Đó là một võ tướng rất trẻ, còn chưa cập quán, nói là thiếu niên cũng không quá, tướng mạo tuyệt đẹp, người thẳng chân dài. Khi Kỷ Sơ Đào ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy mây mù bao phủ trước mắt.
Lúc tầm mắt chạm nhau, đồng tử Kỷ Sơ Đào đột ngột co lại, cả đầu chỉ vang vọng một tiếng: Sao lại là hắn?!
Nam tử năm lần bảy lượt xuất hiện trong giấc mộng của nàng!
Trước đây, tuy rằng nàng cũng bị quấy nhiễu, nhưng suy cho cùng, trong lòng nàng chẳng tin tưởng giấc mộng đó là bao. Nay bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt cực kì giống trong giấc mơ, nàng chỉ thấy như bị giáng gậy vào đầu, những cảnh tượng vụn vặt trong đêm động phòng hoa chúc trào lên tựa sóng ngầm.
Dường như máu đã dồn lên đỉnh đầu, cổ họng nàng khô khốc vì khiếp sợ mà không thốt nên lời.
Vãn Trúc sốt ruột bảo vệ chủ, thấy Kỷ Sơ Đào ngẩn ngơ không nói gì, còn tưởng nàng bị va đến thất thần, bèn cắn môi, bước lên phía trước hai bước hành lễ, giọng điệu cứng rắn nói: “Trong cung không được đi nhanh, mong hai vị đại nhân chú ý. Nếu như ở tiền điện thất lễ va phải Trưởng Công chúa điện hạ, e rằng sẽ khiến cung yến mất vui.”
Trưởng Công chúa Kỷ gia tổng cộng chỉ có ba người, Đại Công chúa uy nghi đa mưu, Nhị Công chúa phong lưu diễm lệ, là cao thủ trêu đùa lòng người, còn thiếu nữ trước mắt xinh đẹp rực rỡ, có dáng vẻ đơn thuần do được cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng, dùng cọng tóc cũng đoán ra được là ai.
“Thứ lỗi, thứ lỗi! Thần ở trong quân đội đi nhanh đã quen, vội vã dự yến, không ngờ va phải điện hạ, quả thực có lỗi!” “Tên mặt trắng” bên cạnh thiếu niên đồ đen chắp tay xin lỗi trước, cười xoà nói: “Thần Phó Tướng quân Trấn Quốc - Tống Nguyên Bạch, thỉnh an Trưởng Công chúa điện hạ!”
“Tên mặt trắng” họ Tống nói gì, Kỷ Sơ Đào cũng chẳng nghe thấy. Đến khi cung tỳ bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, nàng mới xao lãng đáp một tiếng.
Nàng lại nhìn thiếu niên đồ đen không nói lời nào, ánh mắt không giấu nổi nghi ngờ và dò xét.
Thiếu niên lạnh lùng nhíu mày khẽ đến mức không thể phát hiện, có lẽ hiểu nhầm rằng nàng đang tức giận, không muốn kiếm chuyện, bèn chắp tay hành lễ: “Thần vô ý mạo phạm, mong điện hạ thứ tội.”
“Từ nay về sau, điện hạ là người của ta rồi…”
Nghe xem, nghe xem, ngay cả giọng nói cũng giống với trong mơ đến nhường này!
Lúc hắn chắp tay cúi người, thân hình hơi sát lại gần, Kỷ Sơ Đào không khỏi nhớ lại trong giấc mộng hắn cũng cúi người lại gần như thế này, cầm quạt tròn che mặt của nàng đi… Trong chớp mắt, mộng cảnh và hiện thực trùng khớp, còn chưa phản ứng được, nàng đã vô thức giật lùi lại một bước.
Đó là tư thế phòng bị hoảng loạn. Võ tướng trẻ tuổi hơi sững lại, ngước mắt nhìn nàng.
