"Trần Giang Dã."
Phía trước truyền đến tiếng thúc giục của người đàn ông: "Ngây ra đó làm gì, lấy hành lý đi."
Trần Giang Dã…
Còn chưa kịp thắc mắc tại sao anh ta lại cười, Tân Nguyệt đã vô thức lẩm nhẩm cái tên này trong lòng.
Lúc này hai người vẫn còn đang nhìn nhau, không hề có sự ngại ngùng nào giữa những người xa lạ, một người thì tự nhiên, một người thì thẳng thắn, cả hai đều không chút e dè.
Hai giây sau, Trần Giang Dã rời ánh mắt trước, quay người bước về phía cốp xe.
Sau khi thỏa mãn được sự tò mò, Tân Nguyệt cũng không nhìn anh nữa, cầm theo một bó hành lớn trở vào nhà.
Tân Long nhìn bó hành lớn trong tay Tân Nguyệt thì nổi giận: "Con nhổ nhiều thế làm gì? Hành không phải miễn phí đâu!"
"Phần còn lại để mai ăn."
Nói rồi, Tân Nguyệt cầm hành đi rửa.
Tân Long bĩu môi nói: "Mai thì héo hết rồi còn đâu."
Tân Nguyệt đưa hành cho ông, thản nhiên nói: "Con không kén chọn."
Tân Long bị câu nói của cô làm nghẹn họng, một lúc sau mới nói: "Cơm chỉ mình con ăn, còn bố không ăn chắc?"
Tân Nguyệt liếc ông một cái: "Chỉ một ngày thì héo được bao nhiêu đâu?"
Tân Long lại bị cô làm cho nghẹn lời, không biết tại sao con gái mình bình thường im lặng, nhưng mỗi khi cãi nhau thì ông chưa bao giờ thắng, chỉ có thể tức giận sai bảo cô: "Đi nhóm lửa đi."
Đầu năm nay rất nhiều hộ gia đình nông thôn đã dùng tới khí tự nhiên, trong làng của bọn họ, ngoài một số ít dùng khí sinh học, phần lớn vẫn phải tự nhóm lửa.
Năm ngoái, làng bọn họ cũng thảo luận dự định lắp đặt khí tự nhiên, làng Hoàng Nhai không nghèo đến mức không trả nổi tiền, chỉ là người dân ở đây quá keo kiệt, thậm chí là nổi tiếng với sự keo kiệt đó của mình, các làng xung quanh đều biết cái “tiếng thơm” người làng Hoàng Nhai khi không chịu làm đường bê tông chỉ vì sợ thiệt thòi hơn chút ít.
Làm đường bê tông cần chặt cây ăn quả của một số hộ dân, ban đầu lúc quy hoạch tuyến đường, có nhà kia chỉ bị mất một cây mà cũng leo lên cây khóc gọi cha gọi mẹ, nói muốn chặt cây thì phải chặt ông ta trước.
Không ai hầu hạ nổi đám người này, cho nên đến giờ làng Hoàng Nhai vẫn là đường đất, chỉ phủ một lớp cát sỏi trên đó, xe máy chạy qua vài lần là thành ổ gà, xe đạp điện loại không giảm xóc mà chạy trên đường này thì người chỉ có như bay lên.
Tân Nguyệt đốt củi khô rồi bỏ vào trong bếp lửa, lửa nhanh chóng cháy bập bùng.
Cô nhìn ngọn lửa bùng lên, trong đầu lại hiện ra áng mây đỏ rực nơi chân trời vừa rồi, cùng với bóng dáng che khuất một mảng lớn mây và bầu trời đó.
Trần Giang Dã…
Cô lại lẩm nhẩm cái tên này trong lòng.
Không có ý gì khác, chỉ đơn giản vì cô cảm thấy nó rất dễ nghe.
Trình độ văn hóa của người Hoàng Nhai không cao, tên của đại đa số người đều rất quê mùa, ngay cả tên của những bạn học ở trường thị trấn cũng không dễ nghe, nhất là các bạn nam, nếu không phải là Tuấn Kiệt thì cũng là gì đó Hạo.
Tân Nguyệt nhớ lại nụ cười vừa rồi của Trần Giang Dã, đoán rằng chắc anh đã xem đoạn video kia và nhận ra cô.
