Thấy vẻ mặt Chu Ý Hành là lạ, Hạ An Chi vội vàng kéo áo tắm đàng hoàng lại, tỏ vẻ xin lỗi mà nói: - Ngại quá, tôi mới tắm xong, sợ anh chờ sốt ruột nên mới mặc như vậy ra mở cửa. Mau vào đi, đàn anh.

Vừa nói xong, không đợi Chu Ý Hành đáp lại, Hạ An Chi lập tức xách vali của anh vào nhà. Chu Ý Hành im lặng hai giây, cuối cùng vẫn bước vào trong.

Dù giao thông, hay giá cả, đối với Chu Ý Hành mà nói, thuê được chỗ này chỉ hời chứ không hại. Huống chi, trong người anh không còn dư bao nhiêu tiền, anh là người xuyên không, ban đầu tới đây không cha không mẹ không xu dính túi, ngồi trong cục cảnh sát cả đêm, vì không điều tra được bất cứ thông tin nào nên bị đưa vào trại trẻ mồ côi, viện trưởng tốt bụng lo cho anh học hết cấp 2 và cấp 3, còn tiền học phí và tiền sinh hoạt phí sau đó là anh dành dụm từng đồng từng cắc tiền làm thêm và tiền học bổng mà có.

Được người quen giới thiệu, anh mới biết Hạ An Chi đang tìm bạn cùng phòng, trước đó hai người đã trao đổi đôi chút, Hạ An Chi ra giá rất thấp, chỉ 500 một tháng, hơn nữa không cần Chu Ý Hành trả các khoản tiền thế chấp khác. Yêu cầu duy nhất của Hạ An Chi là không được dẫn bạn trai/ gái về nhà.

Trùng hợp, Chu Ý Hành không có bạn trai.

Hơn nữa, trong thẻ của anh chỉ còn 800 đồng.

Anh mang đôi dép lê Hạ An Chi đã chuẩn bị sẵn, rất vừa chân. Sau đó lấy khăn giấy ướt trong túi lau sơ bánh xe vali: - Làm phiền cậu rồi.

- Không phiền, không phiền. 

Hạ An Chi vội vàng xua tay, sau đó chỉ phòng của anh cho Chu Ý Hành: - Phòng anh ở bên kia, tôi đi thay đồ, anh cứ xem thoải mái.

- Ừm.

Sau khi lau khô bánh xe, Chu Ý Hành kéo vali vào trong, đồng thời nhìn thoáng qua bố cục căn nhà —— căn nhà này không giống kiểu chỉ trả 500 là thuê được nửa căn.

Hơn nữa dường như chủ nhà rất thích sạch sẽ, đồ đạc để ngăn nắp, không hề vứt lung tung. Anh vào phòng mình rồi mở đèn lên, trong phòng có đầy đủ nhu yếu phẩm cần thiết, chăn nệm cũng là đồ mới.

Chu Ý Hành để vali sát vào tường, trở lại phòng khách, ngồi xuống đối diện Hạ An đã thay đồ đàng hoàng. Bọn họ thảo luận một lúc về vấn đề thuê nhà, Hạ An Chi không có yêu cầu gì nhiều, rất dễ đáp ứng, dưới tình huống nghèo rớt mồng tơi, hiển nhiên Chu Ý Hành cũng không có yêu cầu gì nhiều.

Yêu cầu duy nhất của anh là mong Hạ An Chi ăn mặc đàng hoàng khi đi lại trong phòng khách.

Hạ An Chi nghiêng đầu, khó hiểu phát ra một tiếng: - Hả?

Sợ Chu Ý Hành hiểu lầm, cậu giải thích: - Đàn anh yên tâm, tôi là trai thẳng, tôi sẽ không làm gì anh đâu.

Chu Ý Hành trả lời với vẻ mặt không chút cảm xúc: - Xin lỗi, nhưng tôi là đồng tính luyến ái, tôi không nhìn được cơ ngực của đàn ông.

Lòng Hạ An Chi bỗng bị lông chim cào nhẹ.

(App T-Y-T)

Tháng đầu tiên làm bạn cùng phòng với Hạ An Chi, mọi chuyện đều yên ổn không có gì xảy ra, Chu Ý Hành quan sát một lúc lâu, sau khi chắc chắn đối phương là người bình thường thì cũng buông lơi đôi chút cảnh giác.

Hơn nữa gần đây Tiêu Dần thường xuyên dây dưa, anh không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác. Dường như người bạn trai cũ này chưa nhận ra mình đã làm gì, đổ hết mọi sai lầm cho cốt truyện, thậm chí còn ba lần bốn lượt chặn đường Chu Ý Hành, không cho anh đi.

