Bầy sư tử Hilde không hề yếu, số lượng của chúng trên thảo nguyên này cũng được xem là đáng kể. Nhưng giờ đây, một con sư tử đực trong bầy đã bỏ mạng dưới nanh vuốt của A Hành, đó chắc chắn là một tổn thất nặng nề đối với chúng.

Kiều Dực nhìn A Hành đánh hơi xác con sư tử xa lạ kia rồi thờ ơ bỏ đi, cậu vô thức thở phào nhẹ nhõm. Chợt cậu nhớ đến câu Mạc Nhĩ từng nói: "Nó không ăn đồng loại mấy đâu, trừ khi nó đói, vì thịt sư tử không ngon bằng thịt trâu rừng."

"Ba ba, ba đang nhìn gì thế?" Tiểu Vĩ ló cái đầu nhỏ lông xù ra hỏi.

"Nhìn kết cục của ba con mình đấy." Kiều Dực thở dài thật sâu: "Nếu ba con mình không giỏi giang, thì đây chính là số phận."

Ba cha con sư tử đồng loạt rùng mình.

Cậu nghĩ nếu mình bị A Hành cắn chết, cổ họng bị xé toạc một miếng lớn, thậm chí thảm hơn còn bị nó ăn luôn, vậy thì đúng là chết không nhắm mắt.

Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, mấy hôm nay cậu đều ngủ cách A Hành càng xa càng tốt.

"Lại muốn trốn?" Nhận ra Kiều Dực đang rời ra xa, đôi mắt A Hành vốn đang khép hờ liền mở ra, quay đầu nhìn về phía cậu. Đôi đồng tử vàng kim trong màn đêm trông càng đáng sợ, dáng sư tử uy phong lẫm liệt cũng trở nên dữ tợn hơn mấy phần.

"Không có." Kiều Dực do dự một lát, rồi cắn nhẹ cổ con sư tử con, nhích lại gần hơn chút, sau đó từ từ nằm xuống.

"Bầy sư tử Hilde vốn có sáu con sư tử đực, giờ mất đi một con." A Hành ngừng lại chốc lát, dường như đang cân nhắc điều gì đó, một lúc sau mới nói tiếp: "Trừ khi con này đã rời bầy trước đó, nếu không bọn chúng sẽ không bỏ qua chuyện này."

"Đúng vậy, sư tử bầy có tập tính báo thù, nhưng thông thường sư tử cái sẽ không tham gia." Kiều Dực vẫn giữ khoảng cách xa với A Hành mà nói, dù đã nhích lại gần một chút, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn đến mấy chục mét.

A Hành dường như không muốn thảo luận tiếp về vấn đề này mà quay sang nhìn Mạc Nhĩ đang ngái ngủ: "Ngày mai theo ta đi tuần tra một chuyến, xem con sư tử đực này đến từ đâu."

"Ngươi đã phát hiện ra nó từ sớm rồi đúng không?" Mạc Nhĩ lắc đầu, liếm mặt cho tỉnh táo hơn một chút: "Sao lúc đó không giết nó luôn?"

"..." A Hành không lên tiếng, bình tĩnh nhìn Mạc Nhĩ.

"Thôi khỏi nói, ta biết rồi." Mạc Nhĩ há to miệng ngáp một cái, lắc bờm: "Lúc đó ngươi còn bận đuổi theo Kiều Dực, còn chạy hai ngày đường vô ích nữa."

Nanh vuốt của A Hành hơi hé ra, nó thậm chí không cần gầm gừ, Mạc Nhĩ đã lập tức đứng dậy đổi vị trí, vẫy đuôi nằm xuống, thở dài thật sâu.

Giờ ngay cả nói thật cũng không được nữa.

Kiều Dực cũng thở dài theo, điều khiến cậu lo lắng là, nếu bầy sư tử Hilde đến báo thù, trừ phi A Hành thắng, nếu không cậu và hai đứa nhỏ chắc chắn phải chết. Đương nhiên, đó là còn chưa kể đến việc cậu có thể sống sót qua trận chiến đó hay không, hay đã bỏ mạng giữa chừng rồi.

Mà chuyện này gần như là bất khả thi, dù có thiên phú chiến đấu như A Hành thì cũng phải trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ để mài giũa. Cậu làm sao có thể trong thời gian ngắn mà đạt đến trình độ đủ để giữ mạng đây?

Thế này thà để cậu ra ngoài lưu lạc còn hơn.

Ít nhất khi còn lang bạt, cậu vẫn có thể nuôi bản thân và hai đứa nhỏ, làm cho bộ lông của cả ba còn trông bóng mượt, chứ đâu đến nỗi xù hết cả lên như bây giờ.

"Ba ba." Hai con sư tử con ngủ mà cứ thích leo lên bụng Kiều Dực, chỗ đó mềm mại nhất, còn dúi đầu lông xù của mình vào người cậu. Cả hai đều có cái tật xấu này.

"Sao vậy?" Kiều Dực hỏi.

"Ba, ba đè lên đuôi con rồi." Tiểu Ba ngẩng đầu lên, bốn chân bám chặt lấy mặt cỏ, cố gắng rút đuôi ra khỏi móng vuốt của Kiều Dực.

Kiều Dực cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên đã đè lên đuôi của tiểu sư tử. May mắn là chỉ bị móng trước đè lên, cậu vội vàng nhấc móng ra, sư tử nhỏ loạng choạng đứng dậy, mắt ngái ngủ rồi lại tiếp tục chui vào lòng cậu.

Ban đêm trên thảo nguyên vô cùng tĩnh lặng. Mạc Nhĩ nằm gần Kiều Dực, thậm chí cậu có thể nghe rõ hơi thở nặng nề của đối phương. Với những con sư tử đực chiếm giữ nơi này, không có kẻ săn mồi nào dám đi ngang qua.

Khi tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu xuống, Kiều Dực luôn cảm thấy buổi sáng là thời điểm tràn đầy sức sống nhất.

"Dậy đi." A Hành đã tha về một con linh dương, ném nó xuống bãi đất trống: "Ăn đi, lát nữa còn phải đi tuần tra xem có con sư tử nào từ bầy Hilde xâm phạm lãnh thổ không."

Vì cần tranh thủ thời gian, Kiều Dực cùng hai con sư tử con cũng ăn một bữa. Sau đó, cậu liếm móng vuốt, trong khi hai con sư tử con trèo lên người cậu chơi đùa.

Khi bầy sư tử đi ngang qua vũng nước nhỏ hôm qua, Kiều Dực nhận ra xác con sư tử đực lạ mặt giờ chỉ còn một nửa, nội tạng đã bị ăn sạch.

"Lũ linh cẩu ăn mất, còn có cả chó rừng và kền kền nữa." Mạc Nhĩ ngẩng đầu lên gầm nhẹ, đám linh cẩu đang gặm xác nghe thấy lập tức tán loạn bỏ chạy.

Kiều Dực bỗng nhiên nghĩ, nếu cậu chết đi, chi bằng để A Hành ăn luôn còn hơn.

"Nếu ngươi muốn gia nhập bọn ta, ngươi cần hiểu một điều." Mạc Nhĩ bước qua vũng nước, đi ngang qua xác con sư tử. Cái nóng oi bức khiến xác chết này trông càng thảm hại hơn, ruồi nhặng bu đầy, nhiều chỗ bị xé rách nham nhở bởi những loài săn mồi khác.

Mạc Nhĩ nhúng chân vào nước rồi liếm sạch móng vuốt: "A Hành rất hiếu chiến. Những trận chiến mà ngươi phải đối mặt sẽ nhiều hơn hẳn những bầy sư tử khác. Nhưng là sư tử đực, đó là bản năng. Hơn nữa, chúng ta không có sư tử con, không có sư tử cái, chẳng có gì phải e ngại cả."

Nói rồi, nó liếc nhìn hai con sư tử con vẫn còn ngây thơ chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

"Mạc Nhĩ." A Hành đã đi tuần tra một vòng rồi quay lại. Dưới ánh ban mai, cái bờm vàng óng của hắn ánh lên rực rỡ, vẫn còn ướt chưa khô hẳn khiến những lọn bờm dính chặt vào nhau. Hắn cất giọng hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Tán gẫu thôi." Mặc Nhĩ bật cười.

"Mau lên. Kiểm tra xong lãnh thổ xung quanh, xác nhận không có mùi sư tử lạ, chúng ta còn phải tiếp tục đi." A Hành có vẻ không hài lòng với sự lười biếng của Mạc Nhĩ.

"Đây chính là phiền toái của việc có lãnh thổ quá rộng. Chỉ tuần tra thôi cũng mất cả đống thời gian." Mạc Nhĩ cười khẽ, y hệt lúc hắn kiêu ngạo khoe khoang chuyện từng bị A Hành đánh bại.

Hai con sư tử con len lén thò đầu ra nhìn A Hành.

Kiều Dực bắt đầu lo lắng, không lẽ hai nhóc con này sẽ đi theo vết xe đổ của Mạc Nhĩ sao?

Ba con sư tử đực tuần tra lãnh thổ. Khứu giác của A Hành vô cùng nhạy bén, nhưng suốt dọc đường, bọn họ không tìm thấy dấu vết của con sư tử lạ nào, vì vậy liền tiếp tục lên đường. Khi họ rời đi, đám linh cẩu liền quay lại, gặm sạch nửa cái xác sư tử còn sót lại.

