Chu Ý Hành gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra cậu ấy —— “Cảm ơn cậu, nhưng còn lâu lắm tôi mới tan ca!”
Anh biết ngay là Hạ An Chi không đáng tin cậy.
Mọi người trong quán cà phê đều chú ý tới bọn họ, đồng nghiệp đằng sau Chu Ý Hành vội vàng quét dọn miểng chai dưới đất, Hạ An Chi nhìn anh bằng đôi mắt sáng rỡ, còn Tiêu Dần khi nghe tiếng “vợ” kia thì lập tức giận đến nỗi đen mặt.
- Không sao, em chờ anh.
Hạ An Chi cong mắt, chú ý đến đồng nghiệp của Chu Ý Hành đều đang lén quan sát mình, vì thế lễ phép chào hỏi bọn họ: - Chào mọi người.
- Chào cậu, chào cậu.
Các nhân viên trong quán xấu hổ đáp lại, ánh mắt mơ hồ không rõ ràng, lúc thì nhìn Hạ An Chi, lúc thì nhìn Tiêu Dần gần đó.
Hạ An Chi nhận ra sự khác thường của bọn họ, bèn lần theo những ánh mắt ấy, nhìn sang chỗ Tiêu Dần, dường như cậu vừa nhận ra sự tồn tại của Tiêu Dần, ghét bỏ nhíu mày: - Anh ta còn mặt mũi đến tìm anh à?
Chu Ý Hành cúi đầu không nói gì.
Thật ra chỉ là anh không có gì để nói, từ trước đến nay anh không giỏi thể hiện cảm xúc của mình, nhưng ở trong mắt người khác, nhất là ở trong mắt Hạ An Chi, anh có vẻ vừa ấm ức vừa cô đơn. Mái tóc đen được ánh đèn chiếu sáng rủ xuống, che lại nét mặt Chu Ý Hành, nhìn từ góc độ của Hạ An Chi, chỉ thấy được lông mi dài khẽ run rẩy của đối phương, không khó để tưởng tượng ra, rốt cuộc trong lòng Chu Ý Hành đau buồn cỡ nào, có lẽ đôi con ngươi màu hổ phách này đang ngấn nước, dáng vẻ tội nghiệp yếu ớt của đàn anh hiện ra trong đầu cậu.
Hạ An Chi hoàn toàn tức giận.
Cậu lập tức bước tới chỗ Tiêu Dần, sau đó cầm ly cà phê để trước mặt đối phương rồi tạt thẳng vào mặt Tiêu Dần.
Mọi người hô lên vì giật mình.
Chu Ý Hành ngẩng đầu, hốc mắt cũng không ngấn nước như trong tưởng tượng của Hạ An Chi, cũng không có sự cô đơn như trong tưởng tượng, anh khó hiểu nhìn Hạ An Chi, nếu anh nhớ không lầm, hình như việc tạt cà phê không hề nằm trong kế hoạch của bọn họ. (App T-Y-T)
Hơn nữa, anh nghe Hạ An Chi nói năng hùng hổ rằng: - Tên đàn ông cặn bã ngoại tình đáng chết, thế mà anh còn dám bén mảng đến đây làm phiền Ý Hành?
Khách khứa có mặt dỏng tai lên, có người biết chuyện đã bắt đầu lấy điện thoại ra quay lại.
Tiêu Dần tức muốn hộc máu, lau cà phê trên mặt: - Tôi không có ngoại tình!
- Anh không có ngoại tình?
Hạ An Chi nhướng mày: - Anh chỉ trốn trong một góc tối tăm hôn môi người đàn ông khác giữa ban ngày ban mặt thôi.
Đằng sau Chu Ý Hành vang lên tiếng “đờ mờ” tức giận bất mãn, hiển nhiên đồng nghiệp của anh cũng không tập trung làm việc, vừa quậy sữa bò vừa tức giận “khạc” một tiếng với mặt đất.
- Tôi có thể giải thích chuyện đó.
Tiêu Dần nhìn Chu Ý Hành: - Ý Hành, em...
- Giải thích cái gì? - Hạ An Chi chặn trước mặt Tiêu Dần: - Giải thích anh đứng núi này trông núi nọ? Giải thích anh chỉ hôn người ta một cái, vẫn chưa tới mức lên giường? Hay là anh định quỳ xuống cầu xin Ý Hành tha thứ, tỏ vẻ sau này khi hôn bé ba bé tư sẽ tìm chỗ nào an toàn hơn? Tôi nói này, có ai lại giữ chặt rác trong tay đâu? Bây giờ Ý Hành là bạn trai tôi, tôi cao hơn anh đẹp trai hơn anh, còn sạch sẽ hơn anh nữa.
Tiêu Dần tức muốn hộc máu mà siết chặt nắm tay: - Cậu!
