Trần Giang Dã thật sự sắp nôn rồi.
Lần đầu tiên trong đời anh bị say xe, dạ dày cuộn trào, đầu óc quay cuồng, cảm giác còn khó chịu hơn khi anh bị sốt cao 40 độ, đổi tư thế thế nào cũng không thấy thoải mái.
Cho đến khi một cú xóc làm đầu anh trượt xuống dựa vào vai Tân Nguyệt, anh đột nhiên cảm thấy khá hơn nhiều, như thể trong không gian vô định cuối cùng đã tìm thấy một điểm tựa.
Trước đây Tân Nguyệt cũng say xe, cô biết khi say xe, nếu tìm được một tư thế thoải mái sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng cô không thích bị người khác dựa vào như thế này, hơn nữa tóc của anh ta thật sự chọc vào cổ cô rất ngứa. Nếu không phải hôm qua Trần Giang Dã cứu cô một mạng, cô chắc chắn sẽ đẩy anh ra ngay lập tức và tìm túi nilon cho anh ta nôn, cô không muốn mạo hiểm có khả năng bị nôn đầy người để làm gối tựa cho người khác.
May sao đến khi xuống xe, Trần Giang Dã vẫn chưa nôn.
“Đợi tôi một chút.”
Xuống xe, anh cúi xuống bên lề đường, chống tay lên đầu gối.
Tân Nguyệt đứng bên cạnh, vừa xoa bả vai vừa đợi anh.
Một lúc sau, cô hỏi anh: “Anh còn khó chịu không?”
Trần Giang Dã không trả lời.
Tân Nguyệt đợi thêm hai giây: “Để tôi đi mua cho anh chai nước nhé.”
“Không cần.”
Trần Giang Dã hít một hơi sâu đứng thẳng người dậy, môi mím lại thành một đường: “Chỗ bán điện thoại ở đâu?”
Tân Nguyệt chỉ hướng: “Bên kia.”
“Đi thôi.”
Trần Giang Dã đi thẳng về hướng đó.
Tân Nguyệt nhìn anh bước đi khá nhanh, trừng mắt nhìn rồi theo sau.
Trần Giang Dã vào một cửa hàng lớn nhất, sau khi hỏi về các mẫu điện thoại hiện có, anh nhanh chóng chọn một chiếc điện thoại hơn bảy ngàn tệ.
Điện thoại cũ của anh hoàn toàn hỏng, không thể quét mã, anh phải lắp SIM vào điện thoại mới để thanh toán.
Tân Nguyệt nhìn anh chi hơn bảy ngàn tệ mà không chớp mắt dù chỉ một lần, trong khi cả đời này cô chưa từng tiêu hơn ba trăm tệ một lần.
Cô cúi đầu, hỏi Trần Giang Dã: “Mấy giờ rồi?”
“Một giờ.”
“Đi ăn thôi.”
“Ừ.”
Ra khỏi cửa hàng, Tân Nguyệt kéo vành mũ, nói: “Muốn ăn gì? Tôi mời anh.”
Trần Giang Dã liếc cô một cái, sau đó mới quay đầu lại: “Mời ăn cơm để trả ơn tôi?”
Tân Nguyệt cười: “Không đến mức đó.”
Anh không để cô trả tiền mua điện thoại, ngay cả cơm cô cũng không mời anh thì thật không phải phép.
Trần Giang Dã nhếch môi: “Chỗ các cô có thể có cái gì ăn được chứ.”
Tân Nguyệt liếc anh một cái: “Không ngon bằng đồ ăn ở thành phố lớn của các anh, nhưng cũng có thể ăn được.”
“Sao cô biết tôi đến từ thành phố lớn?”
Tân Nguyệt bĩu môi: “Tôi đâu có mù.”
Nói xong, cô trực tiếp đi thẳng về phía trước: “Muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi.”
Trần Giang Dã đứng yên hai giây, một tay đút túi nhìn cô, cánh tay anh gầy và trắng nõn, có thể thấy rõ mạch máu màu xanh. Ngón trỏ anh gõ nhẹ hai cái trong túi, ánh mắt không thể hiện cảm xúc gì.
Một lát sau, anh nghiêng đầu sang một bên, dường như khóe miệng cong lên, anh nhấc chân bước theo Tân Nguyệt.
Đang là giữa hè, mặt trời chói chang treo trên bầu trời, xe đạp, xe máy điện chạy dọc những con phố chật hẹp, những chiếc ô tô bấm còi inh ỏi, tiếng còi xe hòa lẫn với tiếng ve sầu kêu không biết mệt.
Đi dưới nắng hơn mười phút, Tân Nguyệt dẫn Trần Giang Dã đến trước một quán ăn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quán ăn không trang trí gì nổi bật, nhưng giờ này vẫn còn đông người bên trong.
