- Cậu tính đè lên người tôi bao lâu nữa?
- Cậu trai thẳng này.
Hạ An Chi xấu hổ đứng dậy, đồng thời túm gấu áo mình lại, hòng che đi thứ không biết cố gắng của mình. Trong nhà tối thui, vẫn chưa mở đèn, Hạ An Chi chỉ đành nương theo ánh sáng lờ mờ chiếu qua ô cửa sổ, lén lút quan sát Chu Ý Hành bên cạnh mình.
Cậu thấy Chu Ý Hành vươn tay định mở đèn, vì thế hai tay vô thức giơ ra trước, sợ Chu Ý Hành ngã nữa nên để hờ bên cạnh đối phương. Đợi khi ánh đèn bao trùm phòng khách, Hạ An Chi vội vàng rút tay về.
Bọn họ ngồi xuống sô pha cách nhau một mét, lần đầu tiên Hạ An Chi cảm thấy mua sô pha lớn quá, nhưng muốn Chu Ý Hành ngồi lên đùi cậu, hình như là chuyện không thể nào.
Lúc này trong nhà im ắng một cách đáng sợ, ngay cả tiếng chim hót ngoài cửa sổ cũng rõ ràng đến thế. Chu Ý Hành thấy hơi nóng, định vươn tay lấy chiếc điều khiển từ xa, nhưng cố tình Hạ An Chi cũng có ý này, ngón tay bọn họ vô tình “đụng” trúng nhau.
Đợi sau khi Hạ An Chi rút tay về, Chu Ý Hành bình tĩnh cầm chiếc điều khiển từ xa rồi mở máy lạnh trong phòng khách, theo gió lạnh mơn trớn, cuối cùng anh cũng thấy nhiệt độ trong nhà giảm xuống đôi chút. Có điều anh vô thức liếc sang Hạ An Chi, đến bây giờ cậu vẫn chưa bình tĩnh lại được, thật sự sẽ không nhịn thành bệnh đó chứ?
- Hạ An Chi. / - Đàn anh.
Chu Ý Hành hơi dừng lại: - Cậu nói trước.
- Anh… ngã có đau không?
Nghe vậy, Chu Ý Hành hơi ngẩn ra, ngay khi ngã xuống, Hạ An Chi ôm chặt anh vào lòng, đỡ cái ót cho anh nên anh cũng không bị thương. Anh lắc đầu, hỏi tiếp: - Vậy còn cậu? Có bị thương không?
- Tôi không có. - Hạ An Chi đáp.
Trong nhà lại rơi vào bầu không khí im lặng, Hạ An Chi cầm remote tivi, hòng bật âm thanh gì khác để phá vỡ sự giằng co này, nhưng vừa mở lên, nó tự động chiếu bộ phim điện ảnh lần trước cậu đang xem dở, hình ảnh hai nam chính đang hôn nhau dữ dội.
Hạ An Chi vốn định tắt tivi, nhưng vì run tay nên remote tivi bỗng rớt xuống bàn, cậu vội vàng ngồi xuống, đụng đầu vào góc bàn, đau tới nỗi kêu một tiếng á rõ to.
Chu Ý Hành: “…”
Chu Ý Hành hết cách mà thở dài, khom lưng nhặt remote tivi ở dưới đất rồi tắt tivi. Đợi lần nữa ngồi trở lại, anh nhìn Hạ An Chi đang căng thẳng, hỏi: - Cậu chưa từng hôn ai?
Hạ An Chi định lên tiếng phủ nhận, nhưng cuối cùng vẫn bại trận, ấm ức gật đầu.
Người đầu tiên cậu hôn là Chu Ý Hành, nhưng người đầu tiên Chu Ý Hành hôn lại không phải cậu, nói không chừng Chu Ý Hành và Tiêu Dần đã hôn rất nhiều lần, ít nhất hơn cả trăm lần, vậy nên có lẽ sẽ cảm thấy “cùng lắm vừa rồi chỉ hôn nhẹ thôi, cứ xem như là hô hấp nhân tạo đi”, cậu hết sức ấm ức, trong lòng lại bừng lên ngọn lửa không tên, sớm hay muộn cũng có một ngày, cậu sẽ xóa hết tất cả dấu vết thuộc về Tiêu Dần trên người Chu Ý Hành! (App T-Y-T)
Hạ An Chi kiên định siết chặt nắm tay.
- Cậu là trai thẳng thật à?
