Ánh chiều tà xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt nước, tạo thành những gợn sóng lấp lánh.
Trước mắt Tân Nguyệt là cảnh tượng như vậy, khắp nơi đều lấp lánh ánh sáng.
Trong cơn mơ màng, Tân Nguyệt còn tưởng mình đang mở to hai mắt dưới nước, cho đến khi những đốm sáng nhỏ dần biến mất, cô nhìn thấy một bóng người mờ ảo.
Người đó đang nghiêng về phía cô, khuôn mặt mơ hồ nhanh chóng phóng đại.
Lúc này, não cô vẫn còn trống rỗng, nhưng cơ thể lại phản xạ theo bản năng ——
Cô giơ tay tát vào mặt người đó.
“Bốp!”
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Sau khi tát người nọ một cái, Tân Nguyệt chống tay ngồi dậy, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với người kia.
Cô giơ tay lên dụi mắt hai lần, lúc này tầm nhìn đã trở nên rõ ràng.
Sau đó...
Cô bắt gặp một đôi mắt đen kịt.
Ngẩn ngơ hai giây, Tân Nguyệt thầm gọi tên chủ nhân của đôi mắt đó trong lòng: Trần Giang Dã…
“Tôi con mẹ nó, đang cứu cô đấy.”
Trần Giang Dã mở miệng, giọng nói trầm lạnh.
Tân Nguyệt căng thẳng.
Cô muốn nói xin lỗi anh, nhưng cổ họng ngứa dữ dội, có lẽ do nước tràn vào khí quản, chưa kịp nói gì đã ho sặc sụa, căn bản không thể thốt nên lời.
Cô ho khoảng hai phút.
Trong hai phút đó, Trần Giang Dã vẫn nhìn cô, trong đôi mắt đen kịt bốc lên ngọn lửa cháy âm ỉ.
Tân Nguyệt bị anh nhìn khiến trong lòng có chút khó chịu, chưa ho xong đã vội nói với anh: “Xin lỗi… Khụ, xin lỗi.”
Trần Giang Dã nhếch môi: “Một câu xin lỗi là xong?”
Tân Nguyệt ho xong hai tiếng cuối cùng, áy náy hỏi anh: “Anh muốn thế nào? Anh nói đi.”
“Nhớ kỹ, cô nợ tôi một ân tình.”
Tân Nguyệt gật đầu: “Được.”
“Còn nữa.”
Trần Giang Dã nhìn cô chằm chằm.
Đôi mắt kia ở dưới ánh hoàng hôn nồng đậm nhưng vẫn đen kịt như vực thẳm, nhìn vào là cảm giác như rơi xuống vô tận.
Tân Nguyệt bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, cảm thấy bản thân cố định trong đó.
Đột nhiên, anh giơ tay nắm chặt cằm cô, kéo đến trước mặt mình.
“Cái tát này không thể cho qua dễ dàng.” Giọng anh đầy đe dọa.
Giây tiếp theo, anh nhanh chóng áp sát.
Tân Nguyệt kinh ngạc trừng to mắt, giơ tay muốn đẩy anh ra. Vốn dĩ cô rất khỏe, nhưng cô vừa mới rơi xuống nước và ngất đi, tư thế cũng không thuận lợi để phát lực. Sau vài lần vùng vẫy, cô vẫn bị Trần Giang Dã đè xuống đất.
Tân Nguyệt tức giận nhìn anh: “Anh muốn làm gì?!”
Lúc này ánh mắt anh không còn sự tàn nhẫn kia nữa, biểu cảm thản nhiên, nói: “Nợ tôi hai ân tình, hoặc để tôi hôn cô thêm một lần nữa, chọn đi.”
“Thêm một lần nữa?!”
Đồng tử Tân Nguyệt đột nhiên co rút.
Trần Giang Dã cười khẽ một tiếng: “Hô hấp nhân tạo không tính là hôn?”
Lông mi Tân Nguyệt run lên, mặt lập tức đỏ bừng, đại não lại bị chập mạch.
Chờ ý thức trống rỗng trong vài giây quay trở lại, cô cảm nhận được sự nóng bừng trên mặt, vội quay đầu sang một bên, không dám nhìn vào đôi mắt đầy ý xấu đó.
