Không biết vì sao, bầu không khí lập tức cứng lại.
Sắc mặt của Tống Nguyên Bạch thay đổi, vô thức nhìn sang Kỳ Viêm.
Miếng ngọc kia tên là ngọc đen Cùng Kỳ, vô cùng quan trọng với Kỳ Viêm và cả Kỳ gia, thường ngày Kỳ Viêm đều mang theo bên mình, trừ người cực kì thân cận thì không còn ai khác biết. Sao vị Công chúa sống trong thâm cung này lại biết cho được?
Kỳ Viêm lại sừng sững bất động, ánh mắt sâu thẳm, hệt như loài dã thú ẩn nấp giữ sức. Nghe nói kẻ ở chốn sa trường lâu tự có khí thế lạnh buốt, quỷ thần chớ lại gần, đại khái chính là khí thế này.
Kỷ Sơ Đào không nhịn được mím môi, nghĩ bụng: Chỉ hỏi miếng ngọc mà thôi, sao bỗng nhiên lại thế này?
“Điện hạ biết được thần có ngọc đen tùy thân từ đâu?” Kỳ Viêm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Dĩ nhiên Kỷ Sơ Đào không thể nói là “nhìn thấy trong mơ”, chỉ đành bịa ra lí do. Nàng khẽ nói: “Nghe… nghe người ngoài nói.” Nói rồi, nàng ngước mắt nhìn khuôn mặt ngang tàng trẻ tuổi của Kỳ Viêm, thử phân biệt phản ứng của hắn.
Kỳ Viêm nheo đôi mắt đẹp lại, thong dong nhìn nàng: “Dám hỏi điện hạ, là người ngoài nào?”
Đại tỷ từng nói, tổ tiên Kỳ gia từng là phản tặc ở Mạc Bắc, dẫn đầu vạn quân làm hại một vùng. Sau này tuy đã được tiên hoàng chiêu an, nhưng cũng giống như con dã thú bị xích lại, không biết lúc nào sẽ phản, vô cùng đáng sợ.
Kỷ Sơ Đào không biết có đáng sợ hay chăng, nhưng to gan là thật, không hề dè dặt khi đối diện với Trưởng Công chúa, cũng chẳng ham diễn trò lá mặt lá trái.
Kỷ Sơ Đào hiển nhiên không giỏi đối phó với loại người này, nàng nuốt nước bọt, cố gắng nói tự nhiên: “Bản cung không nhớ rõ nữa, chỉ có lòng yêu ngọc, nếu Kỳ Tướng quân có loại ngọc này thật, chỉ cần cho bản cung nhìn một lần là được. Bản cung nhất định không giành.”
Yên lặng hồi lâu.
Đúng lúc Kỷ Sơ Đào tưởng Kỳ Viêm sẽ không trả lời thì giọng nói lạnh lẽo khẽ vang lên: “Thần không có loại ngọc này.”
“Hả, không có à?”
“Thần chỉ là một người lỗ mãng, không học đòi phong nhã đeo trang sức ngọc. Hình như điện hạ rất thất vọng?”
Kỷ Sơ Đào há miệng, còn định hỏi thêm vài câu, Tống Nguyên Bạch bên cạnh bỗng “À” một tiếng, tranh lời: “Rời tiệc quá lâu rồi, chúng ta nên quay về thôi.”
Nói rồi, hắn mỉm cười khoác vai Kỳ Viêm, ép hắn quay người lại nhanh chóng rời đi.
Khó khăn lắm mới mở lời, sao Kỷ Sơ Đào có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này cho được? Nàng vội vã bước lên trước một bước gọi: “Tiểu Tống Tướng quân…”
Tống Nguyên Bạch không ngờ Kỷ Sơ Đào lại miệt mài không thôi như vậy, nở nụ cười chân thành nói: “Là do đồn đại sai lệch, tam điện hạ nghe lầm rồi. Kỳ Viêm chưa từng đeo ngọc.” Nói rồi, hắn kéo Kỳ Viêm sải bước đi về phía điện Tử Thần.
Ánh mặt trời mỏng manh, bóng mây trôi nhẹ nhàng lướt qua, để lại một bóng mờ. Kỷ Sơ Đào đứng tại chỗ một lúc, hòn đá treo lơ lửng trong lòng nay đã rơi xuống, cuối cùng thở phào một hơi dài.