Nhưng tại sao lại có phản ứng đó?
Lạ thật.
Cơm chín, Tân Long và Tân Nguyệt cầm bát lên, mỗi người gắp vài đũa thức ăn vào bát rồi ra ngoài sân ăn.
Người nông thôn phần lớn đều có thói quen này, không thích ăn cơm trên bàn, chỉ thích ăn ngoài sân, vừa ăn vừa ngắm nhìn xa xăm, nhà Tân Nguyệt xây tường rào rất cao, lúc này cửa đã đóng, chỉ có thể nhìn lên cao.
Tân Nguyệt vừa ra ngoài sân, chuẩn bị đưa cơm vào miệng thì đột nhiên nhìn thấy bóng người đang lắc lư trên ban công tầng hai nhà sát vách.
Nhà thím Vương ở sát vách là một trong số ít nhà tự xây kiểu Tây trong làng, có hai tầng, ban công nối liền toàn bộ tầng hai từ cầu thang bên trái.
Người đàn ông đến cùng Trần Giang Dã hôm nay đang lắp cái gì đó trên cánh cửa một phòng, Tân Nguyệt bị cận nhẹ, cô phải nheo mắt lại mới thấy rõ, hình như là một cái camera theo dõi.
Tân Nguyệt đang thắc mắc tại sao lại lắp camera thì Trần Giang Dã bước ra từ căn phòng đó.
Anh kẹp một điếu thuốc trong tay, đầu thuốc đỏ tươi trong ánh hoàng hôn càng thêm rõ ràng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trần Giang Dã chú ý thấy Tân Nguyệt đang nhìn sang, ánh mắt anh thản nhiên lướt qua cô.
Một lúc lâu sau, anh nhả ra một ngụm khói về phía Tân Nguyệt, vòng khói duy trì hình dạng trong không trung một lúc rồi tản ra, hơi che khuất đôi mắt sâu thẳm và sắc bén kia.
Mặt Tân Nguyệt nóng lên, vội vàng rời mắt, không như lần đối diện đầu tiên, thản nhiên nhìn thẳng là một chuyện, nheo mắt nhìn là một chuyện khác.
Cô đưa miếng cơm đã gắp từ lâu vào miệng, nhai hai cái, cảm thấy Trần Giang Dã vẫn đang nhìn mình, cả người không được tự nhiên, đành dứt khoát đi vào trong nhà.
Tân Long cũng chú ý thấy nhà thím Vương có hai người đàn ông xa lạ, ăn cơm xong bèn chạy sang nhà bà ấy hỏi thăm tình hình thế nào.
Khoảng hơn tám giờ tối, Tân Nguyệt ở trong nhà nghe thấy tiếng xe khởi động rời đi.
Đúng lúc này, Tân Long đẩy cửa trở về, rung đùi đắc ý nói: "Ây dà, xe của người giàu có khác."
Tân Long trở về uống hai ngụm nước, lại chuẩn bị lắc lư ra ngoài.
Thấy ông sắp đi, Tân Nguyệt không nhịn được tò mò, gọi ông lại: "Bố, hai người nhà thím Vương kia là ai vậy?"
"Thím Vương nói là con của bạn bè thân thích đến ở một thời gian, trải nghiệm hương vị thôn quê gì đó."
"Vậy tại sao lại lắp camera?" Tân Nguyệt hỏi tiếp.
"Ôi dào, con cái ở thành phố quý giá, sợ xảy ra chuyện thôi."
Tân Nguyệt cúi đầu, trong lòng cảm thấy không phải vậy.
Trải nghiệm hương vị thôn quê không phải nên đến nông trại sao? Tại sao phải đến nơi thôn xa hẻo lánh như làng bọn họ làm gì?
Nhưng Tân Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, người ta đã không muốn nói, tất nhiên cũng không muốn có người tìm hiểu.
-
Ngày hôm sau, Tân Nguyệt, người luôn dậy từ khi trời chưa sáng, hiếm khi ngủ nướng.
Cô mơ một giấc mơ, trong mơ là ráng chiều rực đỏ đầy trời, đẹp đến mức khiến người ta rơi vào tay giặc, không muốn tỉnh dậy.
Trong giấc mơ, còn có một người khác.
Chàng trai tên Trần Giang Dã vẫn đứng ngược sáng dưới những đám mây như hôm qua, như một nhân vật chỉ xuất hiện trong bức tranh nguyên bản đầy sức hút.
Đối với việc mới gặp anh một ngày mà đã mơ thấy anh, Tân Nguyệt không cảm thấy có gì lắm. Đám mây rực lửa hôm qua quá mãnh liệt, và vẻ ngoài của Trần Giang Dã quá đẹp mặt, cảnh tượng đó đã gây ấn tượng thị giác quá mạnh mẽ, đến mức khiến cô nằm mơ thấy cũng không có gì lạ.
Sau khi thức dậy và nấu một tô mì, Tân Nguyệt mang một chiếc bàn gấp và một cái ghế dựa đến dưới mái hiên, rồi quay vào nhà lấy vài quyển sách và bút ra.
Ban ngày cô thường ngồi ngoài nhà đọc sách và làm bài, vì ánh sáng trong phòng cô quá tối.
Sáng nay cô làm xong một đề Toán, không có gì khó khăn, cô dự định ăn trưa xong sẽ làm thêm một đề nữa.
Sau bữa trưa, Tân Long vác cuốc ra khỏi cửa.
Lúc ông đẩy cửa ra, Tân Nguyệt nhìn ra ngoài không thấy bóng người nào, cô hít sâu một hơi, hy vọng hôm nay có thể yên tĩnh mà đọc sách làm bài.
Nhưng mà, cô vừa mới mở đề ra, làm được một bài thì nghe thấy bên ngoài có tiếng xe máy, kèm theo một giọng nam to rõ: "Anh Thành, là chỗ này, căn nhà trong ảnh chính là đây."
Nghe vậy, Tân Nguyệt nhíu mày, biết lại có một đám côn đồ tìm tới cửa.
Cô cầm lấy tai nghe đã chuẩn bị sẵn, thành thạo nhét vào tai, tiếp tục cúi đầu làm bài.
Tai nghe đủ để ngăn tạp âm người ngoài cửa nói chuyện, nhưng không ngăn được bọn họ liên tục lấy tay đập cửa.
"Cộc cộc cộc ——"
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên khiến đầu Tân Nguyệt đau nhức.
Cô cắn răng tiếp tục viết, nghĩ rằng họ sẽ như những người trước đó, cùng lắm gõ vài phút sẽ dừng, nhưng hơn mười phút trôi qua, họ vẫn không ngừng gõ, dường như chắc chắn rằng cô đang ở nhà.
Tân Nguyệt gỡ tai nghe xuống, nghe thấy bên ngoài có người đang cười.
"Cứ gõ tiếp, đừng dừng lại."
"Hổ Tử, cậu gõ thêm một lúc nữa rồi tôi sẽ thay cậu."
"Không phải nói cô ta nóng tính sao? Sao vẫn chưa ra?"
Hóa ra đám người này còn đi hỏi thăm tính tình của cô trong làng.
Ánh mắt Tân Nguyệt trầm xuống, siết chặt tay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhìn tình hình này, cô đoán nếu cô không ra ngoài, đám người này sẽ thay phiên nhau gõ cửa, không biết muốn gõ đến khi nào.
Lúc này, người bên ngoài còn bắt đầu ném đá vào sân, những viên đá không tính là nhỏ đập vào tường và gạch ngói kêu loảng xoảng, nếu ném vào cửa sổ thì chắc chắn sẽ làm vỡ kính.
Nhà Tân Nguyệt rất nghèo, chuyện này cô không thể nhịn được.
Cô đứng lên, vào nhà đội mũ lưỡi trai, lại vào bếp lấy một con dao cùn đeo lên lưng, lúc ra ngoài cô nhặt hai viên đá trên mặt đất, một tay cầm một viên, vừa mở cửa thì ném mạnh viên đá trong tay trái về phía người đứng trước.
Người bị ném trúng vai kêu đau một tiếp, lập tức xù lông: "Mẹ kiếp! Mày!"
Tân Nguyệt nhìn hắn ta, hỏi: "Còn đập nữa không?"
