Lúc này bỗng dưng bắt gặp người đàn ông dưới lầu hai, không ngờ lại là đồng chí hôm qua giúp cô mua vé xe buýt.
Anh vẫn mặc quân phục, gương mặt tuấn tú kia lập tức chấn nhiếp tất cả nam nữ khác trong đại thính đường.
Lúc Hàn Cảnh Viễn nhìn thấy Tô Anh, chính anh cũng đứng ở đầu cầu thang.
Tô Anh nghĩ đến Xán Xán nói muốn tìm một người cha mới đẹp hơn cha cũ, cô mới không nhịn được mỉm cười.
Nụ cười này, người đàn ông vốn dồn dập không dám tiến lên, lấy dũng khí đi tới.
Hàn Cảnh Viễn đi tới chào hỏi Tô Anh, “Xin chào, đồng chí Tô.”
Tô Anh thầm nghĩ chẳng lẽ đây là đối tượng xem mắt thay thế mà chủ nhiệm Kiều giới thiệu cho cô?
Nếu không sao người ta lại biết tên của cô chứ.
Nghĩ đến việc còn nợ anh ba đồng, Tô Anh lấy tiền ra trả lại cho anh, “Vừa vặn khéo trả tiền vé xe hôm qua.”
Hàn Cảnh Viễn bật cười, “Ba đồng mà thôi, không cần tính toán.”
“Sao có thể không tính được chứ, một đồng thì cũng phải trả, anh cứ cầm đi.”
Trong lòng bàn tay Tô Anh đặt ba đồng xu, làm nổi bật lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Ngón tay Hàn Cảnh Viễn không nghe sai khiến, anh nhặt hai ba lần mới nhặt được ba đồng xu từ lòng bàn tay Tô Anh.
Vành tai anh đã đỏ bừng từ lâu, anh khẽ cụp mắt, hỏi: “Cô đi xem mắt... suôn sẻ không?”
“Không suôn sẻ lắm, người ta chướng mắt tôi.”
“Sao có thể?”
Hàn Cảnh Viễn kinh ngạc, đầu óc lão Đinh có vấn đề à.
“Đối phương chính là chướng mắt tôi, hơn nữa đám đàn ông trong đại sảnh này cũng đều chướng mắt tôi, anh xem đâu có ai tới chủ động bắt chuyện với tôi, có thể là bởi vì tôi dẫn theo hai đứa nhỏ.”
Chắc chắn không phải nguyên nhân này, Hàn Cảnh Viễn nghĩ, là tất cả mọi người thấy ngại tiến đến, cảm thấy Tô Anh sẽ không coi trọng bọn họ.
Ngay cả chính anh cũng nghĩ như vậy.
Cho nên câu hỏi có muốn xem mắt hay không bị kẹt trong cổ họng anh mãi, nói không nên lời.
......
Bầu không khí bỗng dưng ngưng đọng lại, hai người đứng có chút xấu hổ, hơn nữa Hàn Cảnh Viễn còn không chịu đi.
Tô Anh chỉ có thể chủ động hỏi: “Anh cũng không thuận lợi à?”
“Ừm, đợi một hồi không thấy ai đến cả.” Hàn Cảnh Viễn trả lời thành thật.
Tô Anh nghĩ thầm, vậy anh bị người ta cho leo cây rồi.
Có thể lên lầu hai nhã gian xem mắt, thì đều là người trung gian trước đó dắt qua cầu nối, thế mà bây giờ còn không thành, vậy chứng tỏ không có duyên phận rồi.
Tựa như cô và đồng chí Đinh Sùng kia, cưỡng cầu không được.
Tô Anh có chút suy sụp, quan điểm hẹn hò của thế giới này thật sự không giống với kiếp trước, dung mạo quá đẹp lại trở thành vật cản.
Nếu có thể thỏa thuận hôn nhân thì tốt rồi, không cần phải làm nghĩa vụ vợ chồng.
Tốt hơn là có một thỏa thuận nuôi con.
Có điều loại chuyện tốt này chỉ có thể ngẫm nghĩ ở trong lòng, xác suất lớn là không gặp được.