Chu Ý Hành ngờ ngợ hỏi, thú thật anh không nhìn rõ được thuộc tính của Hạ An Chi, chỉ khi ở trước mặt anh thì người này mới trở nên lạ lùng như thế.
Ánh mắt Hạ An Chi mông lung, dời sang màn hình tivi, màn hình lờ mờ chiếu ra bóng dáng của cậu và Chu Ý Hành, cậu trả lời: - Hình như lúc nãy cong rồi.
Chu Ý Hành: “?!”
Sau khi im lặng một giây, ánh mắt Hạ An Chi càng trở nên kiên định: - Vừa nãy hôn một cái, cong rồi!
Chu Ý Hành nhích sang bên cạnh, trong đầu nảy lên vô số suy nghĩ, thậm chí định lập tức thu dọn đồ đạc, mau chóng chuyển nhà, nhưng anh nghĩ đến ví tiền trống trơn của mình, nghĩ đến căn phòng rộng rãi và chiếc giường lớn mềm mại của mình, thế là xóa bỏ suy nghĩ trả lại nhà thuê. Anh quay đầu nhìn Hạ An Chi, nghiêm mặt nói: - Thẳng trở lại.
Hạ An Chi: “... Hả?!”
*
Như để chứng minh cho câu “muốn thoát khỏi sự dây dưa của Tiêu Dần, chỉ từ chối bằng miệng thôi là vô ích” của Hạ An Chi, mấy ngày tiếp theo, Tiêu Dần vẫn không chịu bỏ cuộc mà đi theo sau Chu Ý Hành. Trong lúc anh làm thêm ở quán cà phê, Tiêu Dần ngồi trong góc nhìn anh không chớp mắt.
Đợi đến khi Chu Ý Hành tan ca, Tiêu Dần lập tức đi theo sau anh, nói chuyện phiếm với anh câu được câu chăng, cho đến khi đưa anh về tới cửa khu dân cư.
Hành vi này của Tiêu Dần diễn ra hơn nửa tháng, làm các nhân viên khác trong quán cà phê cảm động, vậy nên trong giờ làm việc, Chu Ý Hành thường nhận được những lời khuyên vô tình hay cố ý từ bọn họ.
Trong mắt bọn họ, Tiêu Dần rộng rãi hoạt ngôn, còn thường mang ít đồ ăn vặt và trái cây cho bọn họ, ngoại hình và khí chất cũng hết sức tốt đẹp, thật xứng với người đẹp như Chu Ý Hành.
Hôm nay anh tan ca, Tiêu Dần lại đi theo như mọi khi. Sau khi ra khỏi quán, cuối cùng Chu Ý Hành không nhịn được nữa: - Cậu đừng đến đây làm phiền tôi nữa được không?
- Anh tức giận, Ý Hành.
Tiêu Dần đỏ hốc mắt: - Vậy nên anh vẫn còn thích em, đúng không?
Chu Ý Hành: “…”
Chu Ý Hành: "Tâm thần”.
Anh bước nhanh về nhà, không muốn ở bên cạnh Tiêu Dần thêm giây phút nào nữa. Nhưng anh ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà đi theo: - Ý Hành, anh tức giận đã nói lên rằng anh vẫn còn để ý đến em, em biết lỗi rồi, chúng ta làm hòa đi, được không?
Chu Ý Hành mang một bụng tức về nhà.
Anh vừa định trở về phòng mình đã bị Hạ An Chi ngồi trong phòng khách gọi lại. Cậu ngoéo tay với anh: - Đàn anh, tôi có chiêu này, dạy anh làm sao để mau chóng thoát khỏi tên đàn ông cặn bã, có muốn học không?
Chu Ý Hành không để ý tới cậu, định về phòng tắm rửa.
Thấy anh thờ ơ, Hạ An Chi lập tức sốt ruột, xoay người nhảy xuống sô pha và tiếp đất một cách nhẹ nhàng, nhân lúc trước khi Chu Ý Hành vào cửa, cậu duỗi tay kabedon Chu Ý Hành.
Ngay khi Hạ An Chi chuẩn bị lên tiếng, Chu Ý Hành giơ tay che kín miệng đối phương, lạnh lùng nói: - Tôi biết cậu muốn nói gì.
- Nhưng mà xin lỗi, tôi không có thú vui giả bộ yêu nhau.
Hạ An Chi nắm cổ tay anh rồi đè ngược lên vách tường: - Ai nói là giả bộ yêu nhau, anh có thể hôn tôi ngay trước mặt anh ta.
Chu Ý Hành hòng rút tay mình về, nhưng sức của Hạ An Chi còn mạnh hơn Tiêu Dần, lúc này đang đè chặt cổ tay trái anh lên tường.