Ngũ quan trẻ trung sạch sẽ, một khuôn mặt mỹ nhân lạnh lùng mạnh mẽ - Là vẻ điển trai chỉ thuộc về nam nhân chốn biên cương, đầy sự công kích.
Kỷ Sơ Đào nhận ra có lẽ phản ứng của mình hơi lớn, hắng giọng nói: “Không, không sao, xin hỏi các hạ…”
“Bệ hạ giá đáo! Phụ quốc Trưởng Công chúa giá đáo…”
Giọng nói the thé của thái giám cắt ngang câu hỏi của Kỷ Sơ Đào.
Bách quan xếp hàng, Tống Nguyên Bạch và người mặc đồ đen lạnh lùng ấy đã bước vào trong điện, ngồi vào chỗ bên trái gần với Thiên tử - Đúng vậy, ở vị trí chỉ đại ân công thần mới có tư cách ngồi.
Kỷ Sơ Đào đã có dự cảm, tim thắt lại, kéo tay Vãn Trúc hỏi rằng: “Vãn Trúc, người ban nãy là ai?”
Bởi lẽ quá đỗi bất ngờ, nên giọng nói của nàng hơi run rẩy.
Vãn Trúc nhìn theo ánh mắt của nàng, nói: “Tống Nguyên Bạch Tống đại nhân ạ, con thứ của Binh bộ Tống Thị lang…”
“Ôi, không phải, người bản cung hỏi là vị võ tướng đồng hành bên cạnh hắn cơ, là người lạnh lùng nhìn có vẻ rất khó chọc đấy!”
“Ồ, ngài ấy à!”
Vãn Trúc lộ ra một nụ cười ngầm hiểu, hạ thấp giọng nói: “Đó là Kỳ Tiểu Tướng quân, Kỳ Viêm. Yến hội lần này, chính là để chúc mừng ngài ấy đó ạ!”
Đầu Kỷ Sơ Đào lại “ầm” một tiếng, lùi lại một bước che lấy trái tim sắp đình công, lẩm bẩm: “Kỳ Viêm…”
Không ngờ là hắn, người Kỳ gia được chiêu an từ thời xưa, hung mãnh tựa sói xám!
Yến hội linh đình, trọng thần cốt cán và hoàng thân quốc thích ít ỏi đều có mặt đầy đủ, ngay cả nhị tỷ Kỷ Xu hiếm khi lộ diện cũng đến dự tiệc, cùng với đại tỷ Kỷ Viện ngồi hai bên trái phải của Thiên tử, lười nhác vuốt ve con mèo trắng trong lòng.
Mới đầu thu, Kỷ Xu đã khoác bộ áo lông cáo trắng dày nặng, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tư thái của mỹ nhân bị bệnh lạnh lùng yếu ớt, nghe nói là mấy năm gả thấp đến Bắc Yến hoà thân đã để lại mầm bệnh không khỏi. Kỷ Sơ Đào liếc nhìn cận thị sau lưng nàng ấy, lại đổi một khuôn mặt mới, nhưng tướng mạo ngoan ngoãn tuấn tú, là phong cách Kỷ Xu luôn yêu thích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kỷ Xu uể oải vẫy tay với Kỷ Sơ Đào, nhếch đôi mắt như thể nhuộm thêm vệt đen, nói: “Qua đây ngồi đi.”
Kỷ Sơ Đào ngồi xuống ghế phụ bên cạnh Kỷ Xu, quan tâm hỏi: “Vào thu lạnh lẽo, không phải nhị hoàng tỷ luôn ở trong phủ tĩnh dưỡng thân thể à? Sao hôm nay lại nhập cung thế?”
Kỷ Xu cong khoé môi diễm lệ, cười lạnh nhạt: “Ta thích náo nhiệt mà, nghe nói có kịch hay, nên đến.”
Tiếng đàn sáo vui tai, cung nga bưng món ngon lũ lượt đi vào, không khí yến hội dần trở nên tưng bừng.
Kỷ Sơ Đào nâng chén trà, nhưng không uống, mà âm thầm quan sát Kỳ Viêm ngồi đối diện.