Hai người ngồi vào chỗ, Tân Nguyệt đưa thực đơn cho Trần Giang Dã: “Nếu đã mời anh ăn thì anh gọi món đi.”
Trần Giang Dã không khách sáo, nhận lấy thực đơn xem qua, nghiêng người về phía nhân viên phục vụ để tiện cho việc ghi nhớ món, ngón tay chỉ vào thực đơn: “Cái này, cái này, cái này, cái này...”
Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, Trần Giang Dã đã gọi bảy “cái này”, Tân Nguyệt nghe mà đau đớn, cô bất giác sờ vào túi quần chứa tiền, nghĩ thầm may mà hôm nay mang gần hết tiền tiết kiệm theo, nếu chỉ mang hơn trăm tệ chắc không đủ cho cậu ấm này ăn.
Hương vị của quán ăn này nổi tiếng ở huyện Bồ, tốc độ lên món cũng nhanh, không bao lâu đã bưng lên bốn năm món.
Sau khi thức ăn được mang lên đầy đủ, Tân Nguyệt dùng ánh mắt để đếm, chín món, tất cả đều là món mặn.
Cô nhìn cả bàn đầy ắp thịt cá này, nghĩ đến mỗi lần đến nhà thím Vương, nhìn thấy đồ ăn bọn họ ăn, trong lòng chợt hiểu ra.
Nhà thím Vương được xem như rất giàu có trong làng, cô con gái cũng rất giỏi giang, đi làm ở thành phố lớn, nhưng nhà bọn họ tiết kiệm đến mức giống như không thể mua nổi dầu ăn, món ăn rất ít dầu mỡ, canh thì loãng nhạt, Tân Nguyệt khó có thể tưởng tượng được một cậu ấm ở thành phố như Trần Giang Dã đã sống như thế nào trong những ngày qua.
Ở nông thôn, tiệc Baba [*] được gọi là "Cửu Đại Bát", những năm trước thực sự có chín món, hiện nay thì thông thường có mười đến hai mươi món khác nhau, nhưng cho dù là gia đình giàu nhất làng tổ chức Cửu Đại Bát, thì món mặn cũng không đầy đủ như trước mặt họ.
[*] Tiệc Baba: là một phong tục dân gian ở thành phố Tự Cống, tỉnh Tứ Xuyên. Tiệc Baba đại diện cho bữa tiệc nông thôn. Đây là một phần của ẩm thực Tự Cống Diên Bang.
Đã lâu rồi Tân Nguyệt không ăn Cửu Đại Bát, cô không thích những dịp như vậy. Hôm nay coi như được hưởng ké lộc ăn từ Trần Giang Dã, bằng không cô nghĩ có lẽ trong vòng năm năm tới cô sẽ không được ăn một bữa cơm ngon như vậy.
Cả hai đều không khách khí, nhìn nhau một cái rồi bắt đầu động đũa.
Kỳ lạ thay, mặc dù hai người vẫn chưa thân quen, lại là người khác giới, hơn nữa còn không nói chuyện, nhưng bầu không khí ngồi ăn cơm chung giữa hai người lại không hề có chút ngượng ngùng nào, dường như việc im lặng ăn cơm không nói chuyện là thỏa thuận ngầm giữa bọn họ.
Ăn được một nửa, Trần Giang Dã dẫn đầu phá vỡ sự im lặng giữa hai người: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Tân Nguyệt thầm nghĩ anh nghiện thuốc rất nặng, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu.
Qua vài phút, anh trở về, bởi vì anh vừa mới hút thuốc xong, Tân Nguyệt lại ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, khá dễ ngửi.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, việc đàn ông hút thuốc cũng không phải là một điểm trừ.
Tân Nguyệt thức được bản thân vừa nghĩ đến cái gì, động tác đưa thức ăn vào miệng của cô chợt khựng lại.
Trần Giang Dã chú ý thấy cô gắp miếng thịt nhưng lại không đưa vào miệng thì hỏi: "Sao vậy?"
Tân Nguyệt hoàn hồn: "Không có gì."
Cô bỏ miếng thịt vào miệng, nhai nát rồi nuốt xuống, sau đó buông đũa: "Tôi đi thanh toán trước."
Trần Giang Dã ném đậu phộng vào miệng, nói: "Tôi đã thanh toán rồi."
Tân Nguyệt nghi hoặc nghiêng đầu qua một bên hỏi: "Không phải nói là tôi mời sao?"
Trần Giang Dã tiếp tục ăn đậu phộng, giọng điệu không có chuyển biến gì: "Tôi không tiêu tiền của phụ nữ."
Tân Nguyệt khẽ nhíu mày, vẫn nghiêng đầu nhìn anh, cô không thích hành vi chủ nghĩa đàn ông này, tiền gì cũng không cho cô trả, cô cảm thấy rất khó chịu, có cảm giác như đang thiếu nợ anh.
Trần Giang Dã như nhìn ra tâm tư của cô, liếc mắt nhìn cô nói: "Nếu cô cảm thấy không thoải mái, thì coi như nợ tôi ba ân tình."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Tôi không cần."
Tân Nguyệt không do dự một giây nào, từ chối thẳng, dù sao cũng đã nợ anh, có thể giảm chút nào hay chút đó, có tiện nghi mà không chiếm là kẻ ngốc.
Ban đầu Trần Giang Dã nghĩ cô sẽ đồng ý, nhưng khi thấy cô từ chối nhanh chóng và dứt khoát như vậy, vẻ mặt sửng sốt mấy giây, khóe miệng muốn cười nhưng không cười nổi.
Tân Nguyệt nhìn anh mấy giây, thấy anh không động đũa, hỏi: "Anh còn ăn nữa không?"
"Không ăn nữa."
Trần Giang Dã đặt đũa xuống.
Tân Nguyệt nhìn lướt qua chín cái đĩa trên bàn mà họ đã ăn gần hết, đáy mắt lộ ra chút ý cười, chống cằm hỏi Trần Giang Dã: "Đồ ăn ở đây có thể ăn được đúng không? Đại thiếu gia."
Trần Giang Dã nghe cô cố ý kéo dài ba chữ cuối, mí mắt giật giật nhưng không nói gì.
Tân Nguyệt mím môi nhịn cười, thay đổi chủ đề: "Anh còn muốn mua gì không?"
"Có."
Trần Giang Dã rút hai tờ giấy ra lau miệng: "Đi siêu thị một chuyến."
Trần Giang Dã mua một túi mì ăn liền lớn và bánh quy ở siêu thị, tư thế như thể tiếc hận không thể gói toàn bộ những gì có thể ăn được trong siêu thị mang về.
Tân Nguyệt hơi tò mò, nên hỏi anh: "Hai ngày qua anh chưa ăn gì sao?"
"Họ làm thức ăn cho người ăn à?"
Trần Giang Dã nghiến răng nghiến lợi nói câu này.
Tân Nguyệt nhịn không được cười rộ lên: "Vậy nên anh thật sự không ăn gì?"
Trần Giang Dã liếc cô một cái: "Ba ngày không ăn cơm, đến chó còn chết đói."
"Vậy anh ăn gì?"
"Tôi mang theo đồ ăn."
Tân Nguyệt cười khẽ một tiếng, người này cũng coi như biết nhìn xa trông rộng.
Khi Trần Giang Dã thanh toán, Tân Nguyệt chờ anh ở bên ngoài.
Chờ anh thanh toán xong đi ra, Tân Nguyệt đang chuẩn bị quay người đi, lại thấy anh đột ngột dừng lại khi đi qua một bức tường có phản quang, vẻ mặt lập tức trở nên khó chịu.
Tân Nguyệt đoán, có lẽ anh đã thấy sợi tóc đứng thẳng trên đầu mình.
Nhưng rất nhanh, anh lại bước về phía cô, vẻ mặt không đổi.
Tân Nguyệt cho rằng anh không quan tâm, kết quả anh dừng lại trước một cửa hàng phụ kiện thời trang.
"Anh chàng đẹp trai muốn mua gì?" Bà chủ ngay lập tức đến chào hỏi.
Trần Giang Dã không nói gì, mặt không biểu cảm đi đến nơi trưng bày mũ lưỡi trai.
"Mua mũ à," bà chủ rất nhiệt tình, cầm một chiếc mũ xuống đưa cho anh xem: "Chiếc này đẹp lắm."
Trần Giang Dã nhìn một cái, mặt trên là biểu tượng của Nike, chỉ là có thêm một chiếc gai nhọn trên logo, thường được gọi là "sát thủ" trong ngành thời trang.
"Tôi tự chọn."
Sao anh có thể mua hàng giả, lại là hàng giả rõ ràng như thế được.
Tuy nhiên khi anh xem qua mười mấy cái mũ ở đây, anh cảm thấy hơi suy sụp.
Mười mấy cái mũ, có mấy hàng hiệu đều là giả, phần còn lại không phải màu hồng thì là màu xanh lá, hoặc màu đỏ thẫm, duy chỉ có một cái coi như bình thường, nhưng... lại giống hệt cái mà Tân Nguyệt đang đội.
Anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc mũ đó, bà chủ tinh mắt, ngay lập tức lấy nó xuống: "Chiếc này à, đẹp lắm, còn cùng một kiểu với cái mà bạn gái cậu đang đội nữa."
--------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Có mắt nhìn thế này mà còn lo làm ăn thua lỗ à?