- Chu Ý Hành! 

Tiêu Dần giận đến nỗi đỏ mắt, nghĩ đến cảnh Chu Ý Hành đang sống trong nhà một người đàn ông khác là không tài nào kiềm chế được cơn giận: - Anh nói em ngoại tình, vậy còn anh? Anh thì tốt lành gì, vừa chia tay em đã sống chung nhà với đàn ông khác!

- Tôi và Hạ An Chi...

Chu Ý Hành chưa nói xong đã bị ai đó ôm vai, anh ngạc nhiên ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Hạ An Chi. Người nọ cúi đầu khẽ mỉm cười với anh, sau đó liếc sang Tiêu Dần, dửng dưng nói: - Anh cũng nói là sau khi chia tay mới dọn vào nhà tôi. Còn anh là trước khi chia tay mà còn hôn môi người khác kia kìa.

Hạ An Chi ôm chặt người ta vào lòng mình hơn, hai cơ thể kề sát nhau, hơi thở của Hạ An Chi bao phủ lấy Chu Ý Hành, anh sắp bị nhiệt độ cơ thể của người này làm bỏng. Anh nghe Hạ An Chi nói với anh bằng giọng điệu thân thiết: - Rồi cục cưng, đừng giận dỗi tên đàn ông cặn bã này, tụi mình về nhà thôi ~

Chu Ý Hành nghẹn họng: “....”

Trai thẳng mấy người thật đáng sợ.

Anh bị Hạ An Chi vừa đẩy vừa ôm đi mất, đằng sau là tiếng mắng chửi của Tiêu Dần, đối phương sử dụng hết vốn từ ngữ mà mình biết, chỉ trích Hạ An Chi chen chân cướp đoạt tình cảm. Cho đến khi đi xa hơn, Chu Ý Hành nhíu mày hỏi: - Cậu làm vậy là sao?

- Đương nhiên là giải vây giúp anh rồi, chẳng lẽ anh muốn dây dưa không rõ ràng với tên đàn ông cặn bã à? Ngoại tình chỉ có không lần và vô số lần, ai biết trong khoảng thời gian hai người chia tay, anh ta còn hôn bao nhiêu người, không lẽ anh muốn tha thứ cho anh ta? 

Hạ An Chi buông tay ra, đồng thời giữ khoảng cách với Chu Ý Hành.

Từ góc độ nào đó, hành vi của cậu mang đến đôi chút cảm giác an toàn cho Chu Ý Hành.

Anh trầm giọng nói: - Tôi không định tha thứ cho cậu ta, cảm ơn cậu chuyện vừa rồi.

- Không cần cảm ơn, muốn thoát khỏi sự dây dưa của anh ta, chỉ từ chối bằng miệng là vô ích. 

Hạ An Chi nhiệt tình chỉ chiêu cho anh: - Anh có thể tìm một người bạn trai giả.

Chu Ý Hành thoáng nhìn Hạ An Chi chộn rộn, sau khi im lặng một lúc lâu mới ngờ ngợ nói: - … Cậu là trai thẳng thật à?

- Bao thẳng!

Chu Ý Hành không tin.

Nhưng Hạ An Chi quyết tâm giúp đỡ mọi người, trên đường đi không ngừng giới thiệu bản thân, thiếu điều lấy những chuyện tốt tổ tiên từng làm coi như thành tích của mình mà khoe khoang, thấy Chu Ý Hành vẫn không dao động, cậu lại thề thốt: - Thật đó, tôi thề tôi là trai thẳng thật, tôi mà không phải trai thẳng thì đời này vô sinh. Nếu anh vẫn chưa tin, anh cứ hôn tôi thử đi, tôi bảo đảm lập tức đẩy ra! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chu Ý Hành: “…”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã về tới trước cửa nhà. Chu Ý Hành lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, người bên cạnh vẫn còn giới thiệu bản thân, hơn nữa đúng lúc chặn mất công tắc đèn.

Trong nhà đen kịt, không thấy gì cả, khi vào nhà Chu Ý Hành sơ ý, bị vấp cái thảm trước cửa, lảo đảo ngã xuống. Trong bóng tối vang lên một tiếng “đàn anh” sốt ruột của Hạ An Chi, sau đó eo anh bị một bàn tay to ôm lấy, hai người đồng thời ngã dưới đất.

Ngay khi hai cánh môi chạm nhau, thế giới như trở nên im lặng.

Cánh môi mềm mại, hơi thở ấm áp, không có thứ nào là không đánh sâu vào lý trí của Hạ An Chi.

Chỉ chốc lát sau, “cái đuôi” của cậu trai thẳng nào đó nhổng lên, chọc thẳng vào đùi Chu Ý Hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play