Dường như có gì đó không giống với người trong mộng…
Tuy rằng tướng mạo như giống y hệt, nhưng người trong giấc mộng có khí chất càng lạnh lùng chín chắn hơn, cao lớn tráng kiện, ít nhất cũng phải hơn hai mươi tuổi rồi. Còn Kỳ Viêm ngồi đối diện còn chưa cập quán, mặt mũi ương ngạnh kiêu căng, mỗi cử chỉ đều toát ra ý chí thiếu niên… Khuôn mặt anh tuấn không tì vết như này, sao có thể là mãng phu trong quân doanh dãi nắng dầm mưa được!
Chuyện này trái với lẽ thường quá!
Đại tỷ kị nhất là công cao át chủ, sao có thể cho phép người Kỳ gia nắm quân quyền lấy Công chúa hoàng gia? Không sợ nguy hại đến hoàng quyền Kỷ gia hay chăng?
Nhưng nếu nói giấc mộng là giả thì khi trước nàng chưa từng gặp Kỳ Viêm, vì sao lại có thể mơ thấy hắn? Dung mạo bất phàm nhường ấy, nàng tuyệt đối không thể nhận nhầm.
Đương lúc rối bời, Phất Linh đã khom người vội vã chạy đến, buộc một cái ngọc bội Dương Chi Lưu Tô lên eo Kỷ Sơ Đào, nói: “Ngọc bội quên ở án kỷ của tẩm điện, cuối cùng cũng đến kịp rồi!”
Đúng rồi, ngọc bội!
Trong đầu loé lên tia sáng, Kỷ Sơ Đào bỗng nhớ lại, người trong mộng từng tặng cho nàng một miếng ngọc bội hoa văn thú được chế tác đặc biệt, còn nói là “Vật tuỳ thân, ý nghĩa phi phàm”... Cũng có nghĩa là, chỉ cần nàng xác nhận trên người Kỳ Viêm có miếng ngọc này hay không thì có thể xác định giấc mộng hoang đường đó là thật hay giả rồi!
Nhưng từ đầu đến cuối bên cạnh Kỳ Viêm đều có đại thần vây quanh, kính rượu hàn huyên, không rảnh chút nào.
Bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, phải làm sao mới có thể tiếp cận Kỳ Viêm, mà lại không để đại tỷ nghi ngờ đây? Nàng suy tính.
Trong điện Tử Thần vang vọng tiếng đàn tiếng sáo, giữa sắc ngọc dao quang, cung linh ca múa lả lướt, tà váy tung bay.
“Này, Kỳ Viêm.” Tống Nguyên Bạch nghiêng người vỗ vào vai Kỳ Viêm, thần bí nói: “Huynh có phát hiện, Tam Công chúa thường hay nhìn về phía chúng ta không?”
Kỳ Viêm vừa ứng phó với đại thần đến kính rượu xong, bị chuốc không ít rượu, trong lòng đang kiềm nén sự mất kiên nhẫn.
Hắn lớn lên ở biên cương, đã rèn được tính nhạy bén như sói từ lâu, làm sao không phát hiện ánh mắt nhìn chằm chằm thăm dò ấy cho được? Chỉ là, người nguy hiểm nhất trong đại điện chẳng phải là Kỷ Sơ Đào, Kỳ Viêm không hứng thú với việc hao tổn tâm trí với những người không phải kẻ thù, không thèm bận tâm mà thôi.
“Nàng ta nhìn chúng ta đã lâu, quả thực không giống lẽ thường.” Tống Nguyên Bạch nói, cười với Kỷ Sơ Đào.
Kỷ Sơ Đào ngẩn ra, lúng túng thu ánh mắt về, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trong cao quý có mang vài phần e thẹn của thiếu nữ.
“Thì sao?” Kỳ Viêm úp chén rượu xuống, khuỷu tay đặt trên mặt bàn, âm thanh mang hơi mát lạnh của rượu.