Cô hít sâu hai hơi, để bản thân bình tĩnh lại, một lúc sau mới nói: “Xem như tôi nợ anh hai ân tình.”
Trần Giang Dã không nói gì, ánh mắt nặng nề rơi trên lông mi còn dính những giọt nước của cô. Lông mi cô dài và dày, nhưng trông rất mềm mại, dưới ánh hoàng hôn có màu vàng nhạt, đẹp đến mức khiến người ta muốn chạm vào.
“Bây giờ có thể buông tôi ra được chưa?” Tân Nguyệt hơi bực mình nhìn Trần Giang Dã, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào anh. Trần Giang Dã nhẹ nhàng đáp: “Ừ”, rồi buông cô ra.
Tân Nguyệt vội vàng ngồi dậy, vuốt tóc, gỡ những cọng cỏ bám trên đó ra.
Cô có chút bực bội, mặc dù là lỗi của cô trước, nhưng anh cố ý trả thù như vậy khiến cô vẫn khó chịu trong lòng.
Trần Giang Dã biết rõ cô sẽ chọn nợ hai ân tình, vậy cô bị anh ta trêu chọc thì tính sao đây?
Hơn nữa, hô hấp nhân tạo cái gì chứ, chắc chắn là anh lừa cô, nếu hô hấp nhân tạo thì cô đã sớm bị nước trong cổ họng làm sặc tỉnh rồi, đâu có đợi đến khi tỉnh lại mới ho khan.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghĩ đến đây cô lại càng khó chịu.
Nhưng dù sao anh cũng đã cứu mạng cô, nhiều lắm chỉ có thể lườm anh một cái. Cô quay đầu chuẩn bị làm như vậy thì tầm mắt trước mắt bị một mảnh vải màu lam che phủ.
Trần Giang Dã cởi áo khoác của anh, trùm lên đầu cô.
“Mặc vào.”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên từ trên đỉnh đầu.
Ban đầu Tân Nguyệt định nổi giận, không hiểu ý anh, cho đến khi cô kéo áo trên đầu xuống, nhìn thấy cảnh tượng trước ngực mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo voan rất mỏng, một khi chất liệu voan ướt nước sẽ dính chặt vào cơ thể, làm lộ rõ từng hoa văn được in trên nội y bên trong.
Mặt Tân Nguyệt lại đỏ bừng, vội vàng mặc áo của Trần Giang Dã.
Áo của anh là loại vải có độ rủ cao, ướt cũng hoàn toàn không dính vào người, áo lại dài, che khuất nửa đùi cô.
Mặc xong áo, Tân Nguyệt đợi đến khi mặt bớt nóng mới quay đầu nhìn Trần Giang Dã, nói với anh: “Cảm ơn.”
Chỉ là vừa quay đầu, mặt cô lại đỏ bừng lên.
Trần Giang Dã đưa áo cho cô, đồng nghĩa với việc anh không mặc gì trên người.
Tân Nguyệt từng thấy nhiều người đàn ông cởi trần ở làng, nhưng những người đó hoặc là gầy như củi, hoặc là có cái bụng bia, còn Trần Giang Dã thì khác.
Hẳn là anh thường xuyên tập luyện, cơ bắp săn chắc, xương bả vai hơi nhô ra, kết nối với hai xương quai xanh xinh đẹp, phía dưới là cơ ngực và cơ bụng đều đặn ôm sát vào xương, các đường nét gợn sóng và mượt mà, tạo nên những đường cong đẹp mắt. Đặc biệt, làn da anh trắng đến chói mắt, vừa mang cảm giác trẻ trung nhưng không hề mảnh mai yếu đuối.
Thân hình này, ai nhìn cũng sẽ đỏ mặt.
Trần Giang Dã thấy khuôn mặt Tân Nguyệt đỏ bừng như quả mọng, chân mày hơi nhướng lên, đáy mắt không nhìn ra cảm xúc gì.
Tân Nguyệt có chút ngượng ngùng dời mắt, nhìn thấy cây nấm linh chi rơi trên đất.
“——!”