Buổi tối, khi A Hành đi săn, Kiều Dực nằm trên tảng đá quan sát. Cậu thấy A Hành lặng lẽ rình rập trong bụi cỏ, ánh mắt dán chặt vào con mồi. Đợi đến thời cơ thích hợp, cậu lập tức bùng nổ sức mạnh tấn công. Đường nét cơ bắp trơn mượt của hắn dưới ánh nắng tràn đầy cảm giác uy lực.

Thế là Kiều Dực liền vận dụng những kỹ năng săn bắt học được ban ngày lên chính bản thân mình, chỉ là dường như cậu chỉ mới học được phần bề ngoài.

"Ba ba!" Hai con sư tử con kêu lên từ trong bụi cỏ.

A Hành đang nửa nằm trong bụi cỏ nghỉ ngơi, nó yên lặng quan sát dáng vẻ săn mồi của Kiều Dực, nhìn thấy đối phương liên tiếp hai lần phanh bằng mặt xuống đất liền quay đầu sang chỗ khác. Nó nghĩ mãi cũng không hiểu con sư tử đực này làm thế nào mà sống yên ổn đến giờ, lại còn dám dẫn theo hai con sư tử nhỏ.

"Biết đâu chỉ là giỏi đánh nhau thôi?" Mạc Nhĩ cười đến đau cả bụng, nó cuộn người lại, cái đuôi vẫy vẫy đầy vui vẻ.

"Ngươi nói câu này mà ngươi cũng tin nổi à?" A Hành cười khẩy một tiếng.

Mạc Nhĩ nằm rạp bên cạnh tiếp tục nhìn Kiều Dực săn mồi, nó nói: "Kỹ thuật còn thiếu sót, nhưng cũng không phải là không thể cải thiện. Dù sao thì một con sư tử đực có thể lừa ngươi suýt chút nữa tẩu thoát, trước giờ ta chưa từng thấy con nào như vậy."

"Rầm——" Lại thêm một cú phanh bằng mặt nữa, lần này Kiều Dực thật sự cảm thấy đau, cậu còn đập trúng cả răng.

Thực ra cậu có thể tiếp tục chọn săn những con mồi dễ như linh dương, nhưng cậu không thể cứ mãi săn loại đó. Một khi mùa khô đến, hoặc khi A Hành đánh nhau với bầy sư tử khác, bất kể là tình huống nào, cậu cũng có thể mất mạng.

"Ba ba." Hai con sư tử con thấy Kiều Dực ngồi thừ ra, lập tức chạy lại dụi dụi vào cậu, an ủi con sư tử lớn bị thương: "Ba ba giỏi lắm."

Kiều Dực liếm vết thương trên móng bị đá sắc làm trầy, vết thương trên bụng dạo này đã gần lành, nhưng giờ thì cậu suýt chút nữa mất luôn cái răng.

Hai con sư tử nhỏ bắt chước, cúi xuống liếm chân Kiều Dực. Cái đuôi của Kiều Dực yếu ớt vẫy vẫy hai cái rồi chán nản rũ xuống đất, đến cả chóp đuôi cũng không buồn động đậy nữa.

"Ba ba, con không đói, ba đừng bắt ngựa vằn nữa." Tiểu Vĩ ngẩng đầu, nhẹ nhàng dụi vào ngực Kiều Dực, cái đầu nhỏ nhô lên trong vòng tay cậu.

Dáng vẻ của hai con sư tử nhỏ khiến Kiều Dực cảm động không thôi, nhưng ngay sau đó Tiểu Vĩ lại tiếp tục nói: "Anh trai nói muốn trở thành con sư tử lớn có thể săn trâu rừng, con cũng muốn bắt trâu rừng! Ba đừng bắt ngựa vằn nữa, đi bắt trâu rừng đi, con sư tử lớn kia cũng đang săn trâu rừng kìa."

Lời cảm động của Kiều Dực nghẹn lại trong cổ họng, cậu cảm động đến rưng rưng nước mắt: "Ba mà đi săn trâu rừng bây giờ, có khi tụi con không bao giờ gặp lại ba nữa đâu."

Lời đối thoại giữa ba con sư tử truyền đến tai hai con sư tử đực đang nằm trong bụi cỏ gần đó.

"Hahaha, buồn cười quá đi mất." Mạc Nhĩ cười đến rung cả bụng, nó vừa định quay sang nói với A Hành về chuyện này thì thấy con sư tử đực vốn đang nghỉ ngơi lại đứng lên, đi vòng quanh hai bước rồi lại nằm xuống.

"Không nhìn nổi nữa à?" Mạc Nhĩ hỏi.

"Ừ." A Hành đáp, dường như có chút nghi hoặc: "Lần trước ở bầy sư tử Carmel, đúng là nó phải không?"

"Đúng là nó, vết thương trên người nó chính là do ngươi cắn." Mạc Nhĩ nói: "Ngươi đã dẫn nó theo rồi, hay là dạy nó săn mồi đi? Nếu ngươi không dạy, ta sẽ dạy. Ngươi nói đúng, nó thực sự rất thú vị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play