Lời này của Kỷ Viện như giọt nước nhỏ vào chảo dầu sôi, lập tức bùng lên một loạt thảo luận.

“Sao lại là Tam Công chúa? Sao đại điện hạ nỡ…”

“Không thể nói vậy được! Đế cơ tôn quý kết duyên với Tướng quân trẻ tuổi, không chỉ là cặp trời sinh, còn có thể hiện rõ hoàng ân mênh mông, ta thấy có thể.”

“Nhìn kĩ thấy hai người trai tài gái sắc, xứng đôi! Vô cùng xứng đôi! Đại điện hạ anh minh!”

Không biết ai chi phối hướng gió, tiếng bàn luận dần được thay thế bằng những lời chúc mừng của triều thần.

Đợt này chưa yên đợt khác nổi, đưa Kỷ Sơ Đào lên đầu ngọn sóng, con tim mới nhẹ nhõm phút chốc bỗng lại treo lên, thực sự không muốn kích động quá.

Nàng phiền muộn nhìn về hướng trưởng tỷ, Kỷ Viện ngồi nghiêm chỉnh ở đó, mắt phượng nhìn quanh triều đường, như thể đang tán thưởng một ván cờ tuyệt diệu. Còn Hoàng đệ bên cạnh bảo sao nghe vậy, nhìn Kỷ Sơ Đào bằng ánh mắt áy náy.

“Nhị tỷ, đây rốt cuộc là sao?” Kỷ Sơ Đào chỉ đành âm thầm cầu cứu Kỷ Xu bên cạnh, sốt ruột nói: “Thường ngày đại tỷ bao che nhất, đối xử với muội khoan dung ôn hòa hơn cả Hoàng đệ. Sao đột nhiên lại đưa ra quyết định này?”

Kỷ Xu đang xem kịch hăng say, tiện tay đưa áo khoác cho nội thị tuấn tú phía sau, lười nhác quay mặt về phía muội muội suýt bị dọa sợ, nói: “Muội tưởng người nhìn muội và Kỳ Viêm, chỉ có một mình ta sao?”

Lời nói làm bừng tỉnh người trong mộng, Kỷ Sơ Đào mở to mắt nói: “Vậy nên, đại tỷ đã sớm biết muội một mình đi gặp hắn?”

Chuyện ban hôn ấy, rốt cuộc là đại tỷ lầm tưởng nàng có ý với Kỳ Viêm, hay là có mưu tính trước?

Mười sáu năm cuộc đời của Kỷ Sơ Đào cộng lại cũng không đặc sắc bằng một ngày hôm nay, dường như tất cả sự cân bằng đều bị phá vỡ trên buổi yến tiệc này, mạch nước ngầm nổi lên cuồn cuộn.

Nàng không thích cảm giác này, trong đầu vô cùng hỗn độn, rồi lại xuất hiện cảnh tân hôn trong mộng như thể trúng tà. Dường như nàng nhìn thấy Kỳ Viêm trong điện thay bộ hôn bào, vén rèm sa đi về phía nàng…

Rõ ràng Kỳ Viêm đã phủ định sự tồn tại của ngọc đen, nhưng vì sao hướng sự việc lại bắt đầu tiến sát với giấc mơ?

Không được, cho dù là ông trời sắp đặt nàng sẽ thành hôn với Kỳ Viêm thì cũng không nên bằng cách này!

Nghĩ đến đây, Kỷ Sơ Đào hạ quyết tâm, đứng dậy nói: “Đại Hoàng tỷ…”

Còn chưa đứng hẳn, đã thấy một đôi tay hơi lạnh giơ ra từ bên cạnh, kéo nàng ngồi về chỗ. “Gấp gáp cái gì? Còn chưa đến lượt muội ra mặt.” Kỷ Xu hất cằm về phía Kỳ Viêm cũng đang đứng ở đầu ngọn sóng: “Xem tên tiểu tử đó trả lời ra sao trước đã.”

Cũng đúng, nếu Kỳ Viêm không ứng phó được, thì nàng sẽ ra mặt nói với đại tỷ…

Nghĩ đến đây, Kỷ Sơ Đào hơi bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Viêm, sau đó ngẩn ra.

Kỳ Viêm cũng đang nhìn nàng, sắc mặt u ám mờ mịt, mang chút vẻ căng thẳng lạnh lẽo và một chút… địch ý như có như không?

