Chạng vạng, mặt trời dần khuất dạng sau dãy núi xanh, ánh mặt trời nghiêng về phía Tây hắt lên những hàng cây trên đồng quê tạo thành những cái bóng trên mặt đất.

Ngày hè dài dằng dặc, cho đến khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng, bầu trời vẫn chưa tối hẳn, ánh hoàng hôn ấm áp cùng những đám mây đỏ như lửa phủ kín chân trời.

Tân Nguyệt nhấc mũ lưỡi trai lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh chiều tà phản chiếu nơi đáy mắt cô, tạo nên một lớp ánh sáng mờ ảo.

Đôi mắt cô trời sinh đã rất đẹp, lúc này lại càng thêm rực rỡ.

“Rầm rầm rầm ——”

Tiếng động cơ của chiếc mô tô cũ từ phía sau truyền đến.

Tân Nguyệt thu lại ánh nhìn, thuận tay đè thấp vành mũ, chỉ để lộ chiếc cằm thanh tú.

Tiếng động cơ mô tô càng lúc càng gần, người lái xe là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, trông rất xấu xí.

Người đàn ông giảm tốc độ, sau khi xác nhận cô gái trước mặt đang đội mũ lưỡi trai và đeo giỏ đan trên lưng là ai, ông ta nhướng một bên mày, miệng lập tức “ái chà” một tiếng: "Đây không phải là đại minh tinh của chúng ta sao? Đại minh tinh mà còn phải đi cắt cỏ cho lợn ăn à."

Tân Nguyệt không để ý đến ông ta, tiếp tục đi về phía trước.

Lão Quang Côn thấy Tân Nguyệt coi mình như không khí, âm thầm “hừ” một tiếng, sau đó giọng lại the thé gọi: "Ôi chao ôi, phong thái của đại minh tinh ghê gớm thật đấy."

Ông ta vặn ga chạy vượt qua Tân Nguyệt, đi rồi còn không quên quăng lại một câu: "Cái loại gì đây, tưởng mình là đại minh tinh thật à?"

Bị người ta chế giễu như vậy, Tân Nguyệt không có biểu cảm gì.

Từ trước đến giờ trong làng chưa bao giờ thiếu những lời đàm tiếu về cô, cô cũng đã quen rồi, chỉ là gần đây có một chuyện lại đẩy cô lên đầu ngọn gió, khiến cô phải đội mũ để che mặt khi ra ngoài.

Chuyện xảy ra sau kỳ thi đại học.

Ngày hôm đó, khắp nơi trong trường đều là học sinh lớp 12 đang chụp ảnh tốt nghiệp, cũng có người quay video.

Một cô gái chụp lén người mình thích thầm rồi đăng lên mạng, kèm theo chú thích "Thanh xuân của tôi", đoạn video bỗng chốc có hàng trăm nghìn lượt thích chỉ sau một đêm, tuy nhiên video nổi tiếng không phải vì nhân vật chính trong đó, mà vì Tân Nguyệt, người vô tình lọt vào khung hình và chỉ xuất hiện có đúng ba giây.

Mọi sự chú ý trong phần bình luận đều dồn vào Tân Nguyệt:

“Đệt! Cô gái đi ngang qua ở khúc giữa video xinh đẹp thật đấy!”

“Cô gái đó mới là thanh xuân của nhiều người.”

“Chỉ ba giây thôi đấy, tôi muốn biết đây là trường nào, học kỳ sau tôi sẽ chuyển trường!”

“Đỉnh của chóp, nữ chính lạnh lùng trong tiểu thuyết đã có hình mẫu rồi.”

Mấy ngày sau, lượt xem video không ngừng tăng lên, số lượt thích vượt qua con số mười triệu một cách thần kỳ.

Thậm chí trong phần bình luận của các nữ thần tượng mạng khác cũng có không ít người viết: "Tôi vẫn không thể quên được cô gái chỉ xuất hiện ba giây dưới cầu vượt."

Thấy video này nổi tiếng, các tài khoản tiếp thị trên nền tảng khác cũng đua nhau đăng lại để tận dụng sức nóng.

