Kỷ Viện mơ một giấc mơ.
Nàng ấy mơ thấy năm mình mười bảy tuổi, đang ngồi dưới tàng cây hải đường đọc sách. Dưới ánh nắng nhạt, Chử Hoành đang ở bên cạnh trải giấy mài mực, những ngón tay thon dài trắng nõn cầm chặn giấy, vuốt phẳng từng tấc giấy Tuyên Thành, lúc khom người, mái tóc mỏng và đen của hắn xõa xuống vai.
Kỷ Viện luôn cảm thấy, hiếm có nam nhân nào có được mái tóc đẹp như vậy.
Kỷ Viện ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng tao nhã tỏa ra từ ống tay áo của Chử Hoành. Nàng ấy ngước mắt lên, hỏi Chử Hoành: "Trên người Chử ái khanh có mùi gì vậy? Không phải hoa cũng không phải gỗ, hình như khác với người khác.”
Khuôn mặt Chử Hoành sạch sẽ, khí chất tao nhã đã được hình thành từ lâu. Nghe vậy, hắn đứng dậy, suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Thần vẫn chưa xông hương, chắc là do mùi mực lưu lại.”
Kỷ Viện nói: "Hương sách và mực in trên người của người khác luôn có mùi khói dầu, nhưng trên người của ngươi lại rất sạch sẽ.”
Năm đó Chử Hoành mới vừa cập quan, sau khi nhận được lời khen, hắn rụt rè rũ mắt xuống, khép tay áo quy củ, nói: "Điện hạ quá khen.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT