Số mệnh đều có quỹ đạo của nó, không phải thứ mà con người thay đổi được.
Trước kia Chu Ý Hành không tin mấy lời này, thậm chí cảm thấy số mệnh luôn được nắm trong tay mình, mà không phải thay đổi được hay không thay đổi được. Cho đến khi anh tận mắt thấy bạn trai mình là Tiêu Dần, vai chính của thế giới này, đang hôn một vai chính khác là Trình Âm trong con hẻm nhỏ chật hẹp.
Bọn họ thật xứng đôi, thậm chí còn xứng đôi hơn cả Chu Ý Hành và Tiêu Dần. Có lẽ anh nên chúc phúc cho bọn họ, dù gì bọn họ mới là một đôi trời ban trong truyện, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến Chu Ý Hành cảm thấy buồn nôn về mặt sinh lý.
Lúc này, Trình Âm đã nhận ra điều gì đó, liếc anh bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
Chu Ý Hành đứng ở đầu hẻm, lấy điện thoại gọi cho Tiêu Dần, anh còn bình tĩnh hơn cả trong dự đoán của mình.
Nhạc chuông đột ngột cắt ngang bầu không khí nóng bỏng trong hẻm nhỏ.
Tiêu Dần như bỗng tỉnh táo lại, anh ta vội vàng buông Trình Âm ra, liếc mắt sang thì thấy Chu Ý Hành đang đứng trước hẻm.
Người nọ đứng dưới ánh mặt trời, mái tóc đen tuyền vương ánh vàng lấp lánh, đôi mắt đào hoa màu hổ phách sạch sẽ trong sáng, tỏ vẻ lạnh lùng khiến người ta không thở nổi, không điên loạn chất vấn, cũng không thể hiện bất cứ cảm xúc đau buồn nào.
Bức tường cao trong con hẻm nhỏ che khuất ánh mặt trời chói chang, vẽ nên đường ranh giới rõ ràng giữa Tiêu Dần và Chu Ý Hành.
Vẻ mặt Chu Ý Hành bình tĩnh, chỉ thờ ơ nói với anh ta: - Tiêu Dần, chúng ta chia tay đi.
Ngay khi Chu Ý Hành xoay người, Tiêu Dần vội vàng đuổi theo, anh ta nắm chặt cổ tay người trước mặt, sợ nới lỏng tay sẽ hoàn toàn kết thúc. Tiêu Dần hoảng loạn giải thích: - Ý Hành, em có thể giải thích, em... em cũng không biết vì sao lại như vậy, em... không phải cố ý! Thật đó, anh tin em đi.
Đúng lúc này, trong con hẻm nhỏ vang lên một tiếng cười khẽ.
Trình Âm không hề hoảng sợ khi bị bắt gian, cậu ta bước chậm rãi ra khỏi con hẻm nhỏ, khi đi ngang qua Chu Ý Hành và Tiêu Dần thì khẽ gật đầu với bọn họ, trên cánh môi cậu ta vẫn còn vệt nước, rành rành nhắc nhở Chu Ý Hành vừa rồi bọn họ hôn nhau dữ dội cỡ nào.
Sau đó, Trình Âm thản nhiên rời khỏi nơi này.
Sự khiêu khích của Trình Âm cũng không khiến vẻ mặt Chu Ý Hành thay đổi gì nhiều, ánh mắt anh nhìn bọn họ vẫn như ánh mắt nhìn hai người qua đường.
Điều này khiến Tiêu Dần vô cớ tức giận trong lòng, nếu Chu Ý Hành yêu anh ta thì không nên phản ứng như vậy, huống chi Chu Ý Hành cũng biết rõ, ngay từ đầu anh ta không thể tự chủ được, đều vì anh ta bị kịch bản khống chế nên mới có thiện cảm với Trình Âm.
- Giải thích xong rồi?
Chu Ý Hành muốn rút tay mình về, nhưng Tiêu Dần mạnh quá, anh không rút ra được, trên cổ tay trắng nõn hằn dấu ngón tay màu đỏ: - Buông ra.
Tiêu Dần không những không chịu buông, ngược lại còn siết chặt hơn.
Anh ta hòng muốn tìm ra đôi chút chứng cứ yêu mình từ trên khuôn mặt Chu Ý Hành, nhưng ngoại trừ nhíu mày vì bị siết chặt nên đau, Tiêu Dần không tìm ra được gì khác.
Tiêu Dần chưa từ bỏ suy nghĩ, hỏi: - Chu Ý Hành, anh có thích em không? ( truyện đăng trên app TᎽT )
“…”
Nghe vậy, Chu Ý Hành hơi buồn cười, lên tiếng hỏi ngược lại: - Vậy thì sao, nếu tôi không thích cậu thì cậu được phép ngoại tình à?
- Anh biết rõ không phải như vậy mà!
Tiêu Dần không khỏi lớn tiếng, nhưng khó khăn dịu giọng lại ngay khi Chu Ý Hành lạnh mặt: - Anh biết rõ đây là kịch bản của thế giới này, em vốn không thể điều khiển được bản thân, anh biết rõ… (App T-Y-T)
Giọng anh ta nhẹ bẫng, trộn lẫn sự run rẩy khó phát hiện.
- Thật buồn nôn.
Chu Ý Hành hất mạnh tay Tiêu Dần ra, gằn lại từng chữ một: - Mấy người, thật buồn nôn.
*
Thế giới này là một quyển truyện người lớn.
Trình Âm là vai chính thụ ong bướm vây quanh trong truyện, Tiêu Dần là vai chính công một trong truyện.
Chu Ý Hành xuất hiện tại thời điểm cốt truyện vẫn chưa bắt đầu, quen biết với Tiêu Dần lúc học lớp 10, khi ấy Tiêu Dần vẫn chưa trở thành một trong những người mù quáng vì tình trong truyện, con người nhiệt tình rộng rãi, Chu Ý Hành không đỡ nổi “sự thân thiện” của đối phương, rất nhanh anh và anh ta đã trở thành bạn tốt.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Tiêu Dần tỏ tình với anh, thật ra anh cũng có chút thiện cảm với Tiêu Dần, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Chu Ý Hành chấp nhận lời tỏ tình của Tiêu Dần, cả hai bèn thuận theo tự nhiên trở thành người yêu, trải qua tháng ngày xem như cũng ngọt ngào.
Cho đến khi Trình Âm xuất hiện, Tiêu Dần bắt đầu mất kiểm soát mà đi theo cốt truyện.
Quen nhau ba năm, yêu nhau ba năm, cuối cùng đặt dấu chấm hết vào ngày hôm nay.
Chu Ý Hành đã làm tất cả những gì mình có thể làm, nhưng vẫn không đảo ngược được sự thay đổi này, Tiêu Dần mất kiểm soát bị Trình Âm thu hút, hôm nay hôn nhau, có thể ngày mai sẽ lên giường luôn. Thay vì rơi vào cuộc tình tay ba hoặc tay n, chi bằng dứt khoát ra đi, thành toàn bọn họ.
Anh trở về căn phòng trọ thuê chung với Tiêu Dần, gói ghém toàn bộ đồ đạc của mình, thực ra anh cũng không có nhiều đồ, một chiếc vali đã đựng đủ.
Giờ phút này anh kéo vali, bắt một chiếc taxi, trước khi đóng cửa xe thì chạm mắt với Tiêu Dần đang mất hồn mất vía trở về nhà.
Tiêu Dần há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng một tiếng rầm đã cắt ngang lời anh ta chuẩn bị nói.
Chu Ý Hành đóng cửa xe lại: - Bác tài, đi thôi.
Dựa theo địa chỉ bạn thân trên WeChat gửi, anh đến một khu dân cư ở gần đại học A, kéo vali lên lầu sáu, dừng lại trước cửa nhà 605.
Ba giây sau khi nhấn chuông, cửa nhà mở ra từ bên trong, Hạ An Chi mặc chiếc áo tắm dài rộng thùng thình, cơ ngực săn chắc như che như hiện, mái tóc ngắn màu nâu sũng nước, lúc này đang nhỏ xuống đuôi tóc rồi khuất sau cổ áo. Cậu khẽ dựa khung cửa, “vô tình” khoe khoang dáng người đẹp đẽ của mình, cậu chào hỏi Chu Ý Hành bằng giọng nói trầm khàn: - Chào buổi chiều nha đàn anh.
Chu Ý Hành: “…”
Trông không giống chủ nhà đàng hoàng lắm.
Không muốn thuê.