Cùng với sự nổi tiếng của video, mỗi ngày có rất nhiều người từ công ty giải trí và cả những kẻ lưu manh chơi bời lêu lổng từ các thị trấn lân cận chạy tới tìm cô, đây cũng là lý do vì sao những người hay buôn chuyện nói xấu gọi cô là đại minh tinh.

Mọi người trong làng đều nghĩ cô sẽ rời làng để trở thành thần tượng mạng hay minh tinh gì đó, mặc dù Tân Nguyệt đã viết trên cửa rằng "Không ký hợp đồng với công ty, xin đừng làm phiền", nhưng những người đó hễ thấy cô là gọi “đại minh tinh”.

Tân Nguyệt không có ý định ký hợp đồng với bất kỳ công ty giải trí nào, sau khi từ chối, số lượng người từ các công ty giải trí đến trước cửa nhà cô đã giảm đi, chỉ là mỗi ngày vẫn có một đám côn đồ chạy tới gây rối trước cửa nhà cô, khiến hôm nay cô phải leo cửa sổ để ra ngoài.

May mắn thay, ngôi làng của bọn họ nằm trên núi, cách các làng và thị trấn khác rất xa, nơi hang cùng ngõ hẹp này chỉ có một số ít người trẻ dùng điện thoại, nếu không có khi đến cả cửa sổ cô cũng không leo ra nổi.

Khi leo cửa sổ ra ngoài, cô mang theo một cái giỏ trống không, bây giờ giỏ đầy cỏ cho lợn ăn, tất nhiên không thể leo cửa sổ nữa, chỉ có thể đi cửa chính.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô nghĩ vào giờ này có lẽ đám côn đồ đó đã đi rồi, làng Hoàng Nhai cách thị trấn gần nhất phải mất hai tiếng đi xe, trừ khi đám đó không cần ăn cơm.

Thế mà, có những người thật sự không cần ăn cơm, vẫn ngồi chờ trước cửa nhà cô.

Thấy Tân Nguyệt xuất hiện, mấy tên côn đồ đang ủ rũ dựa vào tường lập tức tươi tỉnh trở lại.

Kẻ cầm đầu là một gã gầy nhom nhuộm tóc vàng, hắn ta phủi tay đứng dậy, hất cằm về phía cô, nói với giọng điệu lấc cấc: "Tôi nói này cô em xinh đẹp, gặp được em một lần khó thật đấy."

Tân Nguyệt hơi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, khóe mắt liếc thấy một gã mập bên cạnh đang thích thú rút điện thoại ra chụp cô, Tân Nguyệt lập tức kéo vành mũ xuống che mặt.

Tên tóc vàng trêu đùa: "Em xinh đẹp như thế, che làm gì."

Một gã đầu đinh phụ họa: "Đúng rồi, đừng ngại ngùng như vậy, chúng tôi chỉ đến tìm cô để quay video, cô che mặt thì chúng tôi quay gì nữa?"

Nói rồi, gã đầu đinh vươn tay định lấy mũ của Tân Nguyệt, cô lập tức giơ tay đẩy mạnh tay hắn ta ra.

“Tôi cho phép các người chụp chưa?”

Giọng Tân Nguyệt lạnh như băng, ánh mắt nhìn hắn ta đầy uy hiếp.

Gã đầu đinh bị ánh mắt của cô dọa lùi lại một bước, sau khi ý thức được mình thế mà lại sợ, hắn ta ngượng ngùng vung tay lên tìm bậc thang xuống cho mình: “Mẹ kiếp, con nhỏ này khỏe thật đấy.”

Gã tóc vàng đẩy gã đầu đinh sang một bên, bước tới trước mặt Tân Nguyệt một bước.

“Chỉ là quay video thôi, có mất miếng thịt nào đâu.”

Gã tóc vàng cũng đưa tay tới định nâng vành mũ của cô lên: “Quay xong bọn này sẽ thả em về nhà ngay.”

Tân Nguyệt nhìn thấy bàn tay còn vàng hơn cả tóc của hắn ta từ từ tới gần, cô nhíu mày, trở tay nắm lấy lưỡi liềm giắt trên lưng, đặt lên vai hắn ta.

Gã tóc vàng lập tức bật ra một tiếng chửi thề, hoảng sợ hét lên: “Mẹ nó, mày định làm gì?!”

Gã mập bên cạnh bị hành động này của cô dọa ngây người.

Nhân lúc gã mập đang còn đờ người ra, Tân Nguyệt giật lấy điện thoại từ tay hắn ta, lập tức tắt chế độ quay video rồi ném điện thoại lại trả hắn.

Gã mập theo bản năng đưa tay ra bắt lấy điện thoại, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác. Từ lúc Tân Nguyệt dí lưỡi liềm vào người gã tóc vàng đến khi cô tắt chế độ quay video trên điện thoại chỉ mất khoảng hai giây, phản ứng của hắn ta vẫn còn bị đóng băng ở giây trước khi nhìn thấy Tân Nguyệt rút lưỡi liềm.

Sau khi ném điện thoại cho gã mập, Tân Nguyệt quay đầu nhìn chằm chằm gã tóc vàng.

“Quay video không mất miếng thịt nào à?”

Cô nhướng mày: “Thử xem có mất không.”

“Đệt mợ!”

Gã tóc vàng không ngờ cô lại hung hãn như vậy, vội vàng nhận thua, sợ hãi nói: “Chị ơi, chị bình tĩnh!”

Hỏi xem trên đời được mấy người khi bị người lạ dí lưỡi liềm vào cổ mà lòng không run, dù cho người cầm lưỡi liềm có là một cô gái mảnh mai yếu đuối.

“Cút đi.”

Tân Nguyệt lạnh lùng nhả ra hai từ này.

Gã tóc vàng vội nói: “Cút ngay cút ngay!”

Tân Nguyệt chưa vội thu liềm, quét mắt nhìn những người còn lại, thấy mặt mày ai nấy đều lộ vẻ hoảng sợ, nghĩ bụng chắc bọn họ chỉ là một lũ du côn chưa từng thực sự đánh nhau, nếu là loại thường xuyên đánh đấm thì sẽ không dễ dàng bị dọa sợ như vậy.

Sau khi xác định bọn này chỉ là một đám yếu bóng vía, Tân Nguyệt mới nhấc lưỡi liềm ra khỏi vai gã tóc vàng, chỉ vào những người khác: “Cút ngay.”

“Các người đang làm gì thế?!”

Đúng lúc này giọng một người đàn ông trung niên vang lên.

Ông ta hét vào đám côn đồ, nhặt một hòn đá ném về phía bọn chúng.

Mấy tên côn đồ vội vàng nhảy lên xe máy chạy đi.

“Bọn khốn, ông đây sẽ giết chết lũ rùa con chúng mày.”

Người đàn ông vừa chửi vừa cầm một hòn đá khác chạy tới, mấy tên côn đồ đã nhảy lên xe máy chạy mất nhưng ông vẫn chưa ngừng chửi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Bố.”

Tân Nguyệt gọi ông.

Lúc này Tân Long mới quay đầu nhìn Tân Nguyệt: “Chúng có làm gì con không?”

Tân Nguyệt: “Không ạ.”

Tân Long xụ mặt: “Vào nhà thôi.”

Ông vứt hòn đá đi, vẻ mặt bực bội chờ Tân Nguyệt mở cửa, vừa đi vào sân vừa chửi: “Mẹ nó, ông đây thật xui xẻo, chẳng có ngày nào sống yên ổn hết.”

“Bố, bố lại đi uống rượu à?”

Khi Tân Long nói chuyện, Tân Nguyệt ngửi thấy mùi rượu trên người ông, lúc này cô mới nhớ ra: “Bố nói hôm nay đi đào mương mà?”

Tân Long khựng lại, ho khan hai tiếng mất tự nhiên: “Bố đào xong lúc bốn giờ rồi, uống vài chén thì sao?”

Tân Nguyệt liếc nhìn cái cuốc không dính tí đất nào trong sân.

Cô lười vạch trần ông, lấy chìa khóa mở cửa.