Cô bàng hoàng khi biết bản thân rơi xuống nước vậy mà vẫn không ném cây nấm này đi, ngồi xổm xuống nhặt lên.
“Cô rơi xuống nước chỉ vì hái cái này?” Trần Giang Dã hỏi.
“Ừ.”
“Đây là cái gì? Linh chi à?”
Tân Nguyệt lắc đầu: “Nấm linh chi, không phải linh chi.”
Trần Giang Dã tặc lưỡi: “Không phải linh chi. Vậy vì sao cô nhất định phải hái?”
Tân Nguyệt định trả lời, khóe mắt vô tình thấy mấy nốt mẩn đỏ trên cánh tay anh, bèn chỉ vào và nói: “Mấy cái nốt trên tay anh, dùng rượu ngâm từ nấm linh chi bôi lên hai lần là hết ngay.”
Đôi mắt hẹp dài của Trần Giang Dã khẽ mở to: “Phải ngâm bao lâu?”
Tân Nguyệt: “Nửa năm.”
Trần Giang Dã nhíu mày.
Anh gãi mấy nốt muỗi đốt trên tay, hỏi: “Nhà cô có loại đã ngâm sẵn không?”
---
Sau khi đến đây, bất cứ chỗ nào không được quần áo che phủ trên người anh đều bị muỗi đốt, vừa ngứa vừa đau. Trước đây anh cũng từng bị muỗi đốt, nhưng chỉ ngứa chứ không đau, với lại chẳng mấy chốc vết đốt cũng biến mất. Nhưng vết muỗi đốt từ khi đến đây, ngày đầu tiên thế nào, bây giờ vẫn y nguyên như vậy.
Tân Nguyệt hiểu ý anh: "Có, để tôi về nhà lấy cho anh."
Trần Giang Dã đáp lại một tiếng "Ừ."
Tân Nguyệt cho cây nấm linh chi vào túi, cúi người vác bao đựng cam rụng lên vai.
Trần Giang Dã đã chứng kiến sức mạnh của cô, biết là cô khá khỏe, nhưng khi thấy cô dễ dàng vác bao tải lớn như vậy, vẻ mặt vẫn có chút giật mình. Vừa rồi lúc anh cứu cô lên, vì muốn di chuyển vị trí, anh đã đá một cước vào cái bao này, nhưng nó không nhúc nhích, rõ ràng thứ bên trong rất nặng.
"Bên trong là gì vậy?"
"Cam rụng."
Tân Nguyệt đoán anh không hiểu cam rụng là gì, nên bổ sung: "Cam rơi từ trên cây xuống."
"Cô nhặt cái này làm gì?"
"Có thể bán lấy tiền."
"Có thể bán được bao nhiêu?"
"Một hai ngàn."
Trần Giang Dã nhướng mày: "Bao này một hai ngàn?"
Tân Nguyệt nở nụ cười: "Bao này nhiều nhất năm mươi."
Cô xốc lại cái bao tải trên vai, rồi bước đi: "Trời sắp tối rồi, mau về thôi."
Trần Giang Dã ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lấy điện thoại trong túi ra muốn xem giờ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vì thế, Tân Nguyệt thấy anh lấy ra một cái điện thoại còn đang nhỏ nước.
Thấy điện thoại anh như vậy chắc là không dùng được nữa, cô nghĩ do anh cứu mình nên điện thoại mới bị ướt, bèn nói: "Để tôi đền cho anh cái khác."
Trần Giang Dã cất điện thoại vào túi: "Không cần."
"Nhưng mà..."
"Tôi nói không cần."
Tân Nguyệt mới nói được hai từ, Trần Giang Dã đã ngắt lời cô, giọng điệu rất không kiên nhẫn.
Tân Nguyệt biết anh là người giàu có, không thiếu chút tiền này, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người một trước một sau về làng.
Hoàng hôn buông xuống rất nhanh.
Khi bọn họ về đến làng, trời đã tối đen đến mức gần như không thấy rõ đường.
Đến trước cửa nhà, Tân Nguyệt dừng lại, xoay người nói với Trần Giang Dã: "Anh đợi tôi một lát, tôi vào lấy rượu thuốc cho anh."
"Ừ."
Tân Nguyệt lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, bố cô không biết lại đi đâu, không có ở nhà, những trái cây rụng phơi ngoài sân cũng chưa thu vào. Cô hít sâu một hơi, đặt bao cam xuống đất, chạy vào nhà lấy rượu thuốc cho Trần Giang Dã.
Khi cô ra ngoài, Trần Giang Dã đang đút tay vào túi, đứng trước cửa, làn da trắng nổi bật trong đêm tối.
"Cho anh."
Tân Nguyệt đưa chai rượu cho anh.
Ở nông thôn, rượu thuốc thường được đựng trong chai nước khoáng bình thường, rượu ngâm nấm linh chi có màu nâu, nắp chai vốn màu trắng cũng bị nhuộm đen sì, trông khá bẩn.
Trần Giang Dã cũng không ghét bỏ, cầm lấy.
"Đúng rồi."
Tân Nguyệt chợt nhớ ra: "Áo của anh tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh."
Trần Giang Dã gật đầu rồi quay người bước đi, nhưng chưa đi được vài bước đã dừng lại, quay đầu hỏi cô: "Chỗ các cô có chỗ nào bán điện thoại không?"
"Điện thoại phải lên huyện mới có bán."
"Cô biết đường không?"
"Biết, nhưng xa lắm, trước tiên phải đi xe lên thị trấn, sau đó mới bắt xe khách."
Trần Giang Dã liếc nhìn chiếc xe máy cũ trong sân nhà Tân Nguyệt, hỏi: "Ngày mai bố cô có dùng xe không?"
Tân Nguyệt: "Chắc là không."
"Vậy cho tôi mượn xe đi một hôm."
"Được, vậy sáng mai chúng ta đi nhé?"
Trần Giang Dã không nghĩ ngợi mà nói ngay: "Tôi muốn ngủ."
Tân Nguyệt nhắc nhở anh: "Từ đây đi xe lên thị trấn mất hai tiếng, lại ngồi xe lên huyện mất một tiếng nữa, đi buổi chiều thì chúng ta phải phơi nắng ít nhất bốn tiếng."
Da của Tân Nguyệt không dễ bị rám nắng, nếu bị rám nắng thì mùa đông cũng có thể trắng lại, cô không sợ rám nắng, nhưng phơi nắng bốn tiếng thật sự khó chịu.
"Hơn nữa, buổi chiều có thể sẽ có đám côn đồ chạy tới, chưa chắc đã ra khỏi cửa được."
Trần Giang Dã xì một tiếng, tỏ vẻ hoàn toàn không lo lắng bọn côn đồ đến làm phiền, nhưng sau khi suy nghĩ hai giây, anh vẫn nói: "Sáng mai cô đến gọi tôi."
"Được."
---
Ngày hôm sau.
Gà vừa cất tiếng gáy, Tân Nguyệt đã dậy, cơm nước xong cũng mới hơn sáu giờ.
Cô đọc sách một lúc rồi mới đi gọi Trần Giang Dã, cô biết người thành phố đều là cú đêm, muốn để anh ngủ thêm một lát. Tối hôm qua khi cô dậy đi vệ sinh, cô cũng đặc biệt ra sân nhìn nhà bên cạnh một chút, căn phòng Trần Giang Dã ở vẫn sáng đèn đến hai giờ.
Nhà dì Vương không xây tường rào, Tân Nguyệt đứng ở trong sân gọi anh.
"Trần Giang Dã."
Thím Vương nghe thấy âm thành bèn đi ra: "Nó còn đang ngủ."
Tân Nguyệt: "Cháu biết, nhưng anh ấy bảo cháu gọi anh ấy dậy."
Thím Vương hơi mở to hai mắt ngạc nhiên, không hiểu sao hai người thoạt nhìn trông lạnh lùng này lại nhanh chóng chơi với nhau như vậy.
"Cửa nhà thím cách âm rất tốt, cháu lên gọi nó đi."
Hàng xóm trong làng thường qua lại thân thiết, Tân Nguyệt đã đến nhà thím Vương nhiều lần, nếu thím Vương đã nói vậy thì cô trực tiếp đi vào.
Vừa vào cửa, Tân Nguyệt hoảng sợ, cả căn nhà được lắp đầy camera.