"Mẹ nó chứ, ông đây cho mày xem!"
Người đàn ông tiến lên định đấm Trần Giang Dã một cú.
"Á —— A a!"
Một tiếng kêu đau đớn đứt quãng vang lên, nhưng không phải là giọng của Trần Giang Dã.
Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng người đàn ông, bởi vì nắm đấm của hắn ta bị Trần Giang Dã bắt được rồi vặn ngược lại, cánh tay của hắn ta lập tức lật qua một bên.
Từ khoảng cách vài mét, Tân Nguyệt vẫn nghe rõ tiếng xương cốt giòn vang.
"Anh Thành!"
Một trong những tên gầy gò ban nãy bị Tân Nguyệt ném đá trúng hét lên.
Hắn ta giơ nắm đấm lên định lao vào giúp đỡ.
Trần Giang Dã nhướng mày, đá văng người đàn ông được gọi là "anh Thành" và nhanh chóng xoay người đá tên gầy gò đang lao tới.
"Ầm" một tiếng, tên gầy gò lập tức ngã xuống đất.
Xử lý gọn gàng hai người, Trần Giang Dã không chớp mắt, cũng không biểu lộ cảm xúc gì.
Sau đó, anh khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía hai người còn lại. Đôi mắt đen láy lạnh lùng, không chút hơi ấm.
Gần như ngay tức khắc, hai người đó không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.
Bọn họ nhận ra Trần Giang Dã là người đã từng học võ, hiển nhiên lúc này đã biết sợ, mà Trần Giang Dã vẫn để một tay trong túi, dáng vẻ lười biếng, như thể vừa rồi anh không hề tốn chút sức lực nào.
"Hai đứa mày, mẹ nó, đứng ngây ra đó làm gì?"
Người đàn ông ôm cánh tay hét lên giận dữ.
Nghe thấy tiếng hét, ánh mắt của Trần Giang Dã lại quay về phía hắn ta.
Người đàn ông vừa bị Trần Giang Dã đá ngã lăn trên mặt đất, lúc này đang cố gắng bò dậy. Trần Giang Dã bồi thêm một cú đá nữa, lực khá mạnh.
Người đàn ông đau đớn đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "ĐM. Con mẹ mày!"
Chỉ là giây tiếp theo hắn ta không nói được nữa ——
Trần Giang Dã ngồi xuống, đấm vào miệng hắn ta.
Răng là bộ phận cứng nhất trên cơ thể con người, một quyền đấm xuống, môi và thịt dính vào kẽ răng, cú đấm tiếp theo, máu tươi bắn ra từ giữa răng.
Máu bắn lên cằm và sườn mặt của người đàn ông, nhưng Trần Giang Dã không dừng lại, tiếp tục đấm vào cùng một chỗ, cho đến khi miệng người đàn ông đầy máu.
Cú đấm của Trần Giang Dã vừa nhanh vừa tàn nhẫn, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong hai, ba giây.
Trong hai, ba giây đó không ai dám ngăn cản anh, mọi người đều sửng sốt.
Tân Nguyệt cũng bị sốc, cô chưa bao giờ thấy ai đánh nhau tàn bạo như vậy, gần như đến mức có thể nói là tàn bạo.
Người đàn ông bị đánh đến mức máu chảy vào khí quản, phát ra tiếng khò khè trong cổ họng. Sau khi Trần Giang Dã dừng tay, hắn ta vội vàng lăn sang một bên ho dữ dội.
Trần Giang Dã đứng dậy, nhìn hắn ta từ trên cao, ánh mắt như nhìn rác rưởi.
"Đưa hắn cút đi."
Anh đá nhẹ tên gầy gò bên cạnh, giọng điệu lười biếng.
Tên gầy nhom kia vừa thấy cảnh Trần Giang Dã đánh người tàn bạo ở khoảng cách gần, sợ đến tái mặt, kéo người đàn ông dậy rồi bỏ đi, hai người còn lại cũng vội vã chạy đến giúp đỡ.
Bọn họ đến bằng xe máy, chỉ nghe tiếng động cơ rít lên, cả đám nhanh chóng biến mất.
Tại chỗ chỉ còn lại Trần Giang Dã và Tân Nguyệt.
Trần Giang Dã thấy đám côn đồ kia biến mất, bèn quay người đi về phía vòi nước trong sân, mở vòi nước chuẩn bị rửa tay.
Tân Nguyệt lấy lại tinh thần sau sự khiếp sợ, nhìn thấy một mảng lớn máu trên mu bàn tay của anh, không rõ là dính vào hay của chính anh.
"Này!"
Cô gọi anh một tiếng, chạy đến.
Đến gần, cô thấy rõ các khớp ngón tay của Trần Giang Dã thực sự bị trầy xước.