Kỳ Viêm nói hắn không có ngọc đen, vậy thì nội dung trong giấc mộng rất có thể là trùng hợp… Cũng tốt, xem ra nàng không cần gả cho tên võ phu hung dữ đó thật nữa.
Tâm trạng Kỷ Sơ Đào nhẹ nhõm hơn không ít, ra hiệu cho cung tỳ đằng xa nói: “Đi thôi, chúng ta cũng quay về.”
“Điện hạ nói gì với Kỳ Tướng quân vậy ạ, sao lại vui thế này?” Vãn Trúc giúp Kỷ Sơ Đào vuốt phẳng lại nếp gấp trên tay áo, tò mò hỏi.
Kỷ Sơ Đào thở một hơi, nhanh chóng đáp: “Không có gì. Đợi sau khi yến tiệc tàn, bản cung sẽ đốt hết mấy bức hoạ trong thư phòng đi!”
Một câu không đầu không cuối, Vãn Trúc và Phất Linh bốn mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt ngơ ngác.
Còn một bên khác, Kỳ Viêm rẽ ngoặt ở tường cung thì lập tức sa sầm mặt mày, ánh mắt chất chứa hơi lạnh sắc bén.
Tống Nguyên Bạch giơ tay giữ vai Kỳ Viêm, ánh mắt rơi lên chỗ vạt áo khép chặt của hắn, nhíu mày nói: “Kỳ Viêm, sao Tam Công chúa biết huynh có ngọc đen Cùng Kỳ? Trừ khi là Đại Công chúa bày mưu đặt kế, bảo Tam Công chúa đến cảnh cáo huynh? Chẳng lẽ nàng ta đã biết hết tất cả…”
Hắn vuốt cằm theo thói quen, ánh mắt khó che giấu sự hoảng loạn.
“Không thể nào.” Kỳ Viêm cụp mi, lông mi rũ xuống thành vệt tối: “Với tính cách của Phụ quốc Trưởng Công chúa, nếu thật sự biết ta dùng miếng ngọc đó để làm gì, chắc chắn sẽ lập tức ra tay định tội, không thể quanh co như thế này.”
Huống hồ Kỷ Viện dùng người tàn ác, dẫu cho dò xét đe dọa, chắc chắn cũng sẽ không để Kỷ Sơ Đào ra mặt. Vị Đế cơ được yêu chiều, nói năng nhỏ nhẹ ấy thì có thể nhờ vả được gì?
Tống Nguyên Bạch dè dặt ngó nghiêng tứ phía, hạ thấp giọng nói: “Vậy chuyện ban nãy, huynh giải thích thế nào?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kỳ Viêm im lặng. Đây là chỗ duy nhất không giải thích được, làm rối loạn tất cả kế hoạch của hắn.
… Xem ra, kế hoạch cần điều chỉnh đôi chút.
Chốc lát sau, Kỳ Viêm hất bàn tay Tống Nguyên Bạch đang đặt trên vai hắn xuống, lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc bọn họ có âm mưu gì, quay về xem là biết.”
…
Lúc Kỷ Sơ Đào về đến điện, vừa hay một tiết mục ca vũ kết thúc, bách quan sôi nổi nâng chén mời rượu, tất cả đều là lời khách sáo ca công tụng đức.
Kỷ Sơ Đào nhớ rất nhiều năm trước, khi đại tỷ mới nhiếp chính, trong triều vẫn còn là cảnh chửi mắng nước bọt bay tung toé. Mỗi buổi tảo triều, đám lão thần bảo thủ sắp chọc thẳng ngón tay vào mặt của Kỷ Viện… Tám năm gió tanh mưa máu qua đi, đám người rủa rằng “Gà mái nắm quyền, nước sớm diệt vong” đều đã biến mất, chỉ có đại tỷ vẫn ngồi ngay ngắn uy nghiêm trong điện, mắt nhìn chúng sinh.
Tâm trạng Kỷ Sơ Đào nhẹ nhàng, vừa ngồi xuống, đã thấy nhị tỷ Kỷ Xu dựa người sang như không xương, lười biếng nói: “Muội thấy, người tên Thôi Hữu này thế nào?”