Kiểu, rất hung ác.

Kỷ Sơ Đào nuốt nước bọt, đợi đến lúc nhìn kỹ, Kỳ Viêm đã quay mặt đi, chỉ để lại cho nàng một góc nghiêng thanh cao.

Tỷ muội Kỷ gia sớm đã sắp đặt sẵn rồi đúng không?

Kỳ Viêm thu ánh mắt nhìn Kỷ Sơ Đào, không nhịn được để ý: Bây giờ lại bày dáng vẻ hoảng loạn không tình nguyện cho ai xem?

Những tiếng chúc mừng nịnh nọt bợ đỡ của bách quan chung quanh khiến hắn bực dọc, vô số ánh mắt tập trung trên người hắn và Kỷ Sơ Đào, như tơ nhện trói buộc đợi “con mồi” là hắn vật lộn lần cuối trước khi chết, làm nên kết màn hoàn hảo cho âm mưu này.

Đáng tiếc, hắn không muốn làm con chó bên người Kỷ Viện.

Nghĩ đến đây, Kỳ Viêm cong khoé môi, ngước đôi mắt ngông nghênh bất khuất, đón mọi ánh mắt, đứng trước mặt văn võ bách quan nói rõ từng chữ: “Thần xuất thân hoang dã, không gánh nổi mối hôn sự này. Xin điện hạ thu lại mệnh lệnh đã ban ra!”

Đại điện im lặng một chốc, sau đó bùng lên tiếng xôn xao còn sôi nổi hơn.

Hắn từ chối quá trực tiếp, trong giây lát tất cả mọi người nhìn Kỳ Viêm bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên không biết trời cao đất dày, có người mỉm cười, có kẻ thở dài, nhưng phần nhiều là giễu cợt xem kịch hay…

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngự yến, giữa tháng Tám.

Kỷ Sơ Đào bị đại tỷ ban hôn cho Kỳ Viêm, không đến nửa chén trà sau, lại bị thiếu niên ngông cuồng này từ hôn trước mặt mọi người…

Từ đầu đến cuối, rốt cuộc có ai nghĩ đến cảm xúc của ta không! Kỷ Sơ Đào rầu rĩ.

Sau khi tan tiệc, Kỷ Sơ Đào đi thẳng đến cung Trường Tín.

Dường như Kỷ Viện đã đoán trước được rằng nàng sẽ tìm đến, nhìn thấy nàng cau mày đi vào điện, không hề kinh ngạc, điềm nhiên vẫy nàng nói: “Vĩnh Ninh, ngồi đi.”

Kỷ Sơ Đào chưa ngồi xuống, vẫn mặc bộ đồ thêu đỏ cam tham dự yến tiệc đứng giữa điện. Lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn Kỷ Viện đang tao nhã uống trà: Đó là trưởng tỷ của nàng, là người thân mà nàng tin tưởng nhất và cũng kính sợ nhất từ nhỏ.

Kỷ Viện nhỏ giọng ra lệnh cho cung nữ bên cạnh một câu gì đó, cung nữ nhận mệnh lui xuống, nhẹ nhàng che cửa đại điện.

Nguồn sáng bị che khuất, trong yên lặng, giọng nói của Kỷ Viện truyền đến: “Ta là Phụ quốc Trưởng Công chúa, cũng là tỷ tỷ của muội, có gì cứ nói thẳng.”

Chính vì nàng ấy là trưởng tỷ chở che cho nàng từ nhỏ, lúc ra quyết định này, Kỷ Sơ Đào mới để ý hơn hẳn.

Nàng không muốn giấu giếm, nói thẳng: “Vì sao đại hoàng tỷ lại tứ hôn muội cho Kỳ Viêm?”

Kỷ Viện thổi khói trà, nói: “Bản cung đã có thể nói lời ấy ra, thì cũng chắc chắn có thể bảo vệ muội. Con sói ranh đấy có dã tâm rất lớn, không thể đồng ý ban hôn. Muội chịu tủi thân, bản cung tự sẽ trút giận thay muội.”

Lòng Kỷ Sơ Đào chẳng dễ chịu hơn là bao, buồn bã hỏi lại: “Đại Hoàng tỷ đã từng nghĩ, ngộ nhỡ Kỳ Viêm đồng ý thì sao?”

Kỷ Viện cười khẩy.