Nhất là người đàn ông khí chất lạnh lùng đứng bên cạnh cô kia, những đồng chí nam lúc trước thỉnh thoảng nhìn cô một cái, lúc này ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.
Tô Anh cảm thấy cuộc xem mắt hôm nay sẽ thất bại, cô định đưa đứa nhỏ về trước.
Hàn Cảnh Viễn đột nhiên nghiêng đầu hỏi một câu, “Đồng chí Tô, thỏa thuận nuôi con sao?”
Tô Anh quay đầu nhìn anh một cái, trên mặt anh tuấn của đối phương lộ ra vẻ nghiêm túc, không giống như nói giỡn.
Cô nghi ngờ hỏi: “Anh cũng có con cơ à?”
Hàn Cảnh Viễn gật đầu, “Hai bé.”
Tô Anh cảm thấy chuyện đó có thể, hơn nữa người đàn ông này có nhan sắc cao, độ cao, vượt qua yêu cầu cơ bản của cô.
Thế là cả hai quyết định xem mắt nhau.
Tô Anh lại trở lại nhã gian lầu hai, đây là căn phòng vừa rồi ở cách vách lão Đinh, lúc cô và Hàn Cảnh Viễn đi ngang qua, còn nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, lão Đinh đang gặp mặt một cô gái khác.
Sau khi ngồi xuống, Tô Anh nói với Hàn Cảnh Viễn tình huống của mình.
“Lúc trước tôi bởi vì tuổi tác không đủ lấy giấy chứng nhận, nên chỉ chỉ tổ chức tiệc với chồng cũ, nhưng thân thích bằng hữu ở quê đều cho rằng chúng tôi chính là vợ chồng, cho nên sau khi tách khỏi chồng cũ tôi không muốn trở về, muốn ở lại Nam Đảo, nơi đây ít lời đồn đãi, có lợi để bọn trẻ trưởng thành.”
“Tri Nam là em trai ruột của chồng cũ tôi, lúc anh trai cậu bé ra nước ngoài bé mới bốn tuổi, mấy năm nay đều là tôi nuôi lớn, cho nên coi em ấy như em trai ruột, Xán Xán là con gái của tôi, tôi và chồng cũ đã thỏa thuận xong, anh ấy bỏ tiền cấp dưỡng, hai đứa nhỏ này đều do tôi nuôi.”
“Cha mẹ tôi đã qua đời, hiện tại tôi có thể tự mình việc hôn nhân đại sự, đúng rồi, tôi còn mất trí nhớ, cuộc sống hàng ngày không thành vấn đề, nhưng không nhớ được những người trước kia và mọi chuyện, em trai tôi nói, trước kia tôi là thợ cắt rau ở nhà hàng Trung Quốc khách sạn Hữu Nghị, tay nghề dùng đao không tệ, nấu cơm cũng được, sau khi kết hôn còn có thể tìm được một công việc.”
Hàn Cảnh Viễn thân thiện mỉm cười với hai đứa nhỏ đối diện, cảm thấy vẻ mặt lạnh lùng của mình không tốt lắm, sợ dọa hai đứa nhỏ.
Anh cảm thấy mình cố gắng, bình thường anh không có quá nhiều cảm xúc, có thể cười rộ lên cũng rất cứng ngắc.
Trong thực tế, khi anh mỉm cười, nụ cười ấy thật sự rất ấm áp.
Tô Anh cảm thấy người đàn ông đối diện đủ vui mắt, cho dù là thỏa thuận nuôi con, thì nhìn khuôn mặt này của anh cũng đủ hời.
Cố Tri Nam thẳng lưng, hình như sợ bị ghét bỏ, dù sao vừa rồi ở bên chú Đinh kia, nếu như không có cậu bé và Xán Xán, thì cậu bé cảm thấy có thể thành công.
Nhưng cậu bé cũng cảm thấy nếu chú Đinh làm anh rể, hình như có chút không được tự nhiên, còn không thích hợp bằng anh trai trước mắt này.
Nhóc con không biết liệu anh có ghét cậu bé và Xán Xán hay không.
Tô Anh vỗ vỗ lưng nhóc con, nói với Hàn Cảnh Viễn: “Tình huống chính là tình huống như vậy, giờ nói tình huống của anh đi.”