Thôi Hữu là ai?
Kỷ Sơ Đào nhìn xuống dưới, chỉ thấy những bộ quan bào hao hao nhau khắp căn phòng, mặt mũi mọi người đều mơ hồ, chẳng mấy ai quen mắt.
Kỷ Xu biết từ trước đến nay nàng bị mù mặt, bèn giơ ngón tay nhợt nhạt mảnh khảnh chỉ vào chỗ nọ: “Đại Lý Tự thừa, chỗ bên cạnh cửa điện phía bên trái, người cười rất đẹp kia kìa.”
Kỷ Sơ Đào nhìn theo hướng nàng ấy chỉ, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc quan bào lục phẩm đang ngồi quỳ ngay ngắn, nét cười như xuân, từng cử chỉ đều toát ra phong độ thư sinh. Nhị tỷ rất để ý những nam tử có khí chất xuất chúng, dẫu cho trong phủ nàng ấy đã có vô số mỹ nam, ngay cả con tin trẻ tuổi bắt về từ Bắc Yến cũng trở thành bề tôi dưới váy của nàng ấy.
Kỷ Sơ Đào bất lực nói: “Nhị Hoàng tỷ, chẳng phải tỷ đã tự lập ra quy tắc cho bản thân, tuyệt đối không động đến triều thần rồi sao?”
Đại thần trong triều ít nhiều đều liên quan tới quyền thế đảng phái, để tránh hiềm nghi, tránh tỷ muội nghi kị, dẫu Kỷ Xu có thích mỹ nam đến mấy, cũng tuyệt đối không động đến triều thần. Đây là một trong số ít giới hạn của nàng ấy.
Kỷ Xu thở dài, vẻ mặt vô cùng nuối tiếc: “Không động được, nhìn một chút cũng không quá đáng mà?”
Nói rồi, nàng ấy quay đầu, rồi lại chỉ về hướng khác, có ý nghĩ sâu xa khác nói: “Vậy muội thấy, Thế tử Trấn Quốc hầu thế nào?”
Kỷ Sơ Đào run tay, suýt thì làm đổ nước trà.
“Lúc yến tiệc mới bắt đầu, muội nhìn chằm chằm người ta suốt còn gì?” Kỷ Xu chớp chớp mắt, cười với vẻ xấu xa.
Tai Kỷ Sơ Đào ửng đỏ, giấu đầu hở đuôi nói: “Người nhìn chằm chằm vào người ta, là nhị tỷ mới đúng.”
Cười hơi to, Kỷ Xu che môi ho nhẹ hai tiếng, khuôn mặt xanh xao trắng bóc có thêm chút hồng hào: “Có gì mà phải giấu ‘Bản tính yêu cái đẹp’? Muội là Trưởng Công chúa một nước, nữ nhân có quyền thế nhất thiên hạ là a tỷ của muội, muốn gì cứ lấy tự nhiên là được. Huống hồ thiếu niên có dung mạo như Kỳ Viêm, vốn chính là cực phẩm hiếm có của thế gian.”
Hắn là tướng quân quyền thế rất mạnh, cũng chẳng phải món đồ, sao mà nói có thể “lấy” là “lấy” được?
Kỷ Sơ Đào nể phục thủ đoạn của hai tỷ tỷ, nhưng dẫu sao nàng không thể trở thành họ, bèn nói: “Muội không có hứng thú với những thứ này.”
Dù sao nàng đã biết Kỳ Viêm không phải người trong mộng, dung mạo ra sao, tính cách thế nào, đều không còn liên quan đến nàng nữa.
“Nhóc ăn hại.” Kỷ Xu cười mắng.
Kỷ Sơ Đào không giận mà cong mắt cười.
“Muội không giận à?” Kỷ Xu hỏi.
“Cớ gì phải giận?” Kỷ Sơ Đào vui vẻ chấp nhận sự thật rằng mình là “đồ ăn hại”: “Nhị Hoàng tỷ đã lợi hại nhường này rồi, ngoài trở thành đồ ăn hại ra, muội chẳng còn gì báo đáp.”
Quả thực Kỷ Xu không làm gì được nàng.