Sau khi vào nhà, đến trước cửa phòng bếp, Tân Long nói với Tân Nguyệt: “Đi hái hai nắm hành về đây.”

Tân Nguyệt “dạ” một tiếng, đặt giỏ đan trên lưng xuống rồi ra ngoài hái hành.

Ở nông thôn thường trồng hành gần nhà để tiện hái.

Nhà Tân Nguyệt cũng trồng hành ở bên cạnh, đây là đất chung của nhà cô và thím Vương hàng xóm, mỗi nhà một nửa.

Tân Nguyệt đang cúi người hái hành, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động cơ xe ô tô rất trầm.

Ở làng Hoàng Nhai, trừ ngày lễ Tết, hầu như không nhìn thấy xe ô tô, dù ở trong thị trấn, Tân Nguyệt cũng chưa từng nghe thấy tiếng động cơ như vậy.

Vì tò mò, Tân Nguyệt hái xong hành nhưng không rời đi.

Rất nhanh, chiếc xe có tiếng động cơ đặc biệt đã lái vào tầm mắt của Tân Nguyệt.

Đó là một chiếc xe được sơn đen toàn thân, đường nét thân xe rất mượt mà, lưới tản nhiệt phía trước dạng tổ ong mang phong cách rất hiện đại, logo xe là một chuỗi chữ cái.

Trước đây Tân Nguyệt có một người bạn cùng bàn rất đam mê xe ô tô, cô ấy đã từng phổ cập kiến thức về ô tô với cô, trong số các cô gái của thị trấn nhỏ ở huyện Bồ này, cô chắc chắn là người nhận ra nhiều logo xe nhất, nhưng cô không biết logo xe này.

Trong lúc cô đang cố gắng nhớ lại xem có thể nhận ra hay không, chiếc xe đã dừng lại trước mặt cô.

Ngồi trước vô lăng là một người đàn ông trung niên mặc áo thun màu xám tro, kiểu dáng bình thường nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rất đắt tiền, có lẽ là do khí chất quý phái, uy nghiêm toát ra từ người mặc bộ quần áo này.

Qua kính chắn gió phía trước, Tân Nguyệt lờ mờ nhìn thấy hình như còn một người ngồi ở ghế sau, chỉ thấy được một chút góc áo màu trắng.

Người đàn ông trung niên nói gì đó với người ở ghế sau rồi xuống xe trước.

Dáng người đàn ông cao lớn, vừa ra khỏi xe lập tức toát lên khí thế mạnh mẽ.

Lần đầu tiên Tân Nguyệt nhìn thấy chiếc xe và người có khí chất như vậy, sự tò mò mãnh liệt nhất thời chiếm lĩnh toàn bộ trí não của cô, khiến cô quên rằng hành trong tay đã đủ rồi, vẫn tiếp tục hái từng cọng, chỉ đợi người ở ghế sau xuống.

Cô muốn nhìn xem đó sẽ là người như trông như thế nào.

Không biết bao lâu trôi qua, cửa sau xe cuối cùng cũng có động tĩnh.

Tân Nguyệt ngước mắt lên.

Hai tầm mắt bất ngờ chạm nhau.

Lúc này, bầu trời đang cuộn lên những ráng mây đỏ rực như lửa, giống như một bức tranh sơn dầu rực rỡ sắc màu.

Chàng trai như được tô vẽ tỉ mỉ, đứng dưới những đám mây, dáng người cao ráo hòa vào bức tranh phía sau anh, gió thổi tung vạt áo, tô điểm thêm cho ráng chiều ngày hạ càng thêm rực rỡ.

Tân Nguyệt chợt cảm thấy hình ảnh này có chút không chân thực, dù người đó đang đứng cách cô hai mét.

Anh hơi ngẩng đầu, đường viền quai hàm sắc bén, góc cạnh rõ ràng.

Qua làn gió chiều cực nóng giữa hè, đôi mắt sâu của anh hơi nheo lại, nhìn về phía cô.

“Ha...”

Đột nhiên, một tiếng cười không rõ ý tứ vang lên từ cổ họng anh.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play