Hàn Cảnh Viễn gật đầu, theo logic của Tô Anh tiếp nối giới thiệu mình.

“Hàn Cảnh Viễn, hai mươi sáu tuổi, trước đó từng có một cuộc hôn nhân thỏa thuận sáu năm, song bây giờ đã giải trừ quan hệ hôn nhân, coi như là kết thúc trong hòa bình.”

“Có hai đứa nhỏ, đứa lớn mười hai tuổi, đứa nhỏ tám tuổi, vừa lúc bằng tuổi với đứa nhỏ nhà cô, đấy là con của anh trai tôi, đứa anh tên Hàn Kinh Thần, em gái tên Hàn Hâm Tinh.”

“Chờ một chút, anh chính là chú hai của Hàn Kinh Thần và Tinh Tinh?”

Hàn Cảnh Viễn cười gật đầu, trong lòng lại rất khẩn trương.

Đồng chí Tô Anh hiện tại đã biết anh là chú hai của Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh, anh không chắc cô có rút lui khỏi buổi xem mắt này không.

“Vốn hôm nay hai đứa nhóc cũng muốn tới, nhưng tôi sợ hai đứa đùa nghịch ầm ĩ ảnh hưởng đến mọi người, cho nên không dẫn tới theo.”

Tô Anh nói, người đàn ông này nhìn có vài phần quen mắt, Hàn Kinh Thần quả thật có ba bốn phần giống với anh.

“Thật là trùng hợp, buổi sáng Xán Xán còn chờ cảnh vệ đến đón con bé sang chơi với Tinh Tinh, có lẽ chủ nhiệm Kiều vội quên mất, không tới đón.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Ngày hôm qua Kinh Thần và Tinh Tinh đã nhắc mọi người với tôi, không nghĩ tới hôm nay gặp nhau ở hội nghị, đúng là trùng hợp.”

Tô Anh trong lòng đã nguyện ý bảy tám phần, quay đầu hỏi hai đứa nhỏ, “Chị và anh trai này sẽ xây dựng lại gia đình, hai đứa cảm thấy được hay không được?”

Thắt lưng Hàn Cảnh Viễn đã thẳng tắp, lúc này vẫn nhịn không được lại gồng thêm một tý, hai tay ở dưới gầm bàn không có chỗ đặt.

Trong lòng anh không xác định hai đứa nhỏ này có nguyện ý hay không, cá nhân anh cảm thấy, biểu hiện của mình không đủ tốt.

Anh cảm thấy nếu hai đứa trẻ này không thích anh, thì Tô Anh sẽ từ bỏ anh.

Lại tiếc nuối vừa rồi quá nghiêm túc, không để lại ấn tượng tốt với hai đứa nhỏ.

Trên thực tế anh lo lắng nhiều rồi, nhóc con đặc biệt sùng bái quân nhân, Cố Tri Nam cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa đối tượng xem mắt của chị là chú hai Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh, cậu bé cảm thấy so với chú Đinh vừa rồi càng tốt hơn.

Ít nhất tuổi tác anh Hàn cũng gần với chị Tô hơn.

Cố Tri Nam nói: “Chị, em không có ý kiến gì.”

Tô Anh quay đầu nhìn Cố Xán Xán, “Còn con thì sao?”

Cố Xán Xán nghiêng đầu đánh giá Hàn Cảnh Viễn, nghiêm túc gật đầu, “Ừm, cũng đẹp như ba Cố trong ảnh, vừa lòng ạ mẹ.”

Hàn Cảnh Viễn mím môi cười.

Tô Anh im lặng, khẽ chọt đầu cô bé, “Con với anh trai đến sân thượng hoa viên chơi đi.”

Cố Tri Nam hiểu chuyện dắt Xán Xán đi.

Có những lời không thể nói trước mặt nhóc con, chờ hai người bọn họ đi rồi, Tô Anh Tài hỏi: “Đồng chí Hàn, trước đó anh nhắc tới hiệp nghị nuôi con, vậy quy tắc có những gì, anh đề xuất điều lệ đi.”

Hàn Cảnh Viễn như bị kẹt vỏ, bỗng dưng hỏi thế khiến anh khó nói quá.

Tô Anh nhìn người đàn ông nửa ngày không nói lời nào, nghĩ thầm người đàn ông thời đại này đúng là hơi e ngại.

