Hạ An Chi thấy phiền muốn chết.
Cậu nhanh chân bước về phía trước, giữa mày nhíu lại trông có vẻ mất kiên nhẫn. Người đằng sau đã đi theo cậu được một quãng đường, cậu quẹo chỗ nào, người nọ cũng quẹo theo chỗ đó, giống hệt như kẹo mạch nha muốn vứt cũng không vứt ra được. Mà chuyện như vậy đã xảy ra liên tục một tuần.
Như để chứng minh cho câu “Chắc là để ý cậu, muốn cậu làm bé bảy” của Chu Ý Hành, dạo gần đây Trình Âm hay xuất hiện thường xuyên trong tầm mắt cậu, thường xuyên tới mức có thể nói là cố tình.
Trình Âm rất biết cách khiến người ta buồn nôn, chỉ giữ khoảng cách và đi theo, vừa không tới gần, cũng không bắt chuyện. Chỉ khi nhận ra Hạ An Chi không chịu nổi chuẩn bị xoay người dạy cho một bài học, Trình Âm mới quay đi một cách trơn tru, làm bộ mình chỉ đi ngang qua.
Đúng là hai thằng chó, thằng này còn bệnh nặng hơn thằng kia.
Điều khiến Hạ An Chi phiền lòng hơn đó là, Chu Ý Hành vứt bỏ cậu hết sức vô tình, cho dù Chu Ý Hành rất cảm ơn cậu đã giúp anh một chuyện lớn, nhưng tình tay tư gì đó thì quá trớn rồi.
Vì thế, Hạ An Chi vẫn ráng cố gắng ——
- Đàn anh, tôi giúp anh, anh cũng nên giúp lại tôi, đây là chuyện hiển nhiên mà.
Chu Ý Hành im lặng một lúc, đưa ra phương án giải quyết: - Cậu giải quyết tên đàn ông cặn bã dây dưa giúp tôi, tôi quét nhà, tưới cây cho cậu, được không?
- ... Anh thấy sao?
Chu Ý Hành nghiêm túc gật đầu: - Tôi cảm thấy rất ổn.
Vì tỏ vẻ mình xin lỗi đầy chân thành, Chu Ý Hành lập tức lấy một cái ly rồi hứng đầy nước, đi ra ban công tưới “rào rạt” chậu nha đam sắp chết của Hạ An Chi.
Hạ An Chi thấy vậy thì á khẩu không trả lời được.
Rõ ràng đang làm chuyện ngốc nghếch như thế, Chu Ý Hành vẫn giữ được vẻ mặt thản nhiên, Hạ An Chi dám chắc khóe môi Chu Ý Hành không hề cong lên dù chỉ một mm.
Vậy mà cũng không cười, xem ra đúng là tính tình vốn không thích cười rồi.
Cũng may Hạ An Chi chỉ nghĩ như vậy thôi, cậu hoàn toàn không muốn Chu Ý Hành dính dáng gì đến hai tên đàn ông cặn bã kia nữa, bây giờ khó khăn lắm mới chờ được Chu Ý Hành trở về trạng thái độc thân, dù ra sao cũng tuyệt đối không thể để Chu Ý Hành làm hòa với tên đàn ông khốn kiếp kia. Vì thế cậu đồng ý nói: - Không cần lau nhà đâu, tưới cây là được. (App T-Y-T)
Chu Ý Hành im lặng nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, sau đó nói từ tận đáy lòng: - ... Bạn Hạ à, cậu thật sự rất thích giúp đỡ người khác.
Lúc này, Hạ An Chi nhân cơ hội gác tay lên vai Chu Ý Hành, bọn họ dựa rất gần, “tiếp xúc thân mật” như thế khiến Hạ An Chi cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Cho dù chẳng bao lâu Chu Ý Hành đã đẩy cánh tay mình gác lên vai anh ra, Hạ An Chi cũng không thèm để ý, vỗ ngực bảo đảm: - Anh cứ yên tâm đi, tôi chứ không phải Tiêu... khụ khụ. Tóm lại, tôi sẽ không để Trình Âm thực hiện được.