"Vết thương không được dính nước." Cô nhắc nhở.
Vết thương trên tay Trần Giang Dã không tính là nhỏ, nếu rửa bằng nước lã rất dễ bị nhiễm trùng, hơn nữa bây giờ còn là mùa hè.
"Nhà tôi có oxy già, anh đợi tôi một chút."
Nói xong, Tân Nguyệt chạy vào nhà, không quan tâm anh có đồng ý hay không.
Trần Giang Dã ngồi xổm tại chỗ, hơi nghiêng đầu, biểu cảm không rõ ràng.
Nước từ vòi vẫn chảy ào ào, một lúc sau, anh mới đưa tay tắt nước, đứng dậy ngồi lên bồn hoa bên cạnh, tay chống lên đầu gối.
Vài phút sau, Tân Nguyệt ôm một chai oxy già và một đống băng gạc mới mở chạy ra. Đây là băng gạc để lại từ lần bố cô bị ngã xe xuống mương đầu năm nay và bị thương ở vai, cô luôn cất trong túi nilon sạch, bây giờ vẫn có thể sử dụng, oxy già cũng còn dư lại từ lần đó.
Tân Nguyệt chạy đến trước mặt Trần Giang Dã, nhìn anh một cái rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Giơ tay lên."
Trần Giang Dã liếc nhìn cô, giơ tay lên.
Tay anh rất đẹp, ngón tay dài và mảnh, khớp xương rõ ràng và mạnh mẽ, mu bàn tay có gân xanh nổi lên như sườn núi nhấp nhô, bây giờ dính máu tạo nên cảm giác nghệ thuật khó tả.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Anh chịu đau một chút."
"Ừ."
Trần Giang Dã ậm ừ một âm tiết ở trong cổ họng.
Tân Nguyệt ngước mắt nhìn anh, thấy anh không chút sợ hãi, trực tiếp đổ oxy già lên vết thương của anh, oxy già chảy xuống theo mu bàn tay, rửa trôi không ít vết máu.
Trần Giang Dã không rên tiếng nào, thậm chí lông mày cũng không nhíu lại.
Mặc dù oxy già không gây kích ứng nhiều, nhưng cho dù là nước trực tiếp chảy vào vết thương cũng rất đau.
Tân Nguyệt không khỏi tò mò: "Không đau à?"
"Chút đau này có là gì?"
Một câu nói rất ngầu, nhưng giọng điệu lại không có chút sự kiêu ngạo nào.
Tân Nguyệt trừng mắt nhìn, không nói gì.
Cô lấy một nhúm bông thấm oxy già, chuẩn bị lau sạch máu xung quanh vết thương cho anh.
Để tiện lau chùi, cô nắm lấy bốn ngón tay anh rất tự nhiên.
Trừ lúc nhảy thể dục ở tiểu học, Tân Nguyệt chưa từng nắm tay con trai bao giờ, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nhau, cô cảm thấy như có dòng điện chạy qua, hơi tê tê.
Cô ngây người, lúc này mới nhận ra hai người không thân, nhưng cũng đã chạm vào rồi, nghĩ Trần Giang Dã là con trai chắc không để ý, cô cũng không phải người rối rắm như vậy, dứt khoát nắm chặt tay anh để dễ lau máu.
Tân Nguyệt tập trung vào mu bàn tay Trần Giang Dã, nên không thấy lông mi của anh run lên.
Đôi mắt của Trần Giang Dã vốn đã rất sâu, hàng mi dày và đen càng làm đôi mắt anh thêm sâu thẳm.
Anh cúi đầu xuống, ánh mắt dừng trên người Tân Nguyệt.
Khi Tân Nguyệt quay lại lấy oxy già, mũ của cô vô tình bị rơi xuống, cô không nhặt lên đội lại. Lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, Trần Giang Dã thậm chí có thể nhìn rõ lông tơ nhỏ tinh tế trên mặt cô, lại không thấy lỗ chân lông nào, làn da mịn màng như sứ trắng đẹp đẽ.
Núi non ở huyện Bồ rất bồi dưỡng, da của các cô gái ở đây đều rất tốt, nhưng làn da vừa trắng vừa mịn như Tân Nguyệt vẫn rất hiếm, toàn thân cô trắng như tuyết, không chút tì vết, chỉ có một nốt ruồi nhỏ giữa lông mày.
Bên cạnh bồn hoa nơi bọn họ ngồi có một cái cây, tán lá rất dày, cũng không để lọt nhiều ánh sáng, nhưng đúng lúc này có một tia nắng chiếu vào nốt ruồi giữa lông mày của cô.
Trần Giang Dã từng nghe một câu thế này:
"Mỗi nốt ruồi đều đang nói với bạn, hãy hôn ở đây."