Nàng ấy vê quả nho rồi cho vào miệng, đầu lưỡi chọc vỡ nước, nheo mắt nhìn Kỷ Sơ Đào nói: “Rồi sẽ có một ngày muội sẽ hiểu, có những chuyện muội không trốn thoát được. Dẫu rằng bản thân muội không muốn trưởng thành thì người khác cũng sẽ thúc giục muội đi về phía trước.”
Vẻ mặt nàng ấy lười nhác lạnh nhạt, dường như đang khuyên răn Kỷ Sơ Đào, cũng như đang nói chính mình.
“Đợi ngày ấy đến hẵng nói.” Kỷ Sơ Đào xua tay, cười vô tư.
Kỷ Sơ Đào không hề chú ý, lúc này có một ánh mắt thâm sâu nhìn theo, đặt trên gương mặt không chút phòng bị của nàng.
Kỳ Viêm nhớ lại lúc ở ngoài điện, cảm giác khi thiếu nữ đồ đỏ tựa như một đám mây va vào lòng hắn, cũng nhớ lại đôi mắt tuyệt đẹp và ánh mắt nhẹ nhàng trông ra từ nơi cách cả nửa đại điện của nàng, còn có cuộc trò chuyện có ý đồ riêng ở phía sau núi giả… Chỉ đáng tiếc, vẻ ngoài của nàng có mềm mỏng vô hại đến đâu, chúng quy nàng lại có hai vị tỷ tỷ ham quyền hám lợi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghĩ như vậy, chút ngạc nhiên bởi vẻ đẹp vốn có lúc lần đầu gặp gỡ cũng như đã biến chất rồi trở nên phiền muộn. Hắn dứt khoát quay mặt đi, không nhìn về hướng Kỷ Sơ Đào nữa.
Nào ngờ, Kỷ Viện và Tiểu Hoàng đế nơi thượng tọa đã sớm để mắt thấy động tĩnh này của hai người.
Lúc này, có đại cung nữ từ ngoài điện đi vào, cúi người bên cạnh, ghé tai Kỷ Viện thì thầm một phen.
Kỷ Viện nhướn mày, như thể đã hiểu ra điều gì, ánh mắt nhìn lướt qua người Kỷ Sơ Đào và Kỳ Viêm một lượt, trong lòng đã có quyết định.
Nàng ấy đưa mắt ra hiệu cho cung nữ, cung nữ lập tức hiểu ý, khom người lui xuống đi đến trước điện, đưa mắt ra hiệu cho vài vị triều thần.
Yến hội đang thoải mái, giữa lúc trò chuyện chếnh choáng, không mấy người phát hiện ra hành động này, ngoại trừ Kỳ Viêm và Kỷ Chiêu ngồi gần Kỷ Viện nhất.
Kỷ Chiêu liếc nhìn Kỷ Sơ Đào cách đó hơn một trượng, vẻ mặt vô cùng do dự.
Không lâu sau, trong phòng không biết ai đã uống đến say mèm, dẫn dắt chủ đề sang Trấn Quốc hầu bây giờ, cười thân thiện với Kỳ Viêm: “... Kỳ Tướng quân sắp đến tuổi cập quán rồi nhỉ? Kỳ Hầu gia cũng thật là, chỉ lo mình hưởng lạc, mà không quyết một mối hôn sự cho nhi tử. Tiểu Kỳ Tướng quân đến nay vẫn cô độc một mình đấy!”
Phen này mở ra chủ đề nói chuyện, lập tức có kẻ tiếp lời: “Kỳ Tướng quân anh vũ bất phàm, nữ tử muốn gả xếp hàng đến ngoài cổng thành rồi, còn thiếu nhân duyên sao?”
Kỳ Viêm trở thành đối tượng bị mọi người trêu chọc, cũng không gấp gáp, chỉ cười nhạt nói: “Chương đại nhân, Phạm đại nhân, trên triều đình không bàn chuyện nhà.”
“Nói vậy sai rồi! Kỳ Tướng quân tuổi trẻ tài cao, là trụ cột của đất nước, nhất cử nhất động đều liên quan đến vận mệnh quốc gia, chuyện nhà của Kỳ gia tất nhiên cũng là chuyện nước.” Trong lời của Kỷ Viện có hàm ý, khóe môi vẫn cong ý cười thanh tao, nhìn sang Kỷ Chiêu nói: “Tu thân tề gia, mới có thể trị quốc bình thiên hạ. Bệ hạ, người nói xem?”