Người đàn ông dị thế tìm bạn đời, chắc chắn có mưu đồ muốn ngủ với phụ nữ.

Nói là thỏa thuận hôn nhân, vậy có nên làm nghĩa vụ vợ chồng hay không?

Cô muốn bỏ qua điều này, nhưng nếu đối phương có nhu cầu, tất cả mọi người đều là người lớn, cũng không phải không thể hợp tác.

Không biết Hàn Cảnh Viễn có phải bị cô nhìn quá lâu hay không, mà lại bỗng dưng đỏ mặt.

Tô Anh thay đổi câu hỏi: “Một tháng anh được trợ cấp ngần nào?”

Hàn Cảnh Viễn giống như vừa bị người ta vớt ra khỏi nước, sau lưng đều mồ hôi.

Anh trả lời: “Bây giờ tôi nhận được một khoản trợ cấp hạng 17, một tháng một trăm lẻ một đồng.”

Dựa theo sự hiểu biết của Tô Anh về giá cả thế giới, cứ tính theo thịt lợn và gạo đi, thịt lợn bảy đồng một cân, gạo một đồng sáu một cân, trợ cấp của Hàn Cảnh Viễn đủ nuôi sống cả nhà.

Tô Anh không nghĩ tới phụ cấp của anh cao như vậy, vậy chứng minh chức vị ở bộ đội không thấp.

Chồng của chủ nhiệm Kiều là Quý Chính Ủy một tháng được một trăm năm mươi chín đồng, chủ nhiệm Kiều đã kiêu ngạo không chịu nổi.

Nhưng Quý chính ủy đã gần năm mươi tuổi rồi, mà Hàn Cảnh Viễn mới hai mươi sáu tuổi.

Có một số câu hỏi cần hỏi trước khi kết hôn, “Chồng cũ của tôi một tháng cho năm mươi hai đồng cấp dưỡng, cho đến khi hai đứa trẻ mười tám tuổi, sau khi kết hôn anh dự định chi trả bao nhiêu?”

Tai Hàn Cảnh Viễn bằng mắt thường có thể thấy được đỏ lên, suy nghĩ một chút, nói: “Mỗi tháng tôi để lại mười đồng tiền tiêu vặt, còn lại nộp hết cho cô được không?”

Tô Anh nghĩ người đàn ông này đúng là một người thành thật.

Cô hài lòng không được, hào phóng nói: “Vậy mỗi tháng giao tám mươi đồng, rồi để lại cho anh chút tiền lẻ.”

Hàn Cảnh Viễn thấy cô hài lòng, khóe môi nhếch lên, “Được.”

Nhìn anh ngại ngùng như vậy, câu nói kia có muốn làm hết nghĩa vụ vợ chồng hay không, sau khi suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng trong lúc Hàn Cảnh Viễn khẩn trương, cô vẫn quyết đoán hỏi ra.

Bởi vì Tô Anh ở ngoại thế có một chị em tốt, tìm một chiến sĩ dị năng hệ hỏa cấp sáu làm bạn tình, ba tháng đầu, mỗi buổi trưa mới rời giường, còn oán giận với cô tinh lực của người đàn ông đúng là sung mãn, khiến cho thắt lưng cô ấy đau suốt ngày.

Tô Anh cũng không muốn như vậy.

“Về phương diện nghĩa vụ vợ chồng, mỗi tuần một lần đi.”

Cô xoa xoa thắt lưng nhỏ, “Nếu quá thường xuyên, thì cơ thể tôi thật sự không chịu nổi.”

Với thể chất của Hàn Cảnh Viễn, lại trẻ tuổi khí thịnh, chỉ có thể tự mình khắc chế.

Hàn Cảnh Viễn quả thật mất khống chế, bóp nát chén trà men trong tay.

Tô Anh cho rằng anh không hài lòng, thỏa hiệp nói: “Một tuần hai lần.”

Không thể nhiều hơn nữa.

Hàn Cảnh Viễn đi tìm chổi, cúi đầu quét sạch những mảnh sứ vỡ trên bàn, cắn đầu lưỡi xác nhận mình không phải đang nằm mơ, mới nói: “Việc này, chờ hai ta quen đã rồi tính sau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play