Cổ họng anh giật giật, sau một lúc lâu, anh rời mắt đi.
Tân Nguyệt nhanh chóng lau sạch vết máu trên mu bàn tay của Trần Giang Dã, rồi dùng gạc và băng dính băng bó đơn giản cho anh.
"Xong rồi."
Trần Giang Dã liếc nhìn băng gạc quấn trên tay, rút tay lại: "Cảm ơn."
Tân Nguyệt vừa vặn nắp chai oxy già vừa nói: "Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng, lúc nãy..."
"Không giúp cô."
Trần Giang Dã cắt lời cô.
Tân Nguyệt khựng lại.
Anh chàng này... ngầu quá.
Cô nở nụ cười: "Được thôi, vậy không cần khách sáo."
Lần này đến lượt Trần Giang Dã sửng sốt trong một giây.
"Bye."
Tân Nguyệt không nói nhiều với anh nữa, đứng dậy đi về phía trước.
Trần Giang Dã ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô, cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, tóc che sau gáy, dáng người mảnh khảnh nhưng lại toát lên vẻ dẻo dai.
Rất nhanh sau đó, anh thu hồi ánh mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khi quay lưng lại, anh khẽ cười.
*
Sáng sớm, chim chóc nhảy lên cành vỗ cánh, làn gió nhẹ mùa hè mang theo hương núi làng quê, cùng với vài tiếng gà gáy, tiếng nồi niêu xoong chảo vang lên từ mọi nhà.
Khói bếp lượn lờ bay lên, ánh sáng lộ ra từ khe mây xua tan vệt tối cuối cùng trên bầu trời.
Tân Nguyệt ăn xong, bước ra ngoài nhìn trời mây dày đặc, không thấy mặt trời đâu, gió thổi qua không tính là khô nóng, là một ngày nhiều mây hiếm có.
"Bố."
Tân Nguyệt hướng vào nhà hô một tiếng.
"Gì thế?"
"Hôm qua dự báo thời tiết nói hôm nay nhiều mây đúng không?"
Tân Long cũng vừa ăn xong, cầm tăm xỉa răng bước ra: "Ừ, nhiều mây, con lại định đi nhặt cam rụng à?"
"Dạ."
Cam rụng là quả cam rơi xuống đất từ cây cam, nhặt về phơi khô có thể mang vào thành phố bán lấy tiền, mỗi khi mùa hè đến, hầu như vườn cam ở các làng trong huyện Bồ đều có thể thấy bóng dáng của rất nhiều người già và trẻ em.
Mười ngày nghỉ hè, Tân Nguyệt đã nhặt được khá nhiều, cô phơi số cam đã nhặt trên chiếu, sau đó đội mũ, nhân lúc trước cửa không có ai, cô xách một bao tải đựng phân bón đi ra ngoài.
"Buổi trưa bố không cần đợi con đâu."
Tân Nguyệt thích đi xa một chút, đến vườn cam sau đập chứa nước trên núi nhặt cam rụng, nơi đó yên tĩnh, không bị công ty giải trí hay bọn côn đồ tìm đến, rừng cây cũng rậm rạp, Tân Nguyệt ở trong đó cả buổi sáng đã nhặt được nửa bao.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giữa trưa, Tân Nguyệt ăn miếng bánh shaquima [*] mang theo rồi tiếp tục nhặt, đến khi bầu trời bắt đầu xuất hiện tia nắng ráng chiều, cô mới bắt đầu quay về.
[*] Bánh shaquima: đây là một loại bánh ngọt đặc sản của người Mãn Châu. Cách làm là xào mì , trộn với đường rồi cắt thành từng miếng nhỏ để dùng. Saqima có đặc điểm là màu be, vị giòn và mềm, vị ngọt thơm và hương thơm đậm đà của mật ong osmanthus.
Tân Nguyệt vác một bao tải cam rụng lớn, nhưng bước đi của cô không hề chậm, mặc dù tay chân mảnh khảnh nhưng cô lại mạnh hơn nhiều đàn ông, nếu đổi lại bố cô vác bao cam rụng này, e là chưa đi được hai bước đã phải nghỉ một lần.
Phong cảnh trên núi rất đẹp, chỗ nào cũng có thể thành tranh vẽ.
Tân Nguyệt thích vừa đi vừa nhìn xung quanh, nếu nhìn thấy chỗ nào có vài bông hoa dại xinh đẹp, khóe miệng cô sẽ bất giác nở nụ cười.
Bình thường cô không thích cười, chỉ có núi này nước này mới thấy được nhiều nụ cười của cô.
Khi đi ngang qua đập chứa nước, khóe mắt cô thoáng thấy một bóng dáng màu lam nhạt ở phía đối diện.
Đập chứa nước không lớn, cô nheo mắt lại, lờ mờ nhận ra người đối diện hình như là Trần Giang Dã.
Tân Nguyệt không biết thị lực của anh có phải rất tốt hay không mà anh có thể nhìn thấy cô đang nhìn anh, một viên đá từ phía đối diện nảy qua mặt nước, chìm xuống ngay cách cô chưa đến một mét.
Tân Nguyệt không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, chỉ thấy lạ, vì sao anh lại chạy lên đây.
Dù sao cô cũng không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh, cô thu hồi ánh mắt, nhưng vô tình nhìn thấy một cây nấm linh chi.
Nấm linh chi này chỉ có hình dáng giống linh chi, nhưng không có giá trị bằng linh chi thật. Tuy nhiên, rượu ngâm bằng nấm này có thể trị vết muỗi đốt.
Muỗi trên núi rất độc, bị đốt một cái là nổi một cục u lớn, có khi còn mưng mủ, vừa ngứa vừa đau, thuốc mỡ bán trên thị trường hoàn toàn không có hiệu quả, thậm chí hầu hết đều không giảm được ngứa, nhưng rượu ngâm nấm linh chi này chỉ cần bôi một chút là vài giây sau hết ngứa ngay.
Số lượng của loại nấm này rất ít, không phải ai cũng may mắn gặp được.
Tân Nguyệt lập tức chạy tới.
Cây nấm linh chi mọc trên vách đá bên đập chứa nước, Tân Nguyệt nằm rạp xuống đất thử với tay, chỉ thiếu một chút nữa là chạm tới, nhưng cô không biết bơi, không dám vươn người ra quá xa.
Cô ngồi dậy nhìn bốn phía, chỉ thấy có một cành cây vươn ra mặt nước có thể dùng làm điểm tựa.
Tân Nguyệt kéo cành cây đó lại, dùng sức giật vài cái, không gãy, cô lại kéo mạnh như kéo co, nắm chặt cành cây và ngả người về phía sau, vẫn không gãy, lần này cô mới yên tâm nắm lấy cành cây, từ từ vươn người ra khỏi bờ để hái nấm.
Chỗ cành cây vươn tới hơi xa một chút so với hướng thẳng đứng của nấm linh chi, trước đó cô nằm an toàn trên đất chỉ cần vươn người ra một chút là chạm tới, nhưng ở đây cần phải vươn người ra xa hơn.
Tân Nguyệt cẩn thận nắm chặt cành cây, di chuyển ra ngoài từng chút một, khi cảm thấy người sắp trượt xuống thì lại vội vàng đứng lên.
Sau vài lần thử, cuối cùng Tân Nguyệt cũng hái được.
Cô vui vẻ trong lòng, căng cơ bụng và thắt lưng chuẩn bị đứng dậy, nhưng đúng lúc này, chỗ đất đỡ phần lưng cô bất ngờ sụp xuống!
Người cô vốn đang nằm nghiêng, điểm tựa sụp xuống làm trọng lượng toàn thân cô đổ xuống, cành cây cô đang nắm cũng bị gãy do thay đổi hướng lực.
Chỉ nghe "bùm" hai tiếng, Tân Nguyệt cùng khối đất sụp xuống cùng nhau rơi xuống nước.
Ý thức của đại não lập tức bị nước ùa vào từ mọi phía mãnh liệt nhấn chìm, chỉ còn một khoảng trống rỗng.
Bản năng hoảng loạn của cơ thể khiến Tân Nguyệt bắt đầu giãy giụa điên cuồng, hai tay quẫy đập, nhưng những động tác hoảng loạn này không chỉ không giúp cô nổi lên mà còn tăng tốc độ nước tràn vào khoang mũi.
Chẳng bao lâu sau, cảm giác nghẹt thở đau đớn ập đến, như hai bàn tay tử thần bóp chặt lấy cổ họng cô.
Cô cảm nhận được tín hiệu lạnh lẽo từ cái chết.
Nỗi sợ hãi trước cái chết khiến cô vẫn tiếp tục giãy giụa trong vô vọng, cho đến khi ý chí bị cảm giác ngạt thở kéo dài bào mòn gần hết.
Ý thức trở nên mơ hồ.
Không biết có phải là ảo giác trước khi chết hay không, trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy tiếng ai đó nhảy xuống nước.
Cô không cách nào tự hỏi đây có phải là ảo giác không, cơ thể đã bắt đầu chìm xuống…
---
Tác giả có lời muốn nói:
Diễn biến chương tiếp theo chắc chắn các bạn sẽ không ngờ tới haha, không phải kiểu anh hùng cứu mỹ nhân thông thường.
P.S: Trong truyện nói là nghe nói, thì đúng là tôi nghe nói thật, có thể ghi chú sẽ có thiếu sót.