Chu Ý Hành biết rõ mình mà bị bệnh là rất cực, trước đó ở trại trẻ mồ côi cũng như vậy, học cấp 3 cũng như vậy, bây giờ cũng vẫn không có gì thay đổi. Hạ An Chi nào là nấu cơm cho anh, nào là hạ nhiệt độ vật lý cho anh, còn mua mới toàn bộ số thuốc anh thường dùng trong ngăn tủ, sau đó gom hết thuốc cũ vứt ra ngoài ngay trước mặt anh, ánh mắt kia như thể đang nói với anh —— thứ tôi vứt không chỉ là thuốc, còn có cả tình cũ khiến người ta phiền lòng của anh.

Dù nói thế nào, Chu Ý Hành cũng rất cảm ơn sự chăm sóc của Hạ An Chi, ngay khi Hạ An Chi chuẩn bị rút tay về thì lại lần nữa mở mắt, hé miệng thổi nhẹ chỗ bị cắn của Hạ An Chi, dấu răng trên đó đã biến mất từ lâu, nhưng anh vẫn hết sức chân thành nói: - Xin lỗi.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên là lạ.

Hạ An Chi giơ cánh tay cứng ngắc, không nhận ra rằng mình cũng nên rút tay về. Cậu chỉ ngơ ngác nhìn Chu Ý Hành, quan sát từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt cậu.

Trước kia cậu thích Chu Ý Hành, cũng chỉ đứng nhìn từ xa, không ít thì nhiều mang theo đôi chút ngây thơ của tuổi trẻ, cậu dựa theo những gì mình được thấy mà điểm tô hình tượng Chu Ý Hành trong lòng mình một cách đẹp đẽ, nhưng đợi khi thật sự tiếp xúc với người này, cậu mới nhận ra, ánh trăng không chỉ ở trên bầu trời cao vời vợi, ánh sáng phát ra cũng không chỉ có mỗi một kiểu hiền hòa hay lạnh lùng, có đôi khi sẽ rất kín đáo cũng có đôi khi sẽ rất chói mắt, khi tâm trạng không tốt ánh sáng sẽ trở nên lờ mờ, nếu chủ động vun đắp thì sẽ phát sáng xinh đẹp.

Chu Ý Hành là “sống động”, tuy trên mặt anh thường không mỉm cười, nhưng trong ánh mắt anh luôn chứa đựng đủ loại cảm xúc sinh động, biết buồn bã biết đau đớn biết vui vẻ biết nhõng nhẽo còn biết chọc ghẹo người ta.

Giờ phút này, ngực Hạ An Chi đập bình bịch, cuối cùng cậu cũng nhớ phải rút tay về, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng, cậu lại không nỡ lau, sợ lau mất cái thổi vừa rồi của Chu Ý Hành. Người cậu khô nóng đến nỗi muốn xối cho mình một thùng nước lạnh để bản thân bình tĩnh trở lại.

—— Cậu xong đời rồi.

Trong đầu Hạ An Chi chỉ nảy ra một suy nghĩ như thế. Cậu bị Chu Ý Hành quyến rũ mất rồi.

- Không... không sao. 

Hạ An Chi hoảng loạn đứng dậy, cậu chú ý tới hàng lông mi của Chu Ý Hành khẽ run lên như cánh bướm, trong đôi mắt màu hổ phách kia vương chút ánh sáng lấp lánh, như giấu mấy ngôi sao rực rỡ lóa mắt. (App T-Y-T)

Cậu nuốt nước miếng một cách khó khăn, lý trí bảo cậu đừng nhìn chằm chằm Chu Ý Hành nữa, nhưng bản năng lại khiến cậu không tài nào dời mắt ra được, vì thế cậu nhanh chóng nhận ra, vành tai Chu Ý Hành đã đỏ bừng, đỏ như cánh hoa hồng, nếu xoa nhẹ không chừng còn tỏa hương thơm mê người.

- Tôi đi nấu bữa sáng cho anh! Anh… anh nằm nghỉ ngơi đi, một lúc nữa... một xíu nữa là tôi nấu xong ngay! 

Hạ An Chi không kiểm soát được tay chân mà đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng, Hạ An Chi tìm quạt điện, bật mức gió lớn nhất để thổi một phút. Sau đó ngân nga, vào nhà bếp nấu bữa sáng cho Chu Ý Hành.

Trong lúc đợi cháo nở, Hạ An Chi lấy điện thoại ra, tìm thấy tên Hạ Dự, ngón tay gõ chữ lách cách, kích động đến nỗi hận không thể chọc thủng màn hình.

[ Hạ An Chi ]: A a a a a!! Anh ấy dễ thương quá! Anh ấy thật sự rất dễ thương!!

[ Hạ An Chi ]: Em tuyên bố, bây giờ anh ấy là ánh trăng sáng phiên bản plusplusplus của em!

[ Hạ An Chi ]: Rốt cuộc phải làm sao thì em mới theo đuổi được anh ấy? Anh mau bày chiêu cho em đi! Em sợ em xuống tay chậm, anh ấy sẽ bị người ta cướp mất! Em gấp lắm rồi!