Ngay khi nắm đấm sắp đánh vào mặt Hạ An Chi, Chu Ý Hành chặn trước người Hạ An Chi.
Anh nhắm mắt lại, không thấy đau như trong tưởng tượng.
Một tay Hạ An Chi giữ chặt nắm đấm Tiêu Dần đang đánh tới, một tay ôm Chu Ý Hành bảo vệ trong lòng mình, ngay sau đó, cậu đẩy Tiêu Dần ra, anh ta lảo đảo mấy bước, chật vật ngã xuống ghế.
Trước khi Hạ An Chi mở miệng châm chọc, Chu Ý Hành nhìn người trên ghế mà anh quen biết 6 năm, giờ phút này anh chỉ thấy đối phương hết sức xa lạ. Chu Ý Hành thờ ơ nói: - Xin lỗi, chồng mới của tôi đã nói đôi lời khiến cậu không vui.
... Khoan đã, anh nói gì?
—— Chồng mới?!!
Bỗng nhiên Chu Ý Hành không muốn sống nữa.
*
Dưới mồm mép của Hạ An Chi, Tiêu Dần chật vật rời khỏi quán cà phê. Còn Chu Ý Hành thì tim như tro tàn tiếp tục đi làm, hòng dùng công việc để gây tê bản thân, quên đi tất cả chuyện vừa rồi.
- Ý Hành.
Đồng nghiệp đụng nhẹ cánh tay Chu Ý Hành, nói chắc nịch: - Chồng mới của cậu đỉnh thật đấy!
Chu Ý Hành: “…”
Hay là nghỉ việc cho rồi, anh bỗng thấy mình cũng không muốn làm công việc này lắm.
Anh ngước mắt muốn giải thích điều gì đó, bèn thấy Hạ An Chi ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế gần quầy bar nhất, đợi anh tan ca.
Chu Ý Hành cúi đầu thở dài, cuối cùng vẫn không giải thích gì cả.
*
Trên đường về nhà cùng nhau, Chu Ý Hành hòng né tránh việc tiếp xúc với Hạ An Chi, bao gồm cả ánh mắt. Chỉ cần vừa nhìn Hạ An Chi, trong đầu anh sẽ tự động vang lên tiếng “chồng mới” đáng chết kia.
Nhưng hiển nhiên sự trốn tránh của anh lại đổi lấy việc Hạ An Chi được đằng chân lân đằng đầu, cậu “trai thẳng” này khom lưng kề sát bên tai anh, nhỏ giọng ấm ức nói: - Đàn anh, anh không cần người chồng mới của anh nữa à?
Chu Ý Hành nghiến răng nghiến lợi nói: - Hạ An Chi!
Hạ An Chi khẽ cười một tiếng, lùi lại, cậu rũ mắt nhìn vành tai Chu Ý Hành đỏ như thể sắp rướm máu, được tôn lên dưới làn da trắng nõn, tỏa ra mùi hương thu hút, cậu rất muốn ngậm lấy, cắn nhẹ, sau đó thưởng thức dáng vẻ đàn anh run rẩy vì nó.
- Đừng giận, không đùa anh nữa.
Hạ An Chi nhìn thử vẻ mặt Chu Ý Hành, sau đó nói tiếp: - Ít nhất hôm nay chúng ta phối hợp rất thành công, tên đàn ông cặn bã kia ủ rũ bỏ đi rồi. Anh không biết đâu, vẻ mặt của anh ta lúc cuối...
Đúng lúc này, điện thoại Chu Ý Hành để trong túi bỗng run lên, anh lấy ra xem thử, tin nhắn được gửi từ một dãy số không tên.
—— Nghe nói anh có bạn trai mới, chúc mừng nha ~
Vào hơn một tháng trước, dãy số xa lạ này cũng từng nhắn tin cho anh. Trên đó viết: Đàn anh Chu, nếu tôi nhớ không lầm, anh ấy là bạn trai của tôi mà nhỉ?
Cũng là người xuyên không, dường như Trình Âm rất ghét anh.
- Ai vậy? - Hạ An Chi tò mò hỏi, sau đó vội vàng bổ sung một câu: - Không phải tôi cố ý nhìn lén, chỉ vô tình thấy thôi.
Chu Ý Hành đút điện thoại vào túi trở lại, trả lời với vẻ mặt không chút cảm xúc: - Trình Âm.
- Cậu ta nhắn tin như vậy là sao?
- Chắc là để ý cậu, muốn cậu làm bé bảy.
- … Cậu ta điên hay gì?!
Chu Ý Hành ngẩng đầu, cuối cùng tiếc hận nhìn Hạ An Chi một cái: - Hầy.
Hạ An Chi: “…”
Cảm thấy như bị phán tử hình.