Trong lòng Hàn Cảnh Viễn bỗng dưng xuất hiện một suy nghĩ, lão Đinh còn được đi xem mắt, thế sao anh không thể cơ chứ?

Mới nghĩ như vậy, trên mặt anh bỗng đỏ lên, nếu đã giới thiệu cho lão Đinh, thì anh lấy đâu mà cướp cơ hội của người ta chứ, làm vậy đúng là vô đạo đức.

Quý Bình Lương lại nói: “Chị dâu cậu giới thiệu cho cậu một đối tượng xem mắt, nếu cậu không đi thì cô ấy chắc chắn sẽ rủ rỉ bên tai tôi suốt, ngày mai cậu tới gặp mặt chút đi, thành không được thì thôi, coi như giúp tôi.”

Hàn Cảnh Viễn đáp ứng, “Để Kinh Thần và Tinh Tinh ở nhà anh thêm vài ngày nữa, chờ tôi dàn xếp xong mọi chuyện rồi đón đi?”

Quý Bình Lương hoàn thành nhiệm vụ vợ giao phó, trong lòng thoải mái.

“Được rồi, ở cả đời cũng được, ngày mai cậu không được đến trễ đâu đấy.”

......

Kiều Cửu Hương tiễn Tô Anh xong, Hàn Cảnh Viễn đã đi rồi.

Thím ta hỏi người đàn ông, “Tiểu Hàn đồng ý ngày mai đi xem mắt chứ?”

Quý Bình Lương đến bây giờ còn cảm thấy vợ mình làm vậy là không đáng tin cậy, “Đáp ứng, nhưng anh cảm thấy cậu ấy sẽ không nên duyên với cháu gái em đâu, anh đừng ôm hy vọng quá lớn.”

“Cái mỏ quạ đen nhà anh!”

Kiều Cửu Hương nói: “Như thế nào cũng không được, tìm vợ phải tìm Lan Lan đoan trang hiền lành như vậy, chẳng lẽ còn muốn tìm con hồ ly tinh xinh đẹp như Tô Anh sao, nhìn đã biết là kẻ không an phận.”

Quý Bình Lương: ...

“Em nói gì thế, đồng chí Tô Anh chọc vào em hay sao?”

Kiều Cửu Hương trong lòng buồn bực, hồ ly tinh dựa vào khuôn mặt, không cần làm gì cả, thậm chí không cần xuất hiện đã có đàn ông nói chuyện thay cô.

Còn là người đàn ông của mình nói chuyện nữa cơ chứ, cho nên vô cùng tức giận.

“Mọi việc em làm đều hợp lý, anh đừng phá hư, chờ Lan Lan và Hàn Cảnh Viễn kết hôn, chúng ta chính là thân thích, đến lúc đó em muốn để ông cụ Hàn gia giúp đỡ một phen, sắp xếp cho Lệ Văn một danh ngạch công phái quốc, anh cảm thấy thế nào?”

“Không tốt lắm!”

“Chờ Lệ Văn tốt nghiệp đại học Công Nông Binh, phải để thằng bé gia nhập bộ đội!”

Quý Bình Lương là quân nhân, mặt trăng của tổ quốc mới là tròn nhất, tuyệt đối sẽ không cho phép con trai xuất ngoại.

Thì ra vợ mình tính toán như vậy, có điều Hàn Cảnh Viễn chắc chắn sẽ không nên duyên với cháu gái của vợ

Không phải cháu gái không tốt, là chú ấy quá hiểu Hàn Cảnh Viễn.

Anh là một người đàn ông lạnh lùng và nghiêm túc, bởi vì một nhiệm vụ đã bị thương nặng trong não, sau khi tỉnh lại không nhận ra ngũ quan của phụ nữ nào hết.

Bác sĩ điều trị nói rằng đây là một chứng mù mặt, Hàn Cảnh Viễn sẽ dựa vào phân biệt giọng nói và đặc điểm cơ thể để ghi nhớ mọi người.

Người đàn ông không hiểu phong tình như vậy, tương lai ngay cả mặt vợ nhà mình cũng không nhớ được, kết hộ với Kiều Lan Lan theo đuổi cuộc tình văn nghệ lãng mạn, hai người này chắc chắn không hợp nhau.

