Mùa thu là mùa khô trên thảo nguyên.

Những đám cỏ dại vàng úa cao đến đầu gối đứng yên dưới ánh nắng gay gắt, kéo dài đến tận chân trời.

Bên ngoài một bụi cỏ, lộ ra hai cái tai tròn trịa, thỉnh thoảng khẽ động để xua đi những con ruồi đậu trên tai. Khi quá phiền phức, nó liền nằm xuống, dụi vào giữa hai chân trước rồi chớp mắt nhìn chằm chằm vào vũng nước nhỏ không xa.

Là kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn trên thảo nguyên, con sư tử đực này trông có vẻ vô cùng lười biếng.

“Đói quá——”

“Đói chết mất——”

Kiều Dực thở dài một hơi. Tính ra thì đã hai ngày kể từ khi cậu mở mắt ra rồi phát hiện mình đã trở thành một con sư tử đực. Suốt hai ngày qua, cậu gần như không ăn được gì.

Cậu cúi đầu nhìn xuống, trên bụng vẫn còn một vết thương do thứ gì đó cắn, máu đã khô lại, trở nên đen sẫm làm phần lông bụng dính bết thành từng mảng.

Những con ruồi phiền phức bám theo cậu không rời. Cậu đi đến đâu, chúng bay theo đến đó. Cái đuôi dài mạnh mẽ với một nhúm lông đen ở ngọn thỉnh thoảng đung đưa vài cái để đuổi ruồi đi, nhưng không mấy hiệu quả.

Hai ngày trước, lúc mới tỉnh lại, vết thương trên bụng vẫn còn đau nhức, bây giờ thì đã trở nên tê dại, chỉ còn lại cơn đói cồn cào. Cậu vô thức liếm bàn chân to lớn của mình, há miệng ngáp một cái, lười biếng quan sát nguồn nước.

“Ha ha ha ha…”

Một âm thanh kỳ quái vang lên phía sau.

Đó là tiếng cười quái dị của bọn linh cẩu. Hai ngày qua, từ chỗ không quen, cậu đã dần coi âm thanh này như bài hát ru ngủ. Trên thảo nguyên, linh cẩu còn được gọi là "kẻ dọn dẹp". Con linh cẩu phía sau dường như đã nhắm vào cậu, bám theo suốt hai ngày qua.

Triệu Dịch hiểu rõ con linh cẩu này đang chờ đợi cậu chết đi để xâu xé thân xác cậu. Dù gì thì một con sư tử đực trưởng thành năm, sáu tuổi có thể hình to lớn vẫn là một kẻ săn mồi hàng đầu. Nếu không phải vì cậu đang bị thương, con linh cẩu này dù có tám cái gan cũng không dám bám theo một con sư tử trưởng thành.

Con tê giác bên cạnh vũng nước uống xong liền cất bước rời đi.

Nhìn thấy vậy, Kiều Dực lập tức ngẩng cao cái đầu to tròn của mình, trong đôi mắt vàng sáng lấp lánh hiện lên sự khao khát của một kẻ đang đói lả.

Cậu kéo theo thân thể nặng nề, bị thương của mình, cảnh giác nhìn quanh một lượt rồi mới chậm rãi tiến đến bờ nước, cúi đầu uống nước.


Trước đó, cậu còn cố gắng tìm cá trong hồ nước, nhưng đừng nói là cá, ngay cả một cái vảy cá cũng không thấy.

Chiếc lưỡi thô ráp cuốn nước vào miệng, vài giọt nước bắn lên mắt cậu. Cậu vô thức chớp mắt hai cái, đôi tai khẽ rung lên. Cái bờm sư tử vàng óng oai phong bị ướt nước nên rối lại, có chỗ còn bị rối thành búi.

Sau khi uống no nước, cậu thè lưỡi liếm đi lớp bụi trên mặt, coi như rửa mặt xong rồi mới chống người đứng dậy, chậm rãi đi về tổ.

Những con linh cẩu đi theo cậu cũng lục tục tụ lại bên bờ uống nước. Chúng có bộ lông nâu, trên người không có đốm, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu kỳ lạ.

"Uống nước không thể no bụng, thế này không ổn, vẫn phải tìm cái gì đó để ăn."

Kiều Dực nhận thức được điều này, nhưng cậu chỉ là một con sư tử mới vào nghề, dù có thân hình khổng lồ và móng vuốt sắc bén, nhưng lại không biết kỹ năng săn mồi. Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì cậu cũng chết đói. Sau khi cắn thử vài ngụm cỏ khô vàng úa, cuối cùng ánh mắt cậu khóa chặt vào một con hươu rừng.

Con hươu này dường như bị lạc đàn, đang thảnh thơi gặm cỏ bên bụi cây, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát xung quanh, có vẻ như chỉ cần có một chút động tĩnh, nó sẽ lập tức bỏ chạy.

Là một cựu nhân viên sở thú, Kiều Dực rất hiểu tập tính của động vật. Cậu bất giác cúi thấp cơ thể nặng nề, nhẹ nhàng nhấc móng, rón rén bò tới từng chút một. Khi chỉ còn cách con hươu khoảng mười mét, Kiều Dực đột nhiên lao ra khỏi bụi cỏ, nhanh như chớp vồ lấy con mồi. Nhưng móng vuốt không hề bắt được nó như tưởng tượng, ngược lại, đầu cậu đập mạnh xuống đất, một cú phanh mặt đầy đau đớn, cả thân thể to lớn ngã lăn ra, đập mạnh xuống đất khiến bụi vàng bay tán loạn.

Trong chốc lát, bụi bay mịt mù, cỏ dại bị nhổ bật cả gốc.

“Ta… mẹ nó…” Kiều Dực hoàn toàn nổi giận, cậu bật dậy rồi lập tức lao về phía con hươu đang hoảng sợ chạy vào bụi cỏ. Móng sư tử mạnh mẽ giẫm xuống đất, tận dụng lực lao tới, cậu cố gắng bắt con hươu trước khi nó kịp chạy vào bầy trâu rừng. Nhưng cơ thể bị thương và quá đói khiến cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn con hươu nhảy vào giữa bầy trâu, buộc cậu phải phanh gấp lại.

Bầy trâu rừng bị thu hút bởi động tĩnh, cả đàn đen kịt một mảng, trên đầu mỗi con đều có cặp sừng sắc bén đầy uy hiếp. Một con trâu có tính khí hung bạo đã bắt đầu bực bội cào móng xuống đất.

Kiều Dực chỉ có thể không cam lòng nhìn con hươu trốn thoát, sau đó từng bước lùi về phía sau. Do động tác quá lớn, vết thương trên bụng cậu bị kéo căng, khiến phần máu đã đông lại bắt đầu chảy ra lần nữa. Cơn đau dày đặc truyền từ vết thương khiến cậu bực bội quẫy quẫy chiếc đuôi dài như roi, lê thân thể bị thương quay về chỗ trú ẩn tạm thời của mình. Cậu dùng cái lưỡi thô ráp liếm vết thương.

Đến chạng vạng, cậu ngửi thấy mùi máu, cơn đói khiến đầu óc quay cuồng, cậu nuốt nước bọt hai lần rồi ngẩng đầu quét mắt nhìn xung quanh. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở một cái vũng nước gần đó, có một con kền kền đang đậu xuống gặm nhấm thứ gì đó. Kiều Dực nhận ra có lẽ đó là phần xác còn sót lại sau khi một con thú săn mồi ăn xong.

Cậu đứng lên, kéo lê cơ thể bị thương, cúi đầu chậm rãi tiến về phía đó. Con kền kền thấy cậu tới liền vỗ cánh bay lên một tảng đá gần đó. Kiều Dực cúi đầu ngửi xác con mồi, một con ngựa vằn, nhưng nội tạng và phần thịt bên trong đã bị ăn sạch, chỉ còn lại một ít thịt vụn dính trên da.

Cậu cúi đầu cắn vài miếng, mùi vị thực sự không dễ chịu, tanh hôi xộc thẳng vào não, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Cậu dùng răng nanh xé lớp da dai dẳng, sau đó nuốt chửng từng mảnh thịt nhỏ.

Sư tử có khả năng nhai khá kém, ăn da thịt như vậy quả thực hơi chậm chạp. Kiều Dực liếc nhìn những con linh cẩu đang ẩn nấp trong bụi rậm và đám kền kền đậu trên những tảng đá xung quanh, chúng không cam tâm khi miếng ăn của mình bị cướp mất. Cậu lập tức tăng tốc ăn uống.

"Quác quác—" Tiếng kêu chói tai của kền kền vang lên bên tai Kiều Dực. Một con kền kền không cam lòng mạnh dạn sà xuống, cố cướp một miếng thịt ngay bên miệng cậu. Nhưng nó lập tức phải đối mặt với cơn thịnh nộ của con sư tử đang đói khát. Con kền kền vội vàng từ bỏ miếng thịt rồi bay vút đi xa.

Những con linh cẩu nấp trong bụi rậm cũng lùi về sau vài bước, vài con túm tụm lại cất tiếng cười quái dị, nhưng chẳng con nào dám tiến lên.

Bữa ăn chẳng mấy ngon lành này cũng không giúp con sư tử bị thương cảm thấy khá hơn là bao. Kiều Dực liếm liếm phần thịt còn dính trên mặt, quẫy đuôi đuổi lũ ruồi đang vo ve quanh mình, rồi quay đầu nhìn về phía nguồn nước. Sau một lúc do dự, cậu vẫn quyết định bước về một hướng khác.

Mùa khô của thảo nguyên sắp đến, vũng nước nhỏ này hoàn toàn không thể giúp cậu vượt qua quãng thời gian khó khăn trước mắt. Kiều Dực bắt đầu lo lắng về bữa ăn tiếp theo của mình.

Dù đã trở thành sư tử, dù hiểu được cách săn mồi của động vật, nhưng lý thuyết và thực hành là hai chuyện khác nhau. Ít nhất, cú trượt chân mất mặt lúc nãy đã chứng minh điều đó. Cậu phải tìm cách học cách săn mồi, nếu không sẽ chết đói trên thảo nguyên hoang vu này.