Nhớ lại lời hứa hẹn của mình, cuối cùng khiến Hạ An Chi bình tĩnh lại đôi chút. Cậu không rõ Trình Âm có mục đích gì mà lại nhắn tin hết sức khiêu khích như thế với Chu Ý Hành, và trong lòng Chu Ý Hành có phải thật sự rất để ý chuyện này hay không, việc duy nhất cậu phải làm là —— tránh xa Trình Âm, kiên định đứng bên cạnh Chu Ý Hành.
Việc Tiêu Dần không làm được, Hạ An Chi cậu phải làm được.
Khi những lời này hiện lên trong đầu, Hạ An Chi cảm thấy cả người thoải mái, dường như cậu hoàn toàn quên mất có một người đi theo đằng sau, bắt đầu tính xem tối nay nấu món gì ngon cho Chu Ý Hành, sau đó ghé vào siêu thị ở gần đó.
Khi Hạ An Chi bước ra khỏi siêu thị, bầu trời trên đầu đã chuyển thành màu xanh xám, ở nơi xa hơn, vì còn vương chút ánh chiều tà nên đã nhuộm mây tía thành màu đỏ thắm. Đèn đường ở hai bên đường sáng lên, những ánh đèn neon đầy màu sắc trên các tòa nhà cao tầng cũng lần lượt nhấp nháy ánh sáng, Hạ An Chi bước về nhà nhanh hơn.
Khi tới dưới lầu, Hạ An Chi để ý thấy đèn trên lầu 6 chưa mở, cậu lấy điện thoại ra thoáng nhìn thời gian —— buổi chiều Chu Ý Hành không có tiết học, làm thêm đến năm giờ rưỡi cũng phải tan ca rồi chứ.
Nghĩ đến việc có lẽ Chu Ý Hành không ở nhà, tâm trạng Hạ An Chi đang vui vì nấu cơm, giờ đây lại biến mất phân nửa, trong lúc đợi thang máy, cậu mở lịch sử trò chuyện của mình và Chu Ý Hành, tin nhắn cuối cùng là tin cậu đã nhắn vào 20 phút trước, cố tình chụp một tấm hình khu rau củ trong siêu thị, sau đó hỏi Chu Ý Hành: Đoán xem tôi đang ở đâu? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hạ An Chi: “…”
Ngón tay cậu nhấn giữ tin nhắn ấy, tiếc là đã quá thời gian, không thể thu hồi được nữa, cậu chỉ đành chấp nhận số phận mà thở dài một hơi. Sau đó vừa lên lầu vừa gõ chữ, nhưng cứ xóa rồi lại xóa, tới cửa nhà cũng chưa nghĩ ra nên nói thế nào.
Một tay xách đồ ăn nên không tiện mở cửa, Hạ An Chi đành tạm thời đút điện thoại trở lại túi, cậu mở cửa rồi sẵn tiện mở đèn. Ngay khi định lấy điện thoại ra nhắn tin, Hạ An Chi phát hiện trên kệ giày thiếu mất một đôi dép lê —— Chu Ý Hành đang ở nhà.
Cậu thay giày, tạm thời để đồ ăn mua về trên bàn cơm, sau đó khẽ khàng đi tới trước cửa phòng Chu Ý Hành, nhìn từ kẹt cửa, hình như bên trong cũng không mở đèn.
Hạ An Chi giơ tay gõ cửa: - Đàn anh?
Cậu rút tay về, do dự có nên vào xem hay không. Chu Ý Hành là một người coi trọng riêng tư, ở trong nhà, ngoại trừ phòng của Chu Ý Hành và kệ để giày, gần như rất khó tìm thấy bất cứ thứ gì thuộc về Chu Ý Hành. Chu Ý Hành nghĩ rằng mình bỏ ra 500 đồng, chỉ thuê mỗi căn phòng nên chỉ chiếm dụng vị trí mỗi căn phòng.
- Đàn anh?
Hạ An Chi không yên tâm hỏi một tiếng, đồng thời kề tai vào sát cửa phòng hòng nghe rõ động tĩnh bên trong, nhưng cậu lại không nghe thấy gì cả.
Hạ An hít sâu một hơi, vặn tay nắm cửa, trong phòng đen kịt, khi cậu mở cửa ra được một nửa, ánh sáng chui vào, có thể thấy lờ mờ một thứ độn lên trên giường, cậu nhẹ giọng hỏi: - Đàn anh, anh ăn cơm chưa?
Người nằm trên giường không trả lời.
Hạ An Chi cũng không quấy rầy thêm nữa, khi đang chuẩn bị đóng cửa lại, bèn nghe trên giường vang lên tiếng kêu rên khó chịu. Hạ An Chi không yên tâm nên bước tới, nương theo ánh đèn trong phòng khách, lờ mờ khắc họa ra hình dáng của Chu Ý Hành —— đối phương co ro người trong chăn, chỉ chừa lại non nửa khuôn mặt lộ ra ngoài.
- Lạnh...
Sau khi nghe thấy chữ ấy, Hạ An Chi nhanh chóng vươn tay để lên trán Chu Ý Hành kiểm tra thử, hơi nóng, Chu Ý Hành đang bị sốt.
Cậu lập tức mở đèn trong phòng lên, thử đỡ Chu Ý Hành dậy: - Đàn anh, anh sốt rồi, tôi đưa anh đến bệnh viện.
Sau khi bóng đèn chiếu sáng toàn bộ căn phòng, Hạ An Chi mới phát hiện khuôn mặt Chu Ý Hành ửng “đỏ” không bình thường, mồ hôi lạnh trên trán làm ướt tóc. Cậu xoay người mở tủ quần áo ra, định lấy một chiếc áo khoác dày mặc cho Chu Ý Hành.
—— Tủ quần áo trống trơn chỉ treo vài chiếc áo khoác.
Hạ An Chi hơi ngẩn ra, chọn chiếc làm từ vải cotton mỏng, vừa định mặc vào cho Chu Ý Hành, bèn thấy anh đã tỉnh lại, đè cánh tay Hạ An Chi xuống.
- Không đi bệnh viện... - Chu Ý Hành không chút sức lực nói.
Đi bệnh viện lại phải tốn một mớ tiền, xét nghiệm máu tốn tiền, nếu anh hơi ho, không chừng còn chụp DR cho anh, mấy cái kiểm tra này đều tốn tiền. Trong người anh chẳng còn bao nhiêu tiền, mỗi tháng phải đóng tiền thuê nhà tiền điện nước, phải gửi tiền cho trại trẻ mồ côi, còn phải dành dụm tiền học phí cho học kỳ sau, đâu đâu cũng cần dùng tiền, dự án của văn phòng trường không thể thanh toán ngay được, anh không muốn vì bị bệnh mà lại phải tốn hết ba bốn trăm đồng.
Nếu không phải không thể ở ký túc xá, ngay cả 500 tiền thuê nhà Chu Ý Hành cũng không muốn lãng phí.
Sợ Hạ An Chi không yên tâm, Chu Ý Hành bổ sung thêm một câu: - Tôi uống thuốc rồi.
Hạ An Chi ngồi bên mép giường, nhìn Chu Ý Hành với vẻ mặt phức tạp, cậu có thể đoán được đại khái vì sao đối phương không chịu đi bệnh viện, không khỏi càng đau lòng hơn, biết vậy đã nói tiền thuê nhà chỉ có 10 đồng.
Cậu đứng dậy đi ra phòng khách lấy nhiệt kế, đo thử cho Chu Ý Hành —— kết quả là 38.7.
- Uống lúc nào? Uống thuốc gì?
Chu Ý Hành co ro trong chăn, vươn ngón tay chỉ cái tủ ở đầu giường. Anh buồn ngủ chớp mắt, đang chuẩn bị nhắm mắt lại thì nghe Hạ An Chi nghiến răng nghiến lợi nói: - Thuốc này hết hạn sử dụng rồi!
Ngay khi nghe câu ấy, nước mắt Chu Ý Hành không kìm được chảy xuống, anh cắn chặt khớp hàm, không muốn để bản thân phát ra tiếng thút thít mất mặt xấu hổ, nhưng bả vai run rẩy vẫn bán đứng anh.