Bỗng bị nhắc tên, Kỷ Chiêu run lên, nước trà trong chén đổ ra ngoài, nói lắp bắp dưới tầm mắt của Kỷ Viện: “Kỳ… Kỳ ái khanh có người mến mộ nào chưa? Ừm, nếu có rồi, trẫm có thể làm chủ tứ hôn.”
Trước mắt bao người, Kỳ Viêm vén áo bước ra: “Tạ ơn bệ hạ! Thần một lòng hộ quốc, không hề có tình ý nam nữ.”
Kỷ Chiêu không lên tiếng, cẩn thận dè dặt liếc nhìn Kỷ Viện.
“Trung thành hộ quốc là chuyện tốt, chỉ là bây giờ biên giới đã định, Kỳ Tướng quân cũng nên cân nhắc chuyện lớn cả đời của mình rồi!”
Kỷ Viện mặc bộ váy đen trâm vàng ngồi ngay ngắn, dùng khăn tay ấn vào khóe môi một cách thanh lịch, nói không nhanh không chậm: “Nếu Kỳ Tướng quân vẫn chưa có hôn phối, bản cung chọn được một người cực kì tốt, bằng lòng thúc đẩy mối lương duyên này.”
Đây mới là mục đích thật sự của Phụ quốc Trưởng Công chúa!
Tất cả mọi người đều biết “tứ hôn” có ý nghĩa gì: Đại chiến đã định, bốn bể thái bình, Kỳ gia đã mất đi giá trị có thể nương nhờ. Đại Công chúa làm như này là muốn khống chế hoàn toàn Kỳ gia bằng liên hôn chăng?
Tống Nguyên Bạch đã đứng ngồi không yên, Kỳ Viêm lại điềm tĩnh, vóc người thẳng tắp, luôn là người nổi bật nhất đứng trong điện. Hắn nói: “Hôn nhân chẳng phải trò đùa. Chuyện hôn nhân cần có “lệnh phụ mẫu, lời mai mối”, thần không dám đưa ra quyết định.”
Dưa lê đầu thu vừa giòn vừa ngọt, Kỷ Sơ Đào dùng tăm đút vào miệng, ăn dưa hăng say.
Nhớ lại lời dạy dỗ “huấn luyện sói” của đại tỷ ở cung Trường Tín hôm qua, nàng bỗng đã hiểu ra đôi phần: Đây có lẽ là “Trước tiên đánh cho nó sợ, sau đó cho nó đồ ăn ngon” nhỉ?
Buổi yến tiệc này đã được sắp xếp sẵn từ đầu, chỉ là không biết con gái nhà ai đen đủi đến vậy, bị kẹp giữa đại tỷ và Kỳ gia, làm vật hi sinh cho liên hôn chính trị…
Trong không khí thoang thoảng hương lửa thuốc.
Kỷ Viện treo ý cười lịch sự trên khóe môi từ đầu đến cuối, thương yêu nói: “Kỳ Tướng quân là đại ân công thần, xứng đáng có được thứ tốt nhất trên đời. Cứ yên tâm, bản cung chắc chắn không tùy ý tìm nữ tử tầm thường làm nhục ngươi. Mối hôn sự này, dù có mặt cha ngươi - Trấn Quốc hầu thì cũng không có lí do từ chối.”
Chuyển hướng chủ đề, nàng ấy nhìn sang tiểu muội đang yên lặng ăn dưa bên cạnh, mỉm cười nói: “Ban Vĩnh Ninh bản cung thương yêu nhất cho ngươi làm vợ, thế nào?”
“Khụ!”
Kỷ Sơ Đào suýt nghẹn một miếng dưa lê, ngước ánh mắt hoảng loạn nhìn, chạm vào ánh mắt sắc lẹm lạnh lùng của Kỳ Viêm.
Kỷ Xu bày ra vẻ mặt chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười đến điên đảo chúng sinh: “Muội xem, chuyện thú vị đến rồi này.”