"Vậy thì ngươi cứ đi đi." A Hành không thèm để ý, nó quay đầu đi, tiếp tục nhìn về đàn ngựa vằn phía xa: "Có lẽ ngươi cũng có thể trở thành con sư tử thứ hai biết phanh bằng mặt."
Mạc Nhĩ bật cười ha hả hai tiếng rồi sải bước về phía Kiều Dực.
Ba cha con sư tử đang cùng nhau liếm móng vuốt. Khi Mạc Nhĩ đến, hai con sư tử con trốn trong lòng Kiều Dực, bờm xõa xuống che khuất tầm nhìn của chúng. Hai cái đầu lông xù nhỏ nhô ra một chút, tò mò nhìn Mạc Nhĩ.
So với A Hành, hai con sư tử con rõ ràng có phần ít sợ Mạc Nhĩ hơn.
"Ba ơi." Tiểu Vĩ rụt người lại khi thấy Mạc Nhĩ, theo bản năng lùi về sau. Nhưng nó đã lớn hơn trước, không còn có thể trốn hoàn toàn sau lớp bờm của Kiều Dực nữa.
Tiểu Ba lập tức bước lên chắn trước Tiểu Vĩ.
Mạc Nhĩ thấy vậy không nhịn được mà bật cười, vẫy đuôi vui vẻ rồi nói: "Trước đây ở bầy sư tử Carmel, ngươi cũng săn mồi kiểu này sao?"
"......" Dù trả lời có hay không, cả hai đáp án đều không thể tự giải thích hợp lý. Kiều Dực nằm rạp xuống đất, bờm của cậu vì cuộc săn đuổi trước đó mà càng thêm bù xù. Vốn đã không mượt mà, giờ đây lông càng trở nên xơ xác, thô ráp, vương đầy những cọng cỏ úa vàng.
"Sao thế? Câu hỏi này khó trả lời lắm à?" Mạc Nhĩ hỏi.
Kiều Dực lắc lắc cái bờm vướng đầy cỏ khô, nhẹ nhàng liếm vết thương trên móng vuốt, sau đó gục đầu xuống: "Không phải."
"Vậy thì bây giờ..." Mạc Nhĩ quan sát Kiều Dực từ trên xuống dưới, rồi tiến sát lại ngửi thử. Hành động này trong quan hệ giữa những con sư tử đực không thân thiết lại càng làm tăng sự căng thẳng. Kiều Dực lập tức căng cứng sống lưng, theo phản xạ phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
"Được thôi." Mạc Nhĩ chẳng để bụng, nghiêng đầu một chút: "A Hành nói mùi trên người ngươi khác với lần trước nó ngửi thấy, nhưng ta thì thấy vẫn giống y như cũ, thật sự không ngửi ra điểm khác biệt."
Con sư tử lớn bụng đói ôm chặt hai con sư tử con trước ngực, dùng hai móng vuốt lớn bao bọc chúng lại. Cậu nhìn chằm chằm Mạc Nhĩ, không vì lời nói của nó mà lơi lỏng chút nào.
Mạc Nhĩ thấy vậy bèn lùi lại hai bước, không tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề này nữa mà sải bước về phía thảo nguyên. Khi còn cách một con linh dương khoảng hai mươi mét, nó bất ngờ tăng tốc, chỉ trong vài bước đã ngoạm chặt con linh dương đang định bỏ chạy. Sau đó, nó mang xác linh dương ném xuống trước mặt Kiều Dực.
Ba con sư tử đồng loạt ngẩng đầu nhìn Mạc Nhĩ.
"Kỹ năng săn mồi của ngươi quá tệ, vừa nãy A Hành còn nói là chẳng khác nào không có kỹ năng gì." Mạc Nhĩ không chừa một chữ, lặp lại nguyên văn lời A Hành với Kiều Dực, rồi hạ thấp người: "Bây giờ ta sẽ dạy ngươi cách săn mồi, ngươi phải quan sát thật kỹ. Nếu không học được, thì đừng mong đi cùng bọn ta. A Hành sẽ không đồng ý để ngươi gia nhập đâu."
Nghe vậy, Kiều Dực ngẩng đầu lên.
"Tất nhiên, có khi dù ngươi học được rồi, nó cũng chưa chắc đồng ý." Mạc Nhĩ nói xong, quay đầu nhìn về phía đàn ngựa vằn mà Kiều Dực nhắm đến trước đó.