- Dù sao có phải anh chưa từng hôn tôi đâu, hôn thêm đôi chút cũng đâu có gì.
Tay phải Chu Ý Hành vừa nhúc nhích, đã bị tay khác của Hạ An Chi nắm lấy, đè luôn lên tường.
- Hơn nữa anh nghĩ xem, lúc anh bắt gặp anh ta ngoại tình, anh ta đang hôn người khác. Vậy bây giờ anh cũng hôn người khác ngay trước mặt anh ta, chắc chắn sẽ khiến anh ta tức đến nỗi dậm chân.
Hơi thở của Hạ An Chi bao trùm lấy anh, cảm giác bị khống chế này thật là lạ. Chu Ý Hành ngẩng đầu nhìn Hạ An Chi, thờ ơ nói: - Còn không chịu buông tay, cho cậu đoạn tử tuyệt tôn đó.
Anh nâng chân, hơi gập đầu gối.
Hạ An Chi lập tức buông tay, nhảy ra xa hai mét. Chu Ý Hành nhanh chóng mở cửa, sau khi vào phòng thì lập tức khóa trái, Hạ An Chi ở bên ngoài vẫn đang giải thích: - Đàn anh, tôi chỉ đề nghị một chút thôi, con người hơi nhiệt tình, không muốn thấy anh bị tên đàn ông cặn bã dây dưa, tôi thật sự không phải biến thái đâu!
- Câm miệng!
*
Chu Ý Hành cảm thấy mình điên thật rồi mới đồng ý đề nghị của Hạ An Chi, vì để anh yên tâm, thậm chí đối phương còn không tiếc hủy hoại danh tiếng của bạn cùng phòng mình, nói với anh: - Anh yên tâm đi, trước kia tôi có thằng bạn cùng phòng, ngày nào nó cũng ôm thằng giường dưới thơm tới thơm lui. Hầy, trai thẳng luôn thích giúp đỡ mọi người vậy đấy. ( truyện trên app T Y T )
Chu Ý Hành: - Cậu cũng ôm bạn giường dưới của cậu ấy thơm tới thơm lui à?
- Không đâu, tình bạn ba người chen chúc lắm.
Chu Ý Hành: “...”
Chẳng qua tuy rằng nói là làm bộ, nhưng Chu Ý Hành vẫn không muốn dùng chiêu này cho lắm. Suy cho cùng, anh và Hạ An Chi cũng không phải kiểu quan hệ bạn bè có thể thơm tới thơm lui.
Nhưng Tiêu Dần ngày càng dây dưa thường xuyên, thậm chí ảnh hưởng đến công việc của Chu Ý Hành. Nếu mất đi công việc làm thêm này, lần nữa tìm một công việc khác thích hợp thật sự rất phiền phức, trùng hợp Chu Ý Hành chính là người rất sợ phiền phức như thế.
Vậy nên khi Tiêu Dần lần nữa xuất hiện trong quán cà phê, Chu Ý Hành mau chóng nhắn tin cho Hạ An Chi.
Đối phương trả lời anh: Hai phút.
Như thể Hạ An Chi đang ngồi gần quán cà phê, chờ anh gọi bất cứ lúc nào.
Chưa đến hai phút, Hạ An Chi đã bước vào quán cà phê, đi thẳng đến chỗ Chu Ý Hành.
Lúc này, tim Hạ An Chi đập hơi nhanh, nhất là khi Chu Ý Hành nhìn sang, đối diện với ánh mắt của anh, cậu lại càng không điều khiển được trái tim mình. Chẳng qua cậu nghĩ, dù là ai chuẩn bị hôn người mình yêu thầm 6 năm thì cũng đều kích động mà nhỉ?
Thậm chí cậu quên mất lời dạo đầu đã chuẩn bị sẵn, trong mắt chỉ thấy mỗi Chu Ý Hàn hơi cúi đầu với cậu, dưới ánh sáng của bóng đèn, đôi mắt màu hổ phách của đối phương trở nên cuốn hút không thôi, cậu ôm mặt Chu Ý Hành, cách cái bàn dài một mét, hôn anh một cách dứt khoát.
Cả quán cà phê rơi vào im lặng.
Hạ An Chi nuốt nước miếng, đầu óc xúc động bèn mở miệng: - Vợ ơi, em đến đón anh tan làm!
Chu Ý Hành: “…”
Giờ phút này, một cái ly thủy tinh lặng lẽ vỡ nát.