[ Hạ An Chi ]: Trước đó anh ấy nói với em anh ấy không thể nhìn cơ ngực của đàn ông, vậy là sao? Anh ấy ngại ngùng? Anh ấy thích kiểu này à? Em có nên thử ở trần đi qua đi lại trước mặt anh ấy không? Hoặc là giả bộ làm đứt cúc áo, phô diễn vóc dáng đẹp đẽ của em? Làm vậy có biến thái quá không?

[ Hạ An Chi ]: Rốt cuộc vì sao anh ấy lại để mắt tới thằng chó Tiêu Dần kia?! Em thua kém Tiêu Dần điểm nào cơ chứ? Anh nói đi!

[ Hạ Dự ]: Shut up!!!!!

[ Hạ Dự ]: Hơn 12 giờ trưa mà cậu đã ở đó bắn pháo bùm bùm?! Cậu không có cuộc sống về đêm nhưng anh có! Biến! ( truyện trên app T•Y•T )

[ Hạ An Chi ]:...

Hạ An Chi định mắng lại, bèn thấy Chu Ý Hành đã rửa mặt xong xuôi đi ra, ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau chưa được nửa giây thì người nào người nấy đã xấu hổ né tránh.

Tiếp theo, Hạ An Chi liếc thấy Chu Ý Hành đi ra ban công, có lẽ vì hết sức áy náy, Chu Ý Hành tưới ba ly nước cho cây nha đam của anh.

Cây nha đam thật hạnh phúc, Hạ An Chi vừa hâm mộ vừa ghen tị.

*

Sợ bị sốt trở lại, khi ra ngoài Chu Ý Hành cố tình mặc nhiều hơn một chút, anh tính sơ tiền thuốc Hạ An Chi đã mua rồi chuyển tiền lại cho đối phương. Sợ đối phương không chịu nhận nên anh chuyển bằng Alipay.

Trên đường đến quán cà phê, Chu Ý Hành nhìn số dư trong tài khoản của mình, ít ỏi một cách tội nghiệp. Quả nhiên anh càng thích cuối kỳ, lúc ấy không chỉ có học bổng, còn có cả tiền thanh toán dự án từ văn phòng, còn được nghỉ dài hạn để đi làm thêm.

Hôm nay là thứ bảy, hôm qua tan ca sớm, hôm nay anh định bù lại giờ đã thiếu. Vốn dĩ chỉ có buổi sáng, nhưng đúng lúc văn phòng không có việc gì, Chu Ý Hành bèn làm cả ngày.

Tới chạng vạng, kết thúc một ngày làm việc, Chu Ý Hành kéo kín áo khoác trên người mình, sau đó thay khẩu trang mới. Nhưng không ổn đó là, anh hơi ho khan.

Chu Ý Hành bước nhanh hơn, định về nhà trước khi nhiệt độ không khí giảm xuống mức thấp hơn nữa.

Nhưng anh chưa đi được bao xa đã bị ai đó cản lại.

Trình Âm liếc mắt quan sát Chu Ý Hành từ trên xuống dưới, hỏi thẳng: - Anh nói xấu gì tôi với Hạ An Chi đó?

Chu Ý Hành không muốn để ý tới người này, định tránh Trình Âm rồi tiếp tục bước về phía trước, nhưng cậu ta lập tức nắm cổ tay anh, mạnh tay đến nỗi như muốn bóp nát xương cổ tay anh, Chu Ý Hành nhíu mày, hất tay Trình Âm ra.

Hiển nhiên người trước mắt không định để anh đi như thế, Chu Ý Hành dứt khoát nói thẳng: - Nói là cậu để ý cậu ấy, muốn cậu ấy làm bé bảy.

Buổi tối gió lớn, da thịt Chu Ý Hành lộ ra ngoài trở nên lạnh lẽo, đầu óc cũng choáng váng. Anh nghe Trình Âm khẽ cười khinh miệt, khớp với âm thanh của nhiều năm trước.

- Anh không cam lòng lắm phải không? 

Ánh mắt Trình Âm nhìn chằm chằm đôi mắt Chu Ý Hành, hòng muốn nhìn thấy điều gì từ nơi đó: - Từ nhỏ đến lớn, thứ anh muốn luôn bị tôi giành lấy một cách dễ dàng, mọi người trong trại trẻ mồ côi thích tôi hơn, sau khi thoáng nhìn thấy tôi, đôi vợ chồng vốn định nhận nuôi anh lập tức đổi ý, dẫn tôi đi, tôi có được sự quan tâm và yêu thương của cha mẹ, không phải lo lắng vì chuyện ăn, mặc, ở, đi lại. Bây giờ, bạn trai anh cũng thành bạn trai tôi, người theo đuổi anh rồi cũng sẽ thành người theo đuổi tôi.

Hạ An Chi không phải người theo đuổi anh, Chẳng qua người này chỉ là một công dân nhiệt tình không ưa tên đàn ông cặn bã và nấu cơm ăn rất ngon, Chu Ý Hành lặng lẽ nghĩ trong bụng.

Anh thầm thắp một ngọn nến cho cậu công dân nhiệt tình này, đồng thời nói: - Có lẽ là vậy?

Dựa theo vầng hào quang nhân vật chính của Trình Âm, thứ cậu ta muốn, đúng là không có gì mà không chiếm được.

Chu Ý Hành im lặng một giây, lời Trình Âm nói khiến anh nhớ lại một ít chuyện, đôi vợ chồng nhận nuôi Trình Âm không lâu đã mang thai, sinh ra một đứa bé trai, dựa theo cốt truyện, bảy năm sau cũng sẽ trở thành một trong những đám công của Trình Âm. Về chuyện này, Chu Ý Hành thắc mắc từ tận đáy lòng: - Cậu ở bên cạnh nhiều đàn ông như thế, cơ thể không bị gì à?

Vì sao cũng là người xuyên không, nhưng anh hở ra là bị bệnh, còn Trình Âm dù chơi nhiều cỡ nào, hình như cũng không bị bệnh?

Không biết câu ấy đạp trúng cái đuôi của Trình Âm hay sao, mà vẻ mặt cậu ta trở nên dữ tợn, chẳng qua rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, cậu ta nhìn Chu Ý Hành, cong khóe môi.

Giây tiếp theo, cậu ta nắm cổ tay Chu Ý Hành.

Chu Ý Hành vô thức đẩy ra, anh cũng không mạnh tay, nhưng Trình Âm như thể bị anh đẩy mạnh một phen, ngã mạnh xuống bậc thềm phía sau.

Tiếp theo, đằng sau Chu Ý Hành vang lên một âm thanh hết sức quen thuộc, vừa khẩn trương vừa lo lắng, như một cây kim đâm vào màng nhĩ Chu Ý Hành.

- Trình Âm!!

Khi Tiêu Dần chạy tới, không cẩn thận đụng trúng vai Chu Ý Hành nên khiến anh hơi loạng choạng, chẳng qua rất nhanh, vai anh đã được ai đó đỡ lấy. Chu Ý Hành hoang mang ngước mắt, đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của Hạ An Chi, trong mắt đối phương phản chiếu bóng dáng của anh, không có chút nào thuộc về người khác.

Bước vào thế giới này hơn 10 năm, lần đầu tiên Chu Ý Hành thấy, khi Trình Âm bị thương, mà lại có một đôi mắt hoàn toàn dán chặt vào người anh.

Lông mi Chu Ý Hành run rẩy, có lẽ lại muốn sốt nữa rồi, cơ thể anh không khỏi rùng mình, vì vậy hai tay đang đỡ vai anh càng giữ chặt hơn đôi chút. Chu Ý Hành tò mò hỏi: - Cậu... cậu không nhìn Trình Âm à?

Hạ An Chi kiểm tra sơ cho Chu Ý Hành, thấy trán đối phương hơi nóng, phỏng chừng lại sốt nữa rồi, đồng thời cậu còn để ý đến lằn đỏ trên cổ tay Chu Ý Hành, nhận ra điều này khiến sắc mặt cậu lập tức trở nên âm u, nói bằng giọng chán ghét mà tất cả mọi người ở đây có thể nghe rõ ràng: - Kẻ thứ ba cặn bã ba lần bốn lượt tìm đến đây, liếc một cái tôi cũng ngại dơ.

Trong lúc đó, Trình Âm được Tiêu Dần đỡ dậy, cậu ta nghe vậy, sắc mặt trở nên rất khó coi. Tuy Tiêu Dần đang đứng bên cạnh cậu ta, nhưng ánh mắt lại thường ngó sang Chu Ý Hành, nghe lời nói châm chọc của Hạ An Chi cũng không lên tiếng nói đỡ cho cậu ta một chữ.

Hạ An Chi ngồi xuống, vỗ bả vai mình, bảo Chu Ý Hành leo lên. Chu Ý Hành cũng không muốn lắm, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, nhưng anh lại chóng mặt không thôi, cơ thể chẳng có chút sức lực nào, trong lúc hốt hoảng thì nghe Hạ An Chi nói với anh: - Lên đi, tôi cõng anh về nhà.

Có lẽ từ về nhà này đã “kích thích” Chu Ý Hành, sau khi mê mang trong chớp mắt, anh bèn nghe lời leo lên lưng Hạ An Chi, hai tay vòng qua vai Hạ An Chi.

Đối phương vững vàng cõng anh lên rồi đi thật nhanh, biến mất trong tầm mắt mọi người, sau đó vọt vào phòng khám cách một con phố bằng tốc độ mà Chu Ý Hành không kịp phản ứng.

Chu Ý Hành: “…”

Đồ lừa đảo.

Hạ An Chi thả Chu Ý Hành xuống ghế, giơ tay xoa nhẹ gáy anh, sau đó ngẩng đầu ra lệnh cho bác sĩ trông hết sức khí phách: - Bác sĩ, chích cho anh ấy một mũi hạ sốt!

Chu Ý Hành vô thức che mông lại, cơ thể nhích ra sau, đôi mắt đào hoa của anh hơi trợn tròn, khó tin nhìn Hạ An Chi ở bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play