Người kia nghe vậy, khuôn mặt chuyển sang vẻ ngông nghênh: "Chúng tôi không làm vậy, cô sẽ ra ngoài sao?"
Tân Nguyệt chuyển viên đá trong tay phải sang tay trái.
"Vậy đừng trách tôi trả lại hết cho các người."
Nói xong, cô giờ tay ném viên đá về phía một người khác.
Một tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
"Mẹ kiếp! Anh Thành, xử con nhỏ này!"
Người bị ném trúng nhìn về phía người được gọi là "anh Thành", dường như không dám ra tay ngay nếu không có sự cho phép của hắn ta.
Lúc này, người đàn ông được gọi là "anh Thành" còn đang nheo mắt hút thuốc, đến khi Tân Nguyệt quay đầu nhìn hắn ta, hắn ta mới vứt điếu thuốc trong tay, bước về phía cô.
Tân Nguyệt không cho hắn cơ hội đến gần, rút con dao trên lưng chỉ vào hắn ta.
Người đàn ông nhìn con dao trong tay cô, nở nụ cười: "Cầm dao dọa ai đấy?"
Có vẻ như nhóm người này không giống như đám nhát gan hôm qua, đã từng thấy dao nhiều rồi.
"Đến đây."
Người đàn ông còn chỉ vào cổ mình, cười nói: "Có bản lĩnh thì cứa vào đây một nhát cho tôi."
"Được thôi."
Tân Nguyệt nói rồi đặt dao lên cổ hắn ta.
Người đàn ông không cười nổi nữa.
Lưỡi dao kề thẳng vào cổ hắn ta, chỉ là dao cùn, không dùng lực thì không cắt đứt da.
Tân Nguyệt nhìn thẳng vào hắn ta, trong mắt cô có một sự can đảm và điềm tĩnh mà hầu hết các cô gái ở tuổi này không có.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, dường như bất kể cô nói điều gì vô lý, cũng vô cùng có sức thuyết phục, ví dụ như câu tiếp theo cô thốt ra:
"Muốn thử không? Xem tôi có bản lĩnh không."
Lúc này người đàn ông cũng luống cuống, theo phản xạ muốn nuốt nước bọt nhưng chỉ dám nuốt một nửa, sợ rằng Tân Nguyệt không cẩn thận sẽ cắt đứt động mạch chủ của hắn ta.
Những người khác càng trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc đến mức quên cả lên tiếng.
Cho nên, một tiếng cười khẽ bỗng dưng vang lên, bỗng trở nên vô cùng rõ ràng truyền vào tai của mọi người đang có mặt ở đây.
Mọi ánh mắt đều vô thức nhìn về nơi phát ra tiếng cười đó, bao gồm cả Tân Nguyệt.
Trong tầm mắt của cô xuất hiện một chàng trai đứng tựa vào tường, dáng vẻ lười biếng, khóe miệng treo một nụ cười.
Chiếc áo ngắn tay màu trắng tinh khiết của anh phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Màu trắng là màu ít người trong làng này mặc, vì nó rất dễ bẩn.
Tân Nguyệt chợt nhớ tới, ngày hôm qua, người trước mặt cũng mặc một bộ đồ trắng xuất hiện trong tầm mắt của cô, đồng thời cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Lúc này, người đàn ông bị cô kề dao lên cổ thấy cô mất tập trung, nhanh chóng tránh sang bên cạnh.
Tân Nguyệt nhận ra động tĩnh của hắn ta, cô lập tức thu lại ánh mắt.
Người đàn ông vừa liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Trần Giang Dã, giơ tay chỉ vào anh, mắng: "Mày mẹ, đang xem kịch đấy à?"
Người đàn ông không dám đối đầu với Tân Nguyệt nữa, đành phải chuyển mũi nhọn sang Trần Giang Dã, cũng xem như tìm cho mình một cái cớ để rút lui, những người như hắn ta không muốn bị đồn là "bị một người phụ nữ dọa sợ".
Trần Giang Dã vốn đang nhìn Tân Nguyệt, lúc này mới liếc hắn ta, nhướng mày: "Mày quản được à?"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy chương đầu tôi viết hơi nhanh, vì chỉ muốn viết câu chuyện của hai người thôi haha.