Khi gặm cỏ, lũ ngựa vằn thỉnh thoảng sẽ tản ra. Con ngựa vằn mà Kiều Dực đuổi theo chính là một con bị lạc đàn, đã nhiều lần bị Kiều Dực làm cho hoảng sợ. Nhưng cuối cùng, nó cũng chỉ là bị dọa, sau đó lại buông lỏng cảnh giác.
Có lẽ trong mắt nó, con sư tử này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Mạc Nhĩ liếm móng vuốt, nhẹ nhàng đặt chân lên lớp cỏ khô vàng. Thân cỏ gãy răng rắc, phát ra những âm thanh nhỏ bé đến mức khó nhận ra. Con ngựa vằn chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi lại cúi xuống tiếp tục gặm cỏ.
“Nhìn cho kỹ.” Mạc Nhĩ không hứng thú săn con ngựa vằn có tính cảnh giác kém này, nhưng nó thực sự rất phù hợp để làm mẫu cho Kiều Dực quan sát. Nó hơi hạ thấp người, rón rén bò sát mặt cỏ, chậm rãi tiến về phía trước.
Ở bên này, Kiều Dực dẫn theo hai con sư tử con, chăm chú quan sát từng động tác của Mạc Nhĩ, ba đôi mắt mở to không chớp.
Từ xa, A Hành lắc bờm vàng óng của mình, cảm thấy có chút nhàm chán nên đứng dậy đi tuần tra xung quanh. Chiếc đuôi vung mạnh quất vào đám cỏ bên cạnh, phát ra những tiếng "bốp bốp" giòn giã.
Mạc Nhĩ vẫn tiếp tục rình rập, đến khi chỉ còn cách con mồi một khoảng nhất định, bỗng nó khẽ động hai chân sau, ánh mắt khóa chặt mục tiêu, chờ thời cơ rồi bất ngờ lao vụt ra.
"RẦM!"
Con ngựa vằn bị con mãnh thú bất ngờ lao đến với tốc độ khủng khiếp, áp đảo hoàn toàn, đè mạnh xuống đất. Nó chưa kịp phản ứng thì đã bị đè bẹp, cổ bị hàm răng sắc nhọn của sư tử đớp chặt.
Dù giãy giụa thế nào, nó cũng không thể thoát ra.
"Ơ... cái này..." Kiều Dực cùng hai chú sư tử con chết trân tại chỗ.
Mạc Nhĩ cũng suýt lộn nhào vì nhảy ra mà lại vồ trượt. Nó khựng lại một cách gấp gáp, để lại bốn vết cào dài trên đất, may mà không bị mất mặt trước Kiều Dực và hai con sư tử con.
Kẻ đang ngoạm cổ ngựa vằn không phải ai khác mà chính là A Hành, người vừa mới đi tuần tra lãnh địa. Đôi mắt vàng lạnh lùng liếc nhìn về phía này, hàm răng sắc bén vẫn giữ chặt con mồi, nhưng không giống như lần trước khi giết chết con sư tử đực xa lạ, lần này hắn không cắn đứt cổ họng con ngựa vằn ngay lập tức.
"Ngươi làm cái gì thế?" Mạc Nhĩ vẫy đuôi, bước hai bước về phía con ngựa vằn rồi hỏi: "Không phải ngươi nói là sẽ không dạy sao?"
A Hành quét ánh mắt vàng rực về phía Mạc Nhĩ, sau đó nới lỏng hàm răng. Con ngựa vằn được giải thoát, hoảng sợ vùng vẫy, rồi lao thẳng vào bụi rậm mà chạy mất.
“Ta không định dạy, nhưng ngươi quá chậm.” A Hành ngáp một cái, thè chiếc lưỡi thô ráp ra liếm chân trước của mình: "Săn một con ngựa vằn không có tính cảnh giác mà cũng tốn thời gian như vậy, ngươi không giống ngươi trước đây, Mạc Nhĩ."
"Giờ thì hay rồi, ngươi dọa nó chạy mất rồi, ta còn làm được gì nữa?" Mạc Nhĩ thở dài, bất đắc dĩ hỏi: "Sao lúc nãy ngươi không cắn đứt cổ họng nó?"
"Ngày mai nó sẽ quay lại." Giọng của A Hành vừa trẻ trung vừa lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Đây là nơi đàn ngựa vằn thích đến nhất. Mùa khô sắp tới, bọn chúng không còn nhiều nơi có cỏ và bụi rậm để ăn nữa."
“...” Mạc Nhĩ bất lực.