Tay Hạ An chi siết hộp thuốc kia, như suy tư gì đó mà nói: - ... Thuốc này là Tiêu Dần mua?
Ngón tay Chu Ý Hành nắm chặt góc chăn, nắm mạnh đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch, từ khi bước vào thế giới này, sức khỏe của anh không được tốt lắm, không ngừng bị bệnh vặt, nhiều năm qua toàn là Tiêu Dần chuẩn bị thuốc cho anh. Khi đi, anh không mang theo bất cứ thứ gì Tiêu Dần mua cho anh, lấy thuốc chỉ là hành động theo bản năng, sau đó mới nhớ ngay cả thuốc cũng do Tiêu Dần mua.
Thật ra sự thay đổi của Tiêu Dần không hề xảy ra đột ngột, mà có từng giai đoạn một, Chu Ý Hành từng thử đảo ngược sự thay đổi này, thậm chí anh còn nói Tiêu Dần biết lai lịch của mình và nội dung của quyển truyện này, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thất bại.
Ánh mắt Tiêu Dần nhìn Trình Âm không phải chết lặng hay bị điều khiển, ngay cả Chu Ý Hành cũng không thể phân biệt rõ ràng, rốt cuộc Tiêu Dần bị kịch bản điều khiển, hay cầm lòng không đậu mà yêu Trình Âm.
Có lẽ giống như lời Trình Âm đã nói, cậu ta và Tiêu Dần mới là một đôi trời sinh, còn Chu Ý Hành mới là “kẻ thứ ba”.
Không phải Chu Ý Hành không buông bỏ được tình cảm ấy, cũng hiểu rõ mình và Tiêu Dần có sự ngăn cách, không thể nào trở về như trước đây được nữa, anh thế đơn lực mỏng, đã làm tất cả những gì mình có thể làm, vậy mà vẫn không thay đổi được gì, suy cho cùng anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Anh lên án mạnh mẽ “sự ích kỷ” của mình, đơn giản chỉ mất đi một người đối xử tốt với mình, bởi vì trở về trạng thái không nơi nương tựa mà yếu đuối chảy nước mắt.
Đúng lúc này, một bàn tay xoa khuôn mặt Chu Ý Hành, ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt anh. Hạ An Chi nhỏ nhẹ nói: - Đừng khóc, sau này tôi chuẩn bị thuốc thường dùng cho anh.
Chu Ý Hành cũng không biết mình nghĩ gì, có lẽ sốt đến nỗi không còn tỉnh táo, anh cắn bàn tay Hạ An Chi đang lau nước mắt cho mình, còn cắn ngập cả miệng.
Khi anh thả ra, trên tay Hạ An hằn một dấu răng rõ ràng.
Chu Ý Hành nói: - Cút đi! Đi tìm Trình Âm của cậu đi!
Hạ An Chi lập tức biến sắc: - Bậy bậy bậy! Anh đừng ỷ mình bị bệnh mà nói lung tung!
Chu Ý Hành dùng hết sức lực cuối cùng, kéo chăn che khuất đầu.
Anh sẽ không bao giờ tỏ thái độ tốt với thế giới này nữa!
*
Hạ An Chi chăm sóc Chu Ý Hành suốt cả đêm.
Ngày hôm sau thức dậy, Chu Ý Hành cảm thấy hoảng hốt, như thể anh đã ngủ cả một thế kỷ, mình mẩy bủn rủn. Lúc này người nằm sấp ngủ bên mép giường anh cả đêm cũng thức dậy, thậm chí tốc độ đối phương thức dậy khiến Chu Ý Hành không kịp nhắm mắt giả bộ ngủ.
Hạ An Chi thấy anh dậy rồi, bèn nhanh chóng đưa cái tay bị cắn tối hôm qua tới trước mặt Chu Ý Hành, làm bộ làm tịch lên án hành vi tàn ác của Chu Ý Hành: - Ui da, tay tôi đau quá à ~
Từng chuyện xảy ra vào ngày hôm qua tái hiện lại một lần trong đầu Chu Ý Hành, anh tỏ vẻ an yên nhắm hai mắt lại.
—— Tự nhiên lại không muốn sống nữa.