Thế nhưng Kiều Cửu Hương cảm thấy cháu gái cùng Hàn Cảnh Viễn rất thích hợp, suốt đêm chạy tới nông trường tìm Kiều Lan Lan.

“Lan Lan, tình huống của Hàn Cảnh Viễn, thím đã tìm bác cháu hỏi thăm rõ ràng rồi, hai đứa nhỏ kia là con của anh trai cậu ta, đứa lớn mười hai tuổi, đứa nhỏ tám tuổi, sau khi các cháu kết hôn, bà bác sẽ chăm sóc cho chúng nó.”

“Cháu trước hết nhẫn nhịn mấy năm nay đi, chờ hai đứa nhỏ lớn lên, cháu và Hàn Cảnh Viễn sinh thêm một đứa con của mình.”

“Hơn nữa thím đã hỏi thăm, Hàn Cảnh Viễn và vợ cũ ký với nhau thỏa thuận hôn nhân, lần này cũng là vợ cũ cậu ta chủ động đề nghị ly hôn, giữa hai người bọn họ không có tình cảm, điều kiện của Hàn Cảnh Viễn rất được, nếu bỏ lỡ cậu ta thì cháu khó mà tìm được người nào có điều kiện tốt hơn.”

Kiều Cửu Hương tìm được cháu gái nhà mẹ đẻ đến Nam Đảo làm thanh niên trí thức, vận động mạnh mẽ, cố gắng thêm mắm thêm muối về điều kiện của Hàn Cảnh Viễn, nhấn mạnh đây là đối tượng xem mắt cố ý giới thiệu cho cô ấy.

“Cháu đi gặp cậu ta đi, nói không chừng sẽ nhìn trúng nhau thì sao?”

Kiều Lan Lan vừa mới sống lại, đầu óc còn có chút bối rối, “Sao cháu nghe nói đoàn trưởng Hàn tính tình lãnh đạm, anh và vợ cũ sáu năm cũng không bồi dưỡng ra tình cảm, giờ cháu đi xem mắt với anh là có thể bồi dưỡng tình cảm ư?”

“Thím cảm thấy cháu đẹp hơn vợ cũ anh ấy, biết quyến rũ người khác hơn cô vợ kia ư, có thể biến tính cách lãnh đạm kia trở nên yêu cháu đến chết đi sống lại sao?”

Kiều Cửu Hương:...

“Cháu nghe ai nói linh tinh đấy.”

“Trong nhà vợ cũ Hàn Cảnh Viễn có nổi tiếng gió, biết anh muốn chuyển đến Nam Đảo, ngay cả nông trại của chúng ta cũng nghe được.”

“Chậc, đúng là không ăn được nho thì nói nho chua.”

Kiều Cửu Hương tuyệt đối không tin thanh niên hai mươi mấy tuổi kia sẽ có tính cách lãnh đạm, chắc chắn là một nhà vợ cũ của Hàn Cảnh Viễn vì mặt mũi cho nên mới bịa đặt.

“Chờ cháu và Hàn Cảnh Viễn sinh con của mình, lời đồn sẽ tự bị phá tan.”

Kiều Lan Lan có ấn tượng với Hàn Cảnh Viễn, kiếp trước anh có quan hệ không tệ với lão Đinh, lúc lão Đinh bị con cái lừa đi tù, là Hàn Cảnh Viễn chạy lên chạy xuống lão Đinh tìm chứng cớ giảm án.

Sau khi lão Đinh ra tù đúng lúc cải cách mở cửa, chú ta bắt đầu từ tiểu thương, lúc đến thôn thu mua đặc sản, cứu cô vợ thanh niên trí thức bị chủ nhiệm nông trường bắt giữ, cũng chính là Kiều Lan Lan.

Sau đó lại chăm sóc Kiều Lan Lan, còn mang theo cô cùng nhau làm ăn.

Lão Đinh sau đó bị bắt cóc và chết thảm, con trai chú ta đã thừa hưởng di sản của lão Đinh một cách hợp lý.

Kiều Lan Lan tốn rất nhiều tiền, tra ra kẻ bắt cóc là do con dâu của lão Đinh tìm tới, cuối cùng đốt giấy ở phần ngôi cố lão Đinh nói cho chú ta biết, nói rằng đứa con trai bất hiếu và cô con dâu kia đã bị phán tử hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play