Tống Nguyên Bạch xoa cằm ra vẻ suy tư, một lúc lâu sau, hắn mở to mắt bất ngờ nói: “Không ổn, nhất định là tam điện hạ thích ta rồi!”
…
Suýt nữa bị người bên cạnh Kỳ Viêm phát hiện! Kỷ Sơ Đào chỉ đành thu tâm trạng, giả vờ thưởng thức ca vũ.
Cung yến rườm rà, nàng đang phiền não bước sau phải đi như thế nào mới có thể xác nhận hư thực, cơ hội đã đến.
Kỳ Viêm được mời rất nhiều rượu, dường như đã thua sức rượu, đứng dậy lảo đảo nhờ Tống Nguyên Bạch dìu đỡ, rời khỏi chỗ ra ngoài điện.
Đây là cơ hội tốt!
Kỷ Sơ Đào nhìn bốn phía, nhân lúc không ai chú ý, nàng lẳng lặng đặt đũa đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
Ai ngờ mới bước được một bước, đã nghe thấy tiếng của Kỷ Viện truyền đến từ sau lưng: “Vĩnh Ninh, cung yến chưa tàn, muội muốn đi đâu?”
Toi rồi… Đại tỷ có tám đôi mắt à?
Kỷ Sơ Đào liếc mắt ra hiệu cho cung tỳ bên ngoài, quay người lại nói úp mở: “Muội hơi đau đầu, muốn ra ngoài cho thoáng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vãn Trúc và Phất Linh bên cạnh đã hiểu, lập tức một trái một phải đỡ lấy Kỷ Sơ Đào, người quạt gió, kẻ lau mồ hôi, như thể nàng chuẩn bị ngất xỉu đến nơi.
Nhị tỷ Kỷ Xu ung dung vuốt mèo cưng, nhìn nàng bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
May thay, Kỷ Viện không truy hỏi điều gì, thổi khói trà, cười nói: “Về sớm, nếu không sẽ bỏ lỡ chỗ đặc sắc nhất của yến tiệc đấy.”
Không được phép ngẫm nghĩ, Kỷ Sơ Đào khẽ nói một tiếng "Được" rồi khẽ khàng lui khỏi yến hội.
Kỷ Sơ Đào loanh quanh trong đường cung rất lâu, cuối cùng mới tìm thấy bóng dáng của Kỳ Viêm trong lương đình ở hoa viên sau điện, chỉ là núi giả bồn cảnh che mất tầm nhìn, mờ mờ ảo ảo, trông không chân thật.
Bên cạnh không có kẻ khác, đây là thời cơ tuyệt vời để dò hỏi rằng liệu Kỳ Viêm có phải người trong mơ hay chăng.
“Điện hạ, người đang nhìn ai vậy?” Vãn Trúc theo sau nói.
“Suỵt, đừng lên tiếng.” Kỷ Sơ Đào suy nghĩ chốc lát, cuối cùng không dằn được lòng hiếu kì quấy phá, nhỏ tiếng ra lệnh cho đám cung tỳ đứng phía xa, còn mình nhón chân đi qua cửa tròn, đi về phía lương đình trong hoa viên.
“Kỳ Viêm, huynh còn chịu được không? Trên người đang có vết thương, còn uống nhiều rượu như vậy!”
Một giọng nói trong trẻo bất chợt vang lên, bấy giờ Kỷ Sơ Đào mới phát hiện Kỳ Viêm không ở một mình, vị Phó Tướng tên Tống Nguyên Bạch kia cũng đang bên cạnh hắn, chẳng qua bị cây cột che khuất nên nàng không phát hiện.
Kỷ Sơ Đào dừng bước chân, núp ở phía sau núi giả, do dự có nên tiếp tục tiến lên không.
“Đám đại thần đó cũng thật là, thường ngày chẳng thèm đoái hoài, phen này lại kéo đàn kéo lũ đến rót rượu cho huynh, như thể đã hẹn trước rồi vậy.” Tống Nguyên Bạch đang lải nhải oán trách.
Từ lỗ nhỏ ở núi giả nhìn ra, Kỳ Viêm khoanh tay dựa vào lan can, góc nghiêng anh tuấn ương ngạnh không hề có vẻ say, dường như dáng vẻ lảo đảo bước ra khỏi điện ban nãy chỉ là hắn giả vờ để mê hoặc kẻ khác.
“Mấy kẻ dẫn đầu, đều là thân cận của Đại Công chúa.” Kỳ Viêm nói, “Chỉ là muốn nhân cơ hội thể hiện lòng trung thành với Đại Công chúa thôi, tiểu nhân liệu gió chống thuyền, không đáng bận tâm.”
“Nếu đã biết, huynh còn uống?”
“Chủ tử của họ đang nhìn chằm chằm ở trên đầu, nếu đã phải diễn, chi bằng diễn thật chút.”
Tống Nguyên Bạch hạ nhỏ giọng: “Huynh…”
“Ai? Ra đây!” Kỳ Viêm bỗng nhiên cắt ngang lời của Tống Nguyên Bạch, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng về phía đằng sau núi giả.
Ánh thu nhàn nhạt mà một lớp kim sa, Công chúa nhỏ xinh đẹp e ấp mặc một bộ váy đỏ cam chậm rãi bước đến, tựa vầng hồng lả lướt, dáng dấp đong đưa, quý phái vô cùng. Mắt nàng rất sạch, thường khiến người ta nghĩ tới hồ nước trong veo.
Tống Nguyên Bạch bất ngờ chốc lát, lập tức đứng thẳng người, cười hành lễ: “Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa điện hạ!”
Khác với vẻ thân thiện của Tống Nguyên Bạch, Kỳ Viêm chỉ hơi đứng thẳng người, chắp tay về phía Kỷ Sơ Đào.
Khí thế của hắn rất mạnh, ngay cả tư thế chắp tay cũng vô cùng rắn rỏi. Nhưng biểu cảm của Kỳ Viêm lại lạnh tanh, rất khác với ánh mắt nóng rực của người trong mơ.
Kỷ Sơ Đào không biết vì sao lại có chút sợ hãi, không bắt chuyện ngay với Kỳ Viêm, mà khẽ gật đầu với Tống Nguyên Bạch, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tống Tướng quân.”
Tống Nguyên Bạch thấy nàng chủ động đáp lại, nhất thời được yêu mà kinh sợ, xoa mũi thăm dò: “Điện hạ… đặc biệt đến tìm thần à?”
Tên Tống Phó Tướng này tự tin thật. Kỷ Sơ Đào im lặng trong phút chốc, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, khẽ nói: “Bản cung ra ngoài cho khuây khoả, gặp được hai vị tướng quân, vừa hay nhớ đến một chuyện muốn hỏi.”
Kỳ Viêm nhìn phía sau nàng không có một ai, mày kiếm nhíu lại, rất nhanh lại giãn ra.
Kỷ Sơ Đào cho rằng chắc chắn hắn đã nhìn thấu lời nói dối vụng về của mình rồi, dù sao Trưởng Công chúa đi giải sầu, sao lại không có cung tỳ?
Thôi vậy, miễn cưỡng tiếp tục vậy! Kỷ Sơ Đào chỉ muốn mau chóng xác nhận thực hư của giấc mộng ấy, tránh cho trái tim lơ lửng trên không, chẳng được an nhàn.
Gió thổi qua lương đình, hoa cỏ sum suê.
“Trước nay bản cung có hứng thú với ngọc thạch,” Kỷ Sơ Đào hít sâu một hơi, cố gắng giữ tư thái cao quý tự nhiên, quay sang Kỳ Viêm nói: “Nghe nói Kỳ Tiểu Tướng quân có một miếng ngọc đen họa tiết hình thú hiếm thấy, có thể mời tướng quân đem ra, cho bản cung chiêm ngưỡng?”