Trong đôi mắt phượng ấy là sự thông minh nhìn thấu mọi sự, nàng ấy nói: “Ngộ nhỡ đồng ý, thì cũng vẹn cả đôi đường mà, Vĩnh Ninh? Bản cung tưởng muội sẽ vui.”

Không ai sẽ vui với cuộc hôn nhân trộn lẫn lợi ích. Kỷ Sơ Đào nắm chặt tay áo, cuối cùng cũng nói ra lời đang ngổn ngang trong lòng: “Có phải trong mắt Đại Hoàng tỷ, muội và người khác đều như nhau không?”

Nét mặt Kỷ Viện hơi khựng lại.

Kỷ Sơ Đào vừa ra khỏi cung Trường Tín, đã thấy có người đứng trước cửa.

Nàng dừng bước, ngập ngừng nói: “Sao Nhị Hoàng tỷ lại đến rồi?”

Kỷ Xu khoác áo choàng lông cáo thơm mát, dưới ánh nắng khuôn mặt nàng ấy nhợt nhạt đến gần như trong suốt, lười nhác nói: “Đến xem liệu nhóc ăn hại của ta có buồn muốn chết, một khóc hai quậy ba treo cổ vì một nam nhân không biết điều không?”

“Muội không thèm!” Kỷ Sơ Đào cười thành tiếng, có tinh thần hơn chút, quay sang Kỷ Xu nói: “Muội vốn không thích liên hôn chính trị, huống hồ là Đế cơ gả thấp, cho dù bị từ chối, không chỉ có danh dự của muội bị tổn hại.”

Nếu đã không phiền muộn vì chuyện này, vậy chỉ có một khả năng.

Kỷ Xu liếc nhìn đại điện cung Trường Tín, nở nụ cười quyến rũ và xinh đẹp, dường như an ủi: “Đã nói ‘Đứng trên cao không tránh khỏi gió lạnh’, một người ngồi ở trên cao lâu quá, lòng cũng sẽ nguội lạnh dần.”

Kỷ Sơ Đào quay đầu nhìn nàng ấy, Kỷ Xu lại lười biếng ngáp, mệt mỏi nói: “Kịch hay hôm nay mới vừa bắt đầu, đáng tiếc ta không đợi được đến lúc hạ màn.”

Kỷ Sơ Đào bất ngờ, lo lắng hỏi: “Sao nhị tỷ lại nói như vậy?”

“Xem muội sợ kìa! Yên tâm, tai họa lưu ngàn năm, ta sẽ không chết trước khi Đại Ân tàn lụi đâu.” Có lẽ Kỷ Xu đã uống rượu, lại bắt đầu nói không giữ miệng: “Kinh đô lạnh ẩm, ta muốn chuyển ra biệt viện phương Nam ở một tháng. Đừng nhớ ta, muội có nhớ, ta cũng không thèm.”

Nói rồi, nàng ấy vẫy tay, tự nhiên lả lướt đi khỏi, hướng về phía mỹ thị đang chờ không xa.

Đã hai ngày từ khi buổi cung yến hoang đường ấy kết thúc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phủ Trấn Quốc hầu, sân bắn hậu viện, trên bia cỏ đã cắm đầy tên bắn.

Kỳ Viêm mặc võ phục, tay nắm cung tên, đang gập một chân ngồi trên ghế đá, đang tra dầu bảo dưỡng cho cung tên.

Tống Nguyên Bạch ở bên cạnh ôm thùng tên, nhịn rất lâu, không chịu được than thở: “Kỳ Viêm, huynh từ hôn trước mặt mọi người, làm mất thể diện hoàng gia. Chuyện này e rằng khó kết thúc, hay là xin cha huynh ra mặt…”

Nói được một nửa, Tống Nguyên Bạch lại thở dài.

Năm ấy Kỳ lão gia gì cũng tốt, chỉ có con trai quá đỗi bất tài. Cống hiến duy nhất của tên bất tài này chính là sinh cho Kỳ gia một Kỳ Viêm anh tài trời ban, mới có thể ổn định cơ nghiệp trong triều…

Trông chờ Trấn Quốc hầu, còn chẳng bằng trông chờ vào Kỳ Viêm.

Nghĩ đến đây, Tống Nguyên Bạch tiến lên trước khe khẽ nói: “Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa quả thực tuyệt đẹp. Kỳ Viêm, huynh không xem xét thật à?”