Đã hai ngày trôi qua, cậu cuối cùng cũng nhận ra rằng ở đây chẳng có một bóng người nào.

Ban đêm trên thảo nguyên là khoảng thời gian yên tĩnh nhất, cả kẻ săn mồi lẫn con mồi đều nghỉ ngơi. Nhưng vẫn có những kẻ không chịu yên lặng trong bóng đêm.

Lũ linh cẩu phía sau dường như ngày càng nhiều hơn. Kiều Dực quay đầu nhìn, năm cặp mắt sáng rực lóe lên trong bóng tối. Cậu lắc lắc cái đầu to lớn của mình, bờm sư tử màu vàng óng cũng dần mất đi ánh sáng trong màn đêm.

Cậu may mắn tìm được một tảng đá lớn bị phong hóa, nấp phía sau để nghỉ ngơi một chút. Cậu nhẹ nhàng liếm vết thương trên bụng, sau đó lại liếm móng vuốt của mình. Nhưng vừa liếm xong lại ngậm một miệng đầy cát bụi. Cuối cùng, cậu lười biếng nằm xuống đất.

 – Đọc truyện tại TYT, Editor: Natsume

Ngay cả khi nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi tai của cậu vẫn dựng thẳng, chỉ cần một chút động tĩnh cũng có thể khiến cậu bừng tỉnh.

Trời xoay vần, ngày nối tiếp đêm.

Khi Kiều Dực lần nữa tỉnh lại, cậu bị âm thanh của những con vật khác đi ngang qua đánh thức. Chỗ cậu đang ở có địa thế hơi cao, khi nằm trên tảng đá nhìn xuống, cậu thấy một đàn ngựa vằn chạy vụt qua trước mặt. Nhìn dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của chúng, rõ ràng đây không phải hành vi di chuyển bình thường.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, một con báo săn đuổi theo phía sau.

Cậu nằm trên tảng đá, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình con báo săn mồi. Khi con báo cắn xé da thịt con mồi, chuẩn bị tận hưởng bữa tiệc thịnh soạn, Kiều Dực mới từ trên đá nhảy xuống. Cậu chờ con báo ăn xong, bởi loài báo vốn "kén ăn", thường bỏ lại rất nhiều tàn dư của con mồi.

Thế nhưng, dù đã cố tình chọn một vị trí xa để không làm con báo chú ý, cậu vẫn bị nó phát hiện. Đối phương cẩn trọng nhìn về phía cậu, hạ thấp cơ thể, đưa mắt quan sát giữa cậu và bữa ăn, do dự một lát rồi đành miễn cưỡng quay lưng rời đi.

Dù đều là những kẻ săn mồi đứng đầu thảo nguyên, nhưng báo săn vẫn e ngại sư tử đực hơn nhiều so với sự thèm muốn thức ăn.

Bữa ăn này đối với Kiều Dực mà nói chẳng khác gì món quà từ thiên đường. Cậu cẩn thận chờ con báo đi xa rồi mới bắt đầu vùi đầu vào bữa tiệc. Máu tươi và thịt nóng hổi tràn ngập trong miệng, những chiếc răng nanh sắc nhọn xé toạc da thịt con mồi, từng miếng lớn được nhai nuốt đầy thỏa mãn.

Thịt tươi ngon tuyệt đối không thể so sánh với những thứ thối rữa mà cậu từng phải ăn trước đó. Đến lúc này, Kiều Dực mới thực sự cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn, nhưng trong lòng cũng dâng lên chút bi ai. Cậu buộc phải thừa nhận rằng bản thân đã bắt đầu chấp nhận bản năng hoang dã của loài thú, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.

Phía sau, lũ linh cẩu bắt đầu mon men tiến lại thử thăm dò. Khi thấy Kiều Dực không có phản ứng gì, chúng mới mạnh dạn hơn, vòng qua bên kia xác con mồi để ăn phần còn lại, thi thoảng phát ra những tiếng kêu quái dị. Cả hai bên chẳng ai can thiệp vào chuyện của ai.

Sau khi ăn xong, Kiều Dực như thường lệ bắt đầu liếm móng vuốt, lắc nhẹ đầu khiến chiếc bờm vàng óng của mình khẽ rung lên. Đúng lúc đó, cậu cảm nhận được có thứ gì đó đang tiếp cận từ phía sau. Quay đầu lại, cậu phát hiện một con linh cẩu không biết từ lúc nào đã vòng ra sau, đang rón rén từng bước đến gần.

Kiều Dực lập tức hiểu ý đồ của nó. No bụng rồi, cậu cũng đã có sức phản kích.

Con linh cẩu hoảng hốt bỏ chạy ngay lập tức, trong khi những con khác chỉ dửng dưng quan sát, rồi tiếp tục cúi xuống xé thịt phần của mình.

Kiều Dực ngước nhìn về phía xa, nơi đường chân trời bắt đầu hửng sáng. Những đàn động vật vẫn thảnh thơi gặm cỏ, còn những kẻ săn mồi ẩn nấp trong bóng tối. Không ai chú ý đến màn kịch nhỏ bé, bình thường đến mức không thể bình thường hơn ở nơi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play