Khi A Hành định tiến lại gần Kiều Dực, hai con sư tử con lập tức dựng hết lông lên, sợ hãi rúc vào lòng Kiều Dực. Kiểu Dực có thể cảm nhận rõ ràng sự e ngại của hai con non đối với A Hành.
Đừng nói là hai con sư tử con, ngay cả Kiều Dực cũng không muốn đến quá gần A Hành.
A Hành đứng yên một lúc lâu, sau đó khó chịu vẫy đuôi bỏ đi, đuôi đập vào tảng đá bên cạnh, phát ra một tiếng “bịch” trầm đục.
Lúc này, Kiều Dực mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không nhìn thấy quá trình A Hành chuẩn bị săn mồi, nhưng lại thấy dáng vẻ của hắn khi săn ngựa vằn. Kết hợp với quá trình chuẩn bị săn mồi của Mạc Nhĩ, có lẽ cũng xem như một bài học rồi.
“Ba ba.” Buổi tối, hai con sư tử con cuộn tròn bên cạnh Kiều Dực. Tiểu Vĩ ham chơi hơn, nó vô tư chơi đùa với đuôi của Kiều Dực, ôm đuôi rồi nằm rạp xuống đất, nhẹ nhàng cắn.
Tiểu Ba thì không chơi đùa với đuôi của Kiều Dực cùng em trai mà cọ cọ vào người Kiều Dực rồi nói: “Ngày mai con muốn đi săn cùng ba.”
“Đợi con lớn thêm chút nữa đã.” Kiều Dực thở dài.
Con linh dương Mạc Nhĩ tha về đã bị ăn sạch. Vì có con linh dương này, thiện cảm của hai con sư tử con đối với Mạc Nhĩ gần như tăng vọt. Tuy vẫn có chút sợ hãi, nhưng ít nhất cũng không đến mức mỗi khi Mạc Nhĩ đến gần là lập tức rúc vào lòng Kiều Dực nữa.
Thế nhưng, chỉ cần A Hành liếc nhìn về phía này, cả Kiều Dực và hai con sư tử con đều cứng đờ người, bóng ma tâm lý lập tức trỗi dậy.
“Ngủ đi, ngày mai ba sẽ thử xem có thể bắt được ngựa vằn cho các ngươi không.” Kiều Dực nằm rạp xuống đất, nhìn thảo nguyên tĩnh mịch không tiếng động, nhẹ nhàng cọ cọ vào gương mặt lông xù của hai con sư tử con.
Đêm đó, Kiều Dực ngủ rất mệt mỏi. Trong giấc mơ, cậu liên tục đuổi bắt ngựa vằn… bắt mãi không ngừng…
Ở phía bên kia, A Hành vẫn chưa ngủ. Hắn cực kỳ cảnh giác, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến hắn lập tức đề phòng.
Mạc Nhĩ vẫn nhớ chuyện ban ngày, nó ngáp một cái rồi hỏi: “Sao không cắn đứt cổ họng ngựa vằn luôn? Ít nhất cũng có một bữa ăn… Nói mới nhớ, ngày mai nó còn quay lại không? Ngươi chắc chứ?”
“Không quay lại đâu.” A Hành nhắm mắt, đáp: “Không kiểm soát được lực, cắn thủng cổ họng rồi, có lẽ nó chết trong bụi rậm rồi.”
“Ta nhớ lúc còn nhỏ, khi đàn sư tử dạy ta săn mồi, họ cũng khiến con mồi bị thương nặng nhưng không chết, rồi để ta lao lên cắn hạ nó.” Mạc Nhĩ bật cười: “Nhưng khi đó, ta mới chỉ được mấy tháng tuổi.”
A Hành nằm xuống, khép mắt không nói gì, chỉ có đôi tai lông xù khẽ giật giật hai cái.
“Ngày mai ngươi còn dạy nó săn mồi nữa không?” Mạc Nhĩ hỏi.
“Không.” A Hành hơi hé mắt, liếc nhìn một chút: “Tùy ngươi.”
“Vậy ngươi đừng dọa chạy mất con mồi của ta nữa. Ta không muốn vì ngươi mà trở thành con sư tử thứ hai trên thảo nguyên này bị mất mặt đâu.” Nghĩ đến chuyện ban ngày, Mạc Nhĩ không khỏi thở dài, suýt chút nữa nó đã đi vào vết xe đổ của Kiều Dực.
“Phải rồi.” Trước khi ngủ, Mạc Nhĩ đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi: “Lúc nãy đuôi ngươi đập vào đá, không đau à?”
A Hành không có bất kỳ động tĩnh nào, nhưng lông trên đuôi lại xù lên.