Nói thật, Kỷ Sơ Đào còn đẹp hơn lời đồn nhiều! Khác với các tỷ tỷ của nàng, đó là nét sạch sẽ linh hoạt chưa trải sự đời, trở nên bắt mắt nhường ấy trong thâm cung quyền thế che mắt, hễ tiếp xúc là không nhìn lọt mắt ai khác nữa.

Nghe đến đây, Kỷ Viêm ngưng động tác lau cung tên.

Hắn không nén nổi nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Kỷ Sơ Đào, nỗi phiền muộn man mác lại dấy lên trong lòng. Hắn rũ mắt cười nói: “Huynh học được thói chọn người qua vẻ bề ngoài từ khi nào vậy? Người có thể dùng ngọc Cùng Kỳ để thăm dò thì không hề đơn giản, bề ngoài càng trong sáng, bên trong càng nguy hiểm.”

Tống Nguyên Bạch cong mắt hoa đào, cười nói: “Mặc kệ bên trong của nàng ta ra sao, đối với ta, xinh đẹp đáng yêu chính là thiên lý!”

Đùa đủ rồi, Tống Nguyên Bạch lại than thở: “Vẫn nên tính kế lâu dài đi! Nếu Đại Công chúa mượn chuyện này, gán cho huynh tội cầm binh mà chống đối thì khó giải quyết rồi.”

Kỳ Viêm ném khăn bông đi, nói: “Cạm bẫy Kỷ Viện bày trí, nhảy hay không nhảy đều như nhau. Nàng ta muốn mượn chuyện này thì để nàng ta làm thôi.”

“Huynh có đối sách gì?”

Kỳ Viêm không nói, đứng dậy hoạt động tay chân một phen, ngón tay kéo sợi cung vừa tra dầu, rồi buông tay, phát ra một tiếng “vút”.

Được rồi, Kỳ Viêm vốn không phải người ngồi im chờ chết.

Tống Nguyên Bạch cũng yên tâm hơn nhiều, nhớ đến chuyện chính hôm nay, lại hăng hái nói: “Đúng rồi, người của Lang Nha vương đưa bái thiếp đến, huynh xem…”

“Để đấy.” Kỳ Viêm hờ hững đáp.

Tống Nguyên Bạch phiền não: “Như vậy không tốt đâu nhỉ? Ít nhiều gì Lang Nha vương cũng là hoàng thúc, là người sống sót duy nhất trong cuộc chém giết của tiên đế và Đại Công chúa, còn là Vương gia đứng vững không đổ. Dẫu cho huynh không có lòng kết giao, thì chí ít cũng không nên đắc tội.”

“Ta đắc tội còn ít người à?” Kỳ Viêm hỏi lại.

Tống Nguyên Bạch: “...” Nghe xem đây là câu gì, chẳng lẽ còn muốn ta khen huynh giỏi quá sao?

Dường như Kỳ Viêm đã nhìn ra hắn oán thầm: “Kỷ Viện luôn tra xét Lang Nha vương, bọn họ tìm tận cửa như này, chắc chắn không phải chuyện tốt.”

Tống Nguyên Bạch lảo đảo, thốt lên: “Đại Công chúa đang tra Lang Nha vương? Sao huynh không nói cho ta? Sao bây giờ? Hay là ta trói mấy tên đó lại, đưa vào cung chứng minh trong sạch?”

“Không cần.”

“Không cần? Liên luỵ đến huynh là xong đấy!” Bấy giờ Tống Nguyên Bạch mới phản ứng được, khuôn mặt tuấn tú nhăn thành bánh bao: “Kỳ Viêm, rốt cuộc huynh đang định làm gì?”

Kỳ Viêm nhanh nhẹn giương cung cài tên, ánh mắt dừng ở tâm đỏ trên bia ngắm: “Từ lúc ta từ hôn, bất kể ta làm gì, Kỷ Viện đều không tin ta. Nếu đã như vậy, chi bằng tương kế tựu kế, làm náo loạn lớn hơn.”

Ngưng lại, hắn chăm chú ngắm nhìn, ngắm chuẩn tâm bia: “Ít nhất, lúc nào bắn tên này, là do ta quyết định.”

Kỳ Viêm buông ngón tay, mũi tên rời dây cung, vút một tiếng xuyên qua bia cỏ, toé ra vô số vụn nhỏ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play