“Điện hạ có biết, ta đợi ngày này bao lâu rồi không?”

Nam nhân lạ lẫm và lạnh lùng cúi người lại gần, cả người nàng bị che phủ trong bóng mờ, thân hình cực kì áp bức, ngón tay mang vết chai nhẹ nhàng lướt qua cánh môi mím hờ của nàng, sau đó, hắn treo một thứ mát lạnh lên cổ nàng.

Kỷ Sơ Đào lạnh đến rụt cổ lại, cúi đầu xuống nhìn, hoá ra là một miếng ngọc đen hiếm thấy: To khoảng hơn hai ngón tay, khắc hình thú hung dữ kì dị.

“Đây là ngọc bội tuỳ thân của ta, có ý nghĩa đặc biệt, tặng cho điện hạ.” Năm ngón tay của nam nhân và nàng đan chặt, giọng nói hơi khàn mang đầy ham muốn xâm chiếm: “Từ nay về sau, điện hạ là người của ta rồi…”

Buổi chiều tĩnh mịch, Kỷ Sơ Đào ngồi sau thư án, bỗng nhiên dùng sức lắc đầu, mong sao lắc mất cảnh tượng kì lạ trong đầu đi.

Song, nàng như thể bị mê muội, giọng nam trầm thấp có lực ấy dường như đang vấn vương bên tai. Kỷ Sơ Đào thậm chí có thể nhớ lại hơi thở ấm nóng lúc hắn lại gần ở trong giấc mộng, nàng ngại ngùng đến mức phải lấy cuốn sách che đi gò má nóng rực của mình, chỉ lộ đôi tai ửng đỏ ra ngoài.

Quá đỗi kì lạ!

Lần này, nàng không chỉ mơ thấy nam nhân đại hôn với mình, còn có mũi có mắt, giống như thực sự tồn tại… Đúng là khó bề tưởng tượng!

“Điện hạ, điện hạ, người sao thế?”

Không biết Vãn Trúc đi vào thư phòng từ lúc nào, quỳ ở bên cạnh hỏi với vẻ kỳ lạ: “Sao nét mặt người hốt hoảng vậy? Gọi người mấy tiếng rồi, cũng không thấy đáp lại.”

Nói rồi, nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng vùi một nửa vào trong cuộn sách, Vãn Trúc bất ngờ, vội vàng lấy tay kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng: “Sao mặt của điện hạ lại đỏ thế này? Chẳng lẽ là trúng gió rồi?”

“Bản cung không sao, thời tiết oi bức quá.” Kỷ Sơ Đào chắc chắn sẽ không nói giấc mơ đêm qua cho cung tỳ biết. Nếu nàng nói ra, không chỉ bị họ cười nhạo, còn phải uống những loại canh an thần đắng chát cổ họng để tĩnh tâm.

“Nóng à? Sáng nay thức dậy còn có sương đấy ạ.” Vãn Trúc mở cửa sổ, dâng trà lên, nhớ đến chuyện chính, bèn bẩm báo: “Ban nãy Đại Công chúa cho người đến, gọi điện hạ đến cung Trường Tín một chuyến.”

“Đại tỷ gọi ta đến?” Kỷ Sơ Đào tỉnh táo hơn đôi chút, hé ra một đôi mắt long lanh từ sau cuốn sách: “Có nói là chuyện gì không?”

Vãn Trúc lắc đầu nói: “Người đến chỉ nói Đại Công chúa triệu kiến, không nhắc đến chuyện gì nữa.”

Chắc hẳn là về chuyện cung yến ngày mai, ân cần chỉ bảo nàng vài câu, dù sao đại tỷ thường coi trọng uy nghi thiên gia hơn bất cứ thứ gì.

Kỷ Sơ Đào không nghĩ nhiều, nói một tiếng “Biết rồi”, bình tĩnh lại trong chốc lát rồi bảo cung tỳ chuẩn bị y phục ra ngoài.

Cung Trường Tín vẫn trang nghiêm lộng lẫy nhường ấy.

Trước thềm chính điện, liên tục có nội thị bê tấu chương thư biểu thành chồng ra vào không ngớt, đều là cúi đầu thở nhẹ, không phát ra tiếng động gì, yên lặng tới nỗi dường như không khí cũng đang dừng lại.

Kỷ Sơ Đào cũng không kiềm được mà thu lại nét mặt, để cung tỳ và kẻ hầu bên cạnh chờ bên ngoài, tự mình đi vào điện.

Cung tỳ vén từng lớp màn sa mỏng tựa sương khói lên, sau thư án chất chồng, một tiểu thiếu niên mặc thường phục cổ tròn màu đỏ thắm đang cắn cán bút lao tâm khổ tứ.

Thiếu niên ấy mi thanh mục tú, chính là Tiểu Hoàng đế Kỷ Chiêu của Đại Ân.

Năm xưa lúc đăng cơ, Kỷ Chiêu còn chưa đầy bảy tuổi, đang lúc loạn trong giặc ngoài, sóng gió bấp bênh, đại tỷ Kỷ Viện cùng mẹ sinh ra được tiên hoàng lập di chiếu phụ quốc, thay Kỷ gia ổn định thế cục.

Đại tỷ nắm quyền uy trong tay, sát phạt quả quyết, không chấp nhận bất kỳ ngỗ nghịch nào, từ nhỏ Kỷ Chiêu đã vô cùng sợ nàng ấy; còn nhị tỷ gả thấp cho ngoại tộc nhiều năm, mới về kinh không lâu, Kỷ Chiêu dĩ nhiên xa cách với nàng ấy; chỉ có Kỷ Sơ Đào trạc tuổi lại có tính cách dễ gần, là người duy nhất thân thiết với Kỷ Chiêu.

Nhìn thấy Kỷ Sơ Đào vào điện, Kỷ Chiêu dường như có lời muốn nói, hơi rướn người về phía trước, gọi nhỏ: “Tam hoàng tỷ…”

“Hoàng đế, sách luận đã viết được chưa?” Sau rèm ngọc bỗng vang lên giọng nữ lạnh lùng, tuy giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại không giận tự uy: “Còn thời gian nửa nén hương nữa, nếu vẫn không được, đành nghỉ ăn để tĩnh tâm vậy.”

Kỷ Chiêu hiển nhiên rất sợ giọng nói này, sợ co quắp người rồi lại về tư thế ngay ngắn, khuôn mặt khổ sở, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Kỷ Sơ Đào.

“?” Kỷ Sơ Đào không hiểu.

Kỷ Chiêu rũ hai vai như thể nhụt chí, khuôn mặt không biết phải làm sao.

Lúc này, cung tỳ kéo tấm rèm ngọc cuối cùng lên, lộ ra nữ tử quý khí đang ngồi sau rèm.

Nữ tử ngồi trên chủ vị mặc một bộ đồ cung đình sẫm màu, đeo bộ diêu trâm vàng, mái tóc được chải chuốt rất ngay ngắn, nếp váy chất liệu cực tốt đang rũ xuống, tựa như dòng chảy ban đêm thâm sâu nhất. Nàng ấy không quá đẹp, nhưng khí chất cao quý, khoé môi luôn treo ba phần ý cười đúng mực, chẳng qua ý cười không hề vương trong ánh mắt, khiến người ta không kiềm nổi mà kính sợ trong lòng.

Kỷ Sơ Đào nhỏ tiếng chào hỏi, ngồi xuống bên cạnh. Làn khói trong lư hương khắc thụy thú bay lượn lờ, cung nữ được huấn luyện cẩn thận lặng lẽ dâng trà bánh lên, rồi im lặng lui xuống.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Yên lặng một lúc lâu, trong điện yên tĩnh tới độ chỉ có tiếng lật trang sách. Trong bầu không khí nghiêm túc im lặng như vậy, chưa nói đến hoàng đệ ngày ngày cẩn thận dè dặt, ngay cả Kỷ Sơ Đào thỉnh thoảng đến cũng thấy khó chịu.

“Đại hoàng tỷ,” Kỷ Sơ Đào không nhịn được lên tiếng phá vỡ bầu yên tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay tìm muội, là vì chuyện gì?”

Không lâu sau, cuối cùng Đại Công chúa Kỷ Viện cũng gấp tấu sớ lại, liếc nhìn muội muội.

Cô nương thanh tú diễm lệ, có vẻ bề ngoài được trời ưu ái nhất, và đôi mắt sạch sẽ không hợp với sự gian trá của chốn thâm cung.

“Nếu bản cung nhớ không lầm, không lâu nữa là sinh thần của Vĩnh Ninh rồi nhỉ?” Kỷ Viện hỏi, giống như tiện miệng hỏi một câu chuyện nhà.

Nhưng Kỷ Sơ Đào biết, Trưởng Công chúa điện hạ phụ quốc ngồi tít trên cao không bao giờ tìm người để nói chuyện nhà, ví như cách nàng ấy gọi tên nàng, cũng chỉ là một câu “Vĩnh Ninh” quy củ xa cách.

“Đúng vậy, mùng mười tháng sau là mười sáu tuổi rồi.” Kỷ Sơ Đào nói, cảm thấy mới lạ với sự thân thiết bất chợt của đại tỷ.

Kỷ Viện gật nhẹ đầu: “Mười sáu tuổi, quả thực đã lớn rồi. Lúc nhị tỷ của muội gả thấp hoà thân, không lớn hơn muội là bao.”

Kỷ Sơ Đào đang nghi ngờ đại tỷ nhắc đến những chuyện cũ này để làm gì, rồi lại nghe thấy Kỷ Viện vờ như vô ý hỏi: “Vĩnh Ninh đã ngưỡng mộ nam tử nào chưa?”

Bất ngờ không kịp đề phòng, trúng ngay vào tâm sự của Kỷ Sơ Đào.

Nàng nhớ lại nội dung trong giấc mộng và bức chân dung chưa hoàn thành, mặt lại nóng bừng, vội vàng lắc đầu nói: “Chưa có, chưa có!”

“Chưa có thật sao?” Kỷ Viện nhìn nàng dò xét, khoé môi cong lên, nói chậm lại: “Thiếu nữ hoài xuân là chuyện thường. Nói ra, có lẽ bản cung có thể làm chủ cho muội.”

Kỷ Sơ Đào ho nhẹ một tiếng, nâng chén trà trên án kỷ lên như che đậy, ánh mắt lơ đãng nói: “Chưa có thật. Muội ở trong cung Vĩnh Ninh, đâu có gặp nam tử nào…”

“Vậy nam nhân trong bức tranh của muội, là ai?” Kỷ Viện hỏi nhẹ bẫng.

“Khụ!” Kỷ Sơ Đào sặc một ngụm trà.

… Hoá ra Tiểu Hoàng đệ liếc mắt ra hiệu cho nàng, là muốn nói cho nàng chuyện này.

Tuy rằng đại tỷ vẫn còn ôn hoà rộng lượng với nàng, nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn hoảng loạn trong chốc lát, nói: “Không phải ai… Muội chỉ vẽ tuỳ ý thôi, không đặc biệt chỉ đến ai.”

Kỷ Sơ Đào không giỏi nói dối, đặc biệt là trước người thông minh như đại tỷ.

Nàng lén liếc nhìn Kỷ Viện trên ghế.

Quả nhiên, Kỷ Viện nhắm mắt, vẻ mặt rõ ràng không tin.

Kỷ Sơ Đào như ngồi trên kim châm, thực sự không biết nên tìm lí do nào để che đậy, chỉ đành nhìn sang phía Kỷ Chiêu bên kia như cầu cứu.

Tiểu Hoàng đế vẫn còn đang chưa lo nổi thân mình, sao dám nói giúp nàng? Vì vậy cho nàng một ánh mắt “tự cầu nhiều phúc”, rồi lại cúi đầu múa bút thành văn.

A Chiêu này, uổng công thương đệ ấy rồi!

Nàng đang không biết nên lừa gạt như thế nào, bỗng thấy Thu Nữ quan bưng đồ gì đó vội vã chạy vào, đứng phía ngoài rèm nói: “Bẩm đại điện hạ, có sổ mật khẩn cấp. Chuyện ngài dặn dò, đã có manh mối.”

Cắt ngang như vậy, Kỷ Viện không thể gặng hỏi Kỷ Sơ Đào nữa. Nàng ấy dừng lại, lạnh nhạt ra lệnh: “Trình lên.”

Thu Nữ quan khom người về phía trước, hai tay dâng sổ mật lên.

Kỷ Sơ Đào thở phào một hơi. Chuẩn bị đợi đại tỷ xem xong sổ con, nàng sẽ đứng dậy cáo từ. Ai ngờ chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng “bốp”, nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Kỷ Viện cầm sổ mật, nét mặt dường như rất lạnh lẽo, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.

Trước nay Kỷ Viện không lộ vui buồn ra mặt, có thể khiến nàng ấy có phản ứng như vậy, có lẽ là gặp phải chuyện khó giải quyết.

Kỷ Sơ Đào hơi lo lắng, vội vã hỏi: “Đại Hoàng tỷ, sao thế? Có phải là ngự yến ngày mai có vấn đề gì chăng?”

“Ngự yến?” Kỷ Viện cười khẩy: “Muội biết người đến ngự yến ngày mai là ai không?”

Kỷ Sơ Đào nói: “Nghe nói là Kỳ Tiểu Tướng quân…”

“Đời sau của Kỳ… Kỳ Liên Phong, quả nhiên giống ông ta, là con sói không nuôi được.” Kỷ Viện nhìn ánh mắt ngây thơ của muội muội, hỏi rằng: “Vĩnh Ninh, muội biết người ta huấn luyện sói như thế nào không?”

Kỷ Sơ Đào lắc đầu.

Kỷ Viện: “Đầu tiên phải đánh mạnh, đánh cho nó sợ, học được thần phục rồi, cho nó ăn đồ ăn ngon. Lúc nó biết rằng nghe lời sẽ có thịt ăn, không nghe lời sẽ bị đánh đập, sói sẽ biến thành chó.”

“Chỉ tiếc là, luôn có những con sói con ngang bướng khó huấn luyện, lớn một chút, sẽ muốn phản kháng chủ nhân…”

Giọng điệu của nàng ấy dửng dưng, nhưng lại khiến Kỷ Sơ Đào lạnh run người, nàng không nhịn được hỏi: “Vậy… vậy phải làm sao?”

Kỷ Viện cụp mi, khoé môi cong lên một nét cười: “Vậy chỉ có thể giết.”

Tuy nàng ấy cười, nhưng sát ý trong lời nói, khiến nhiệt độ của cả đại điện đều hạ xuống.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngay cả Tiểu Hoàng đế luôn múa bút thành văn, cũng không kiềm được mà dừng bút, liếc nhìn bình phong.

Kỷ Sơ Đào biết: Mỗi lần đại tỷ lộ ra vẻ mặt này, có lẽ là có người xui xẻo rồi.

Chớp mắt đã qua một ngày, ngự yến đến đúng hẹn.

Phủ Trấn Quốc hầu, mây trôi khắp trời, sắc trời ảm đạm.

Tống Nguyên Bạch là Phó Tướng của quân Trấn Quốc Kỳ gia, cũng là bạn chí cốt mặc chung một chiếc quần mà lớn của Thế tử Trấn Quốc hầu - Kỳ Viêm.

Lúc này, Tống Nguyên Bạch vừa chỉnh trang võ bào vừa đi ngang qua trung đình, men theo cửa tròn rồi rẽ, đã nhìn thấy trong đường nhỏ của vườn trúc phía trước, bóng dáng quen thuộc mặc quân phục màu đen sẫm tung bay, trường kiếm trong tay người ấy như cầu vồng ngang trời, kiếm khí phá trời, gió lớn nổi lên, lá trúc phấp phới, có tư thái của du long kinh hồng.

Nghe thấy tiếng bước chân, tiểu tướng mặc đồ đen nghe tiếng thu thế, cầm kiếm đứng thẳng đưa lưng về phía giống như một thanh kiếm thẳng tắp.

“Kỳ Viêm, tổ tông của ta! Ngài dừng lại chút đi!” Tống Nguyên Bạch mặt ủ mày chau nói: “Vết thương còn chưa lành hẳn đã đi múa kiếm, vết thương còn rách ra nữa, cánh tay của huynh sẽ phế luôn đấy!”

Gió ngừng lá rụng, trên lưỡi kiếm chiếu ra đôi mắt ương ngạnh khó thuần phục.

“Nói.” Giọng nói mang hơi thở trầm thấp lạnh lùng.

“Cung yến sắp bắt đầu rồi, ta đến gọi huynh đi cùng.” Tống Nguyên Bạch dựa vào dưới cửa tròn, cà lơ phất phơ nói: “Nếu đến muộn, không chừng đám chó điên ấy lại mượn cớ để nói, ngáng chân huynh.”

Kỳ Viêm dường như cười hừ một tiếng, thu kiếm vào vỏ, âm thanh trầm bổng.

“Không có sự cho phép của chủ tử, chó điên sao dám trèo lên cắn?” Trong lúc nói, hắn đã cầm lấy ngoại bào trên bàn đá bên cạnh, tuỳ ý khoác lên người, đi trong ánh sáng, bóng lưng trông càng cao ráo, tư thái nghênh ngang.

“Đi, gặp bọn họ.”

Nửa canh giờ sau, ngoài điện Tử Thần.

Cung nga nội thị bưng trái hoa quả rượu nước ra vào lũ lượt, trong điện thấp thoáng truyền đến tiếng đàn sáo. Văn võ bách quan đều mặc quan bào, đôi bên chào hỏi kết bạn vào điện dự yến.

Còn trên dãy hành lang một phía khác, vài cung tỳ đang quây quanh Kỷ Sơ Đào bước nhanh đi đến.

“Đại Công chúa đã bắt đầu đến rồi, điện hạ nhất định phải vào chỗ trước Đại Công chúa!” Vãn Trúc bưng hộp gấm chứa một bộ trâm cài, không ngừng thúc giục tiểu cung nữ đi theo: “Sao vẫn chưa thoa son môi? Mau đem lên cho điện hạ dùng.”

“Son môi diễm tục quá, bản cung không thích.” Kỷ Sơ Đào mặc một bộ y phục màu cam nhạt, mái tóc đen mềm mại buộc thành búi nhỏ, gió nhẹ thổi qua, mép váy phấp phới, dường như thực sự đi ra từ trong mây khói, sáng rực cả sắc thu một vùng.

Đại cung nữ khác tên Phất Linh nghe vậy đóng nắp hộp son lại, cười nói: “Không thích thì không thoa nữa, điện hạ môi hồng da trắng, không dùng son môi lại càng có sắc đẹp tự nhiên.”

Chỉ có Vãn Trúc phát hiện tâm trạng nàng không vui, cẩn thận hỏi: “Vì sao điện hạ lại không vui? Có phải là trang điểm hôm nay không hợp ý?”

Kỷ Sơ Đào khẽ lắc đầu: “Không liên quan đến những thứ này, là tự bản cung không hứng thú.”

Hôm qua từ cung Trường Tín của đại tỷ trở về, nàng đã thoáng cảm thấy yến hội hôm nay có lẽ không được yên ổn.

Kỷ Sơ Đào không thích những tranh chấp lục đục của triều đình, ấy vậy mà lại không thể thay đổi. Nàng giống như món đồ trang trí xinh đẹp, lúc đại tỷ cần sẽ đem ra để giữ vững bộ mặt hoàng gia, dạy nàng cách chỉ huy nắm quyền…

Đại tỷ thường nói, đây là trách nhiệm không thể chối bỏ khi là Đế cơ, đáng tiếc rằng, nàng không học nổi những thứ ấy.

Nghĩ đến đây, Kỷ Sơ Đào thở dài, tay sờ đến bên hông trống trơn, “Ấy” một tiếng nói: “Ngọc bội của bản cung đâu?”

“Ối, có lẽ là ra ngoài vội quá quên mất rồi!” Phất Linh nói: “Điện hạ chờ chút, nô tỳ sẽ quay lại lấy ngay!”

Kỷ Sơ Đào vốn định nói không có ngọc bội cũng không sao, nhưng Phất Linh đã quay người trở về cung Vĩnh Ninh rồi, nàng chỉ đành nói: “Thôi vậy, vẫn nên mau chóng vào điện thôi. Nếu đến muộn, bị đại tỷ hỏi chuyện dưới bao nhiêu ánh mắt, lại càng xấu hổ hơn…”

Nàng chỉ lo nói chuyện với cung tỳ đi theo, hoàn toàn không hay biết nơi góc rẽ hành lang, có một người khác bước nhanh đi đến.

Ngay sau đó, Kỷ Sơ Đào bỗng nhiên va vào một vòm ngực lạ lẫm, trán đập vào vang lên một tiếng trầm, nàng đau đến nỗi lảo đảo một bước. Nếu không phải người bị va phải phát ra một tiếng hừ khẽ, có lẽ Kỷ Sơ Đào đã tưởng mình va phải tường, vòm ngực cứng rắn quá rồi.

Cách gần như vậy, Kỷ Sơ Đào thậm chí có thể ngửi mùi hương thuốc thoang thoảng lẫn với máu tanh trên người đối phương.

“Điện hạ!” Đám cung tỳ đồng loạt hô lên, cuống quýt đỡ lấy nàng.

Kỷ Sơ Đào còn tưởng người va vào nàng là cung tỳ, che lấy trán ngước đầu lên, nhưng đến lúc tiếp xúc đến khuôn mặt trẻ trung của người ấy, nàng bỗng ngây ra.

Gò má nàng nóng đến độ đỏ rực lên, vẻ mặt giống hệt như gặp quỷ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play