Tống Duẫn Hành đứng trong đám người, đôi mắt dài khẽ nheo lại, bất động thanh sắc quan cô. Hình ảnh cô gái trước mặt và nhân vật chính trong mấy bức ảnh mà Tống Duẫn Thư gửi cho anh chồng lên nhau, người thật so ra còn mảnh khảnh, nhỏ bé hơn trong ảnh.

Đám người bên cạnh vẫn còn đang nói chuyện, ánh mắt Tống Duẫn Hành dừng lại một lúc, sau đó có chút suy tư thu hồi ánh mắt.

Từ khi tiến vào nhà, ba Tống vừa bước đi vừa run rẩy, ông nằm mơ cũng không nghĩ đến cô con gái được nuông chiều từ nhỏ của nhà họ Tống mà lại phải sống qua ngày ở nơi nghèo nàn lạc hậu này. 

Bao nhiêu năm qua, con bé đã phải khổ sở biết bao.

Nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, Khương Tri đang cho gà ăn nghi hoặc ngẩng đầu, trong tầm mắt ở phía không xa xuất hiện một đám người, ngoài cán bộ thôn, còn có hai người nhìn rất lạ, khoác trên người bộ âu phục phẳng phiu, giày da bóng loáng, ngay cả góc áo cũng không có nếp gấp, trưởng thôn đứng cạnh hai người họ, quả thực là vô cùng giản dị mộc mạc.

Một đám người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt khiến cô gái nhỏ ngơ ngác, đứng ngốc một chỗ ôm lấy cái chậu gỗ, vẻ mặt mờ mịt.

Trưởng thôn nhiệt tình dẫn bọn họ đi ngang qua, Khương Tri vẫn đứng tại chỗ, cô luôn cảm thấy có ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, theo bản năng quay đầu lại, không chút phòng bị liền chạm phải ánh mắt thâm thúy của người đàn ông trẻ tuổi, cô nghệch ra một lúc.

Trưởng thôn vui mừng xoa tay, gọi Khương Tri: “Nhóc con, nhanh đi gọi cô Tống ra đây, có người đến tìm.”

Nghe gọi, ánh mắt Khương Tri quét một vòng qua đám người xa lạ, sau đó vội vàng đặt chậu gỗ trong tay xuống, chạy vào trong tìm người.

Đó là lần đầu tiên Tống Duẫn Hành trực tiếp gặp Khương Tri, cũng không khác với người trong ảnh chụp anh nhìn thấy mấy năm nay lắm, chỉ là bây giờ nhìn thấy người thật, quanh chân cô là đàn gà con, khung cảnh có chút kỳ lạ nhưng vẫn hài hòa. 

Khi Tống Duẫn Thư gặp mặt ba Tống và Tống Duẫn Hành, đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc, chỉ là chị che giấu rất tốt. Tống Duẫn Thư đã không còn sự xốc nổi như lúc mới bỏ nhà đi, giờ đây cô có thể tâm bình khí hòa mời bọn họ vào nhà.

Ba Tống ngay phút đầu tiên nhìn thấy con gái, nước mắt lưng tròng, tính ra đã nhiều năm cha con bọn họ không gặp, mặc dù Tống Duẫn Thư có chút bùi ngùi nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh, đưa khăn giấy cho người cha già rồi an ủi ông mấy câu.

Tống Nghị Quốc chùi nước mũi, nước mắt tèm nhem. Khóc đủ rồi, khóe mắt ông ngấn lệ nhìn con gái, giọng nói thăm dò có chút không xác định: “Con bé đang cho gà ăn trong vườn là do con sinh hả?”

Nghe hỏi, Tống Duẫn Hành cũng ngước mắt lên, yên lặng nhìn về phía chị.

Tống Duẫn Thư vừa uống ngụm nước đã phun hết ra, ánh mắt nhìn về phía cha già nhà mình có chút không tưởng tượng nổi, Khương Tri đã 18 tuổi rồi, chị chỉ mới rời nhà đi năm năm, làm sao có thể sinh ra được đứa trẻ lớn như vậy.

Chị bất đắc dĩ lắc đầu, giải thích một hồi mới khiến ba Tống thở phào một hơi. Khương Tri là đứa trẻ do Tống Duẫn Thư nhận nuôi, trước kia con bé ở cùng với bà ngoại, sau đó bà ngoại con bé qua đời, Tống Duẫn Thư mới nhận nuôi cô, để cô bên cạnh mình.

Ngày đó thời gian Tống Nghị Quốc và Tống Duẫn Hành ở lại thôn nhỏ không bao lâu, bởi vì buổi chiều Tống Duẫn Thư còn có tiết dạy, Khương Tri cũng phải đến trường, ba Tống khuyên Tống Duẫn Thư rất lâu, