Tân Nguyệt đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới sợ hãi bước lên lầu, đối diện với những chiếc camera khắp nhà khiến cả người cô không được tự nhiên.

Lên lầu, Tân Nguyệt đi đến cửa phòng của Trần Giang Dã từ ban công, giơ tay gõ cửa: "Trần Giang Dã, dậy thôi."

Cô gõ cửa, không bao lâu Trần Giang Dã đã đến mở cửa cho cô.

Mái tóc anh bù xù, khe rãnh giữa lông mày sâu đến mức có thể kẹp chết con muỗi, đôi mắt lờ đờ chưa mở hẳn, nửa thân trên để trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi.

Tân Nguyệt bối rối chớp mắt, và rồi nhận ra anh vẫn cực kỳ đẹp trai ngay cả trong trạng thái này.

"Mấy giờ rồi?"

Trần Giang Dã hỏi cô.

"Tám giờ rồi, anh chuẩn bị xong là có thể xuất phát."

Trần Giang Dã hít một hơi sâu, giơ tay vò tóc, có chút bực bội nói: "Cô xuống dưới đợi tôi hai phút."

"Tôi đợi anh trong sân nhà tôi, xong thì anh trực tiếp qua đó luôn."

Tân Nguyệt thu hồi ánh mắt không nhịn được lướt qua người anh, quay người xuống lầu.

Cô đợi một lúc trong sân, Trần Giang Dã đi tới, anh mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu xám tro, chất liệu áo là loại vải nhuộm tie-dye phong cách retro, kiểu áo này dễ làm người ta trông u sầu, nhưng không hiểu sao mặc trên người anh lại trông rất gọn gàng, sạch sẽ. Mặc dù rõ ràng khí chất toát ra từ trên người anh mang chút cảm giác uể oải và chán chường, vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ.

Loại khí chất mâu thuẫn toát ra từ Trần Giang Dã thực sự khiến người khác không thể rời mắt, ngoài cảm giác chán đời, anh còn toát ra vẻ lưu manh. Lúc đi, bờ vai anh thả lỏng, một tay đút túi, bước đi lười biếng.

Nhìn anh đi tới, Tân Nguyệt chợt hiểu vì sao cùng một vẻ lười biếng nhưng đám côn đồ đến quấy rối cô trông lại đê tiện, còn Trần Giang Dã thì lại là kiểu lưu manh mà hầu hết các cô gái đều thích.

Ngoài ảnh hưởng từ khuôn mặt và cách ăn mặc, cô cảm thấy chủ yếu là do Trần Giang Dã không gù lưng. Dù tư thế có lười biếng thế nào, lưng anh vẫn luôn thẳng tắp, dáng người vừa cao vừa thẳng.

"Đợi tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

Trần Giang Dã vừa vào sân lại đi ra ngoài.

Anh đứng cạnh tường, lấy bao thuốc lá trong túi ra, rút một điếu ngậm vào miệng, tay cầm bật lửa, nghiêng đầu châm thuốc, ánh lửa bừng sáng trong đôi đồng tử đen kịt của anh.

Tân Nguyệt nhất thời không hiểu vì sao anh vừa vào đã chạy ra ngoài hút thuốc, qua một lúc mới nhận ra, hẳn là anh thấy sắp phải chạy xe máy hai tiếng nên muốn hút một hơi giải cơn thèm, lại không muốn cô hít phải khói thuốc.

Hầu hết đàn ông trong làng này đều hút thuốc, bố cô cũng hút, nhưng những người đó và bố cô không bao giờ tránh mặt cô khi hút.

Hai phút sau, Trần Giang Dã hút xong, đi vào trong sân.

"Anh không ăn sáng à?" Tân Nguyệt hỏi anh.

Trần Giang Dã nhấc mí mắt nhìn cô: "Tôi chưa bao giờ ăn sáng."

"Không ăn sáng dễ bị ung thư dạ dày." Tân Nguyệt tốt bụng khuyên nhủ, còn nghe hay không thì tùy anh.

Trần Giang Dã: “Vớ vẩn."

Xem ra là không nghe rồi.

Tân Nguyệt cũng không nói nhiều, hất cằm chỉ vào chiếc xe máy bên cạnh: "Đi thôi."

Trần Giang Dã bước đến trước xe máy. Tối qua, trời đen kịt nên anh không nhìn kỹ, chỉ biết đó là một chiếc xe cũ, giờ mới thấy nó không chỉ cũ mà còn hỏng, đèn trước vỡ, gương chiếu hậu và nắp bánh xe cũng là lấy băng dính quấn lại, yên xe bị thủng mấy lỗ lớn, lộ ra lớp bọt biển vàng bên trong, bánh xe dính đầy bùn nhão, cả chiếc xe trông còn cũ hơn chiếc xe bỏ đi hai năm.

"Cô xác định chiếc xe này còn chạy được chứ?"

Anh nhíu mày, quay đầu nhìn Tân Nguyệt.

Người ở thành phố lớn chưa từng thấy cái xe nào bị phá thành như vậy mà còn chạy được, Tân Nguyệt hiểu điều đó.

"Bố tôi mới chạy lên thị trấn mua đồ cách đây hai ngày."

Trần Giang Dã không nói gì thêm, quay đầu đứng trước xe một lát rồi mới ngồi lên.

Xe máy cũ phải dùng chân đạp cần khởi động mới nổ máy, Trần Giang Dã chắc chưa từng đi loại xe máy này, dùng sức đạp cả chục lần mới nổ máy, nhưng mà lỗi chủ yếu vẫn là do xe.

Tính tình Trần Giang Dã không tốt lắm, nếu là xe trong nhà, chắc anh đã đập nát rồi.

"Lên xe."

Cuối cùng cũng xe máy cũng rồ được ga, Trần Giang Dã đã hết kiên nhẫn, giọng rất bực bội.

"Anh đi ra ngoài trước đi, tôi khóa cửa."

Trần Giang Dã “chậc” một tiếng, vặn ga chạy ra khỏi sân, đợi cô ở bên ngoài.

Tân Nguyệt khóa cửa xong, đi đến bên cạnh anh, giẫm lên chỗ để chân, ngồi lên xe, nắm chặt kệ hàng phía sau.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Nắm chắc chưa?"

Trần Giang Dã trông có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng ít ra cũng biết hỏi một câu.

Lúc chở Tân Nguyệt, bố cô chưa bao giờ hỏi, chỉ cần thấy cô ngồi lên là trực tiếp rồ ga chạy, có lần còn vì thế là làm cô ngã xuống xe, sau đó hỏi vài lần rồi cũng thôi.

"Nắm chắc rồi."

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, cô nói ba chữ này khi ngồi trên xe.

Trần Giang Dã vặn ga, xe chạy theo con đường quanh co về phía chân núi.

Gió núi buổi sáng rất mát mẻ, ánh nắng cũng dịu nhẹ.

Tân Nguyệt tháo mũ xuống, hai tay giữ khung yên phía sau, ngẩng đầu, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi không khí trong lành của núi rừng.

Không khí mát mẻ nhè nhẹ đi vào phổi, mang theo mùi thuốc lá, chắc là do gió đưa mùi hương từ trên người Trần Giang Dã đến.

Tân Nguyệt hơi ngẩn người, mở mắt nhìn Trần Giang Dã phía trước.

Mùi thuốc lá trên người anh không nồng nặc và gay mũi như loại thuốc lá kém chất lượng, mà chỉ thoang thoảng, khá dễ ngửi.

Đường rất xóc, dù Tân Nguyệt bám chặt vào khung yên sau vẫn bị xóc đến nỗi mông rời khỏi yên, cô đã quen rồi, chỉ là hơi lo lắng Trần Giang Dã không quen, nên ngay khi mới xuất phát, cô đã nhắc anh ra khỏi làng hãy chạy chậm lại.

Làng của họ nằm trên núi, hai bên đường ra khỏi làng đều là vách núi rất cao, nếu chạy quá nhanh mà gặp phải một cái hố thì rất dễ bị văng ra ngoài.

"Trần Giang Dã, anh chạy chậm lại."

Ra khỏi làng, Trần Giang Dã hoàn toàn không giảm tốc độ, Tân Nguyệt lại nhắc nhở.

Nhưng Trần Giang Dã vẫn chạy rất nhanh.

Trái tim Tân Nguyệt chợt thắt lại, cô vội vàng hét lên: "Trần Giang Dã, anh chạy chậm lại! Tôi không đùa với anh đâu, dễ xảy ra tai nạn chết người đấy!"

"Đã rất chậm rồi."

Giọng của Trần Giang Dã từ phía trước truyền tới, nhưng gió thổi vù vù khiến Tân Nguyệt không nghe rõ.

"Anh nói gì cơ?"

Trần Giang Dã lặp lại: "Tôi nói đã rất chậm rồi."

Tân Nguyệt vẫn không nghe rõ.

"Hả?"

Tân Nguyệt lại hét lên: "Anh nói lại lần nữa."

Trên núi, người ta cơ bản dựa vào tiếng hét để giao tiếp. Những người lớn lên ở đây đều có giọng nói rất to, ai đứng gần nghe tiếng hét này cũng có thể đau nhức cả màng nhĩ.

Trần Giang Dã nhíu mày, lập tức bóp phanh.

Tốc độ xe vốn đã nhanh, cú phanh gấp này khiến Tân Nguyệt không kịp chuẩn bị, cơ thể theo quán tính đâm mạnh vào lưng Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã dừng xe là vì không muốn nghe cô hét nữa, chỉ là không ngờ sau lưng lại bị hai thứ mềm mại tấn công.

Qua lớp vải mỏng manh, cảm giác cực kỳ rõ ràng.

Ánh mắt anh trầm xuống, nhất thời không nói gì.

Vẫn là Tân Nguyệt lên tiếng trước: "Anh làm gì thế?"

Giọng cô có vẻ trách móc, cú va chạm vừa rồi làm ngực cô đau muốn chết.

Trần Giang Dã hơi ngẩng đầu, quay đầu qua một nửa nói với cô: "Tôi đã lái xe máy chạy trên đường núi từ khi 14 tuổi, cô đừng hét nữa, tôi con mẹ nó đã chạy rất chậm rồi."

Trước đây anh lái xe trên những con đường núi thực thụ, hoàn toàn không hề có dấu vết con người, đường ở làng Hoàng Nhai này dù vẫn là đường đất, nhưng chỉ có vài cái ổ gà, không tính là hẹp, không có đá nhọn lởm chởm, độ dốc cũng không cao, đối với anh mà nói chỉ như chuyện trẻ con. Nếu không phải chiếc xe này quá cũ, anh còn có thể chạy nhanh hơn.

Anh chưa bao giờ lái xe chậm.

"Biết rồi."

Tân Nguyệt không phải kiểu người nhát gan, nghe anh nói vậy, cô cũng mặc kệ.

Trần Giang Dã dường như có thể mang lại cho cô một cảm giác an toàn một cách khó hiểu, cho dù bọn họ chỉ mới quen biết nhau hai ngày, nhưng chỉ trong hai ngày này, cô đã chứng kiến sự lợi hại của anh.

Nếu không có anh, cô đã chết rồi.

Trần Giang Dã thực sự có chút kỹ năng, anh chỉ mất hơn một tiếng để đến thị trấn an toàn.

"Dừng xe ở đâu?"

"Ở cửa hàng bán thuốc trừ sâu phía trước."

Tân Nguyệt chỉ đường cho anh.

Trần Giang Dã chở cô đến đó.

Xuống xe, Tân Nguyệt đi vào chào hỏi ông chủ cửa hàng: "Chú Lưu, cháu để xe ở đây một lúc nhé."

Chú Lưu cười hỏi thăm Tân Nguyệt: "Cháu ra phố à? Hôm nay không phải ngày đi chợ mà."

"Cháu đi mua ít đồ."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Đi đi, xe của bố cháu cũng chẳng ai thèm trộm đâu."

Tân Nguyệt vẫy tay chào ông, rồi đi về phía Trần Giang Dã.

"Ngày đi chợ là gì?"

Trần Giang Dã hỏi cô, có một số từ ở đây anh không hiểu.

Tân Nguyệt nhất thời không biết nên giải thích thế nào, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngày đi chợ nghĩa là ngày họp chợ, ở đây ba ngày họp một phiên chợ, vào ngày đi chợ, sẽ có nhiều tiểu thương tụ tập lại, hàng hóa cũng rẻ hơn."

Trần Giang Dã đảo mắt, có chút khó tưởng tượng thời buổi này vẫn còn cách nói như vậy.

“Đi thôi, đi bắt xe.”

Tân Nguyệt dẫn đường phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại xem Trần Giang Dã có theo kịp không. Khi quay đầu lại lần thứ hai, Tân Nguyệt chú ý thấy có một sợi tóc dựng đứng trên đỉnh đầu anh, giống như ăng-ten trên đầu của Teletubbies, rất không hợp với khí chất lạnh lùng của anh, trông có chút buồn cười.

Tân Nguyệt không nhịn được nở nụ cười, nhưng cô quay đầu lại mới dám cười nên Trần Giang Dã không nhìn thấy.

Trên đường đi đến bến xe, hầu như gặp cô gái nào thì cô gái đó cũng quay đầu lại nhìn Trần Giang Dã, mặt nở nụ cười, không biết vì anh quá đẹp trai khiến họ mê mẩn, hay vì sợi tóc dựng đứng trên đầu anh.

Trần Giang Dã có lẽ đã quen với ánh mắt của các cô gái, nên không nhận ra có gì lạ.

Khi đến bến xe, sợi tóc đó vẫn kiên cường đứng thẳng.

Tân Nguyệt không nói với anh, vì bọn họ không quen thân.

Mua vé xong, không lâu sau xe đã đến, coi như khá may mắn, bởi có đôi khi cô đợi cả tiếng cũng không thấy xe đâu.

Tân Nguyệt và Trần Giang Dã lần lượt lên xe. Tân Nguyệt tìm được chỗ ngồi gần cửa sổ, định quay lại hỏi Trần Giang Dã muốn ngồi cạnh cô hay tìm chỗ khác, kết quả thấy anh đứng sững sờ ở lối đi, mày nhíu chặt, cổ họng không ngừng chuyển động, trông như sắp nôn.

Tân Nguyệt đoán cậu ấm ở thành phố như anh chắc chắn chê mùi trên xe khó chịu, nhưng lúc này các chỗ ngồi gần cửa sổ đã nhanh chóng bị người khác chiếm hết, cô đành đứng lên chỉ vào chỗ ngồi của mình và nói: “Anh ngồi đây đi.”

Trần Giang Dã do dự một chút rồi vẫn ngồi xuống, mùi trong xe khiến anh gần như muốn nôn.

Vừa ngồi xuống, anh lập tức mở cửa sổ xe ra hết cỡ, thò đầu ra ngoài hít thở không khí bên ngoài.

Tân Nguyệt thấy vậy, giơ tay chọc anh: “Có cần tôi hỏi tài xế lấy cho anh cái túi nilon không?”

Trần Giang Dã hiểu ý cô: “Không cần, tôi không say xe.”

Lúc này xe chậm rãi khởi hành.

“Nếu anh thấy không thoải mái thì nói với tôi.”

Tân Nguyệt xoay người lại dựa vào ghế sau.

Tân Nguyệt không có điện thoại để chơi, mỗi lần ngồi xe cô đều nhắm mắt nghỉ ngơi. Trước khi nhắm mắt, cô liếc nhìn Trần Giang Dã một cái, thấy anh vẫn quay người ra ngoài cửa sổ.

Từ đây đến thị trấn phải đi một đoạn đường cao tốc, nếu không đi đường cao tốc thì mất hai tiếng mới đến nơi.

Ở một ngã ba, Tân Nguyệt nghe thấy có người nói với tài xế: “Sao hôm nay không đi cao tốc vậy?”

“Hôm nay cao tốc bị chặn rồi.”

Đây là lần đầu tiên Tân Nguyệt gặp tình huống không đi cao tốc, cô chưa đi qua con đường khác, có chút tò mò, nên mở mắt ra.

Lúc này cửa sổ mở toang, Trần Giang Dã không còn dựa vào cửa sổ nữa, mà dựa vào ghế nhắm mắt ngủ, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.

Tân Nguyệt nhìn anh một lúc, rồi chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn hơn mười phút rồi nhắm mắt lại.

Trong lúc đó, cô nhìn thấy Trần Giang Dã thay đổi nhiều tư thế, như thể không cách nào thoải mái được.

Tân Nguyệt thường không ngủ được trên xe, hôm nay hiếm khi cô cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng vừa chợp mắt thì cảm thấy có gì đó mềm mại đè lên bả vai mình, cô sợ tới mức mở mắt ra, nhìn xuống thì thấy ——

Là Trần Giang Dã tựa đầu vào vai cô.

Tân Nguyệt thấy anh nhắm mắt, nghĩ chắc anh đang ngủ.

Cô biết anh chê mùi trong xe khó chịu, ngay cả người thường xuyên ngồi xe như cô cũng thấy ghét bỏ, mà anh có thể ngủ được trong cái mùi này cũng đã là không dễ dàng rồi, nên cô không muốn đẩy anh ra, sợ làm anh tỉnh giấc, nhưng tóc anh bị gió từ bên ngoài thổi vào cổ cô, rất ngứa.

Suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định đẩy anh ra.

Nhưng cô vừa mới cử động bả vai một chút, thì một giọng nói đột nhiên vang lên:

“Đừng nhúc nhích, mẹ nó, tôi sắp nôn rồi.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Phải dựa vào vợ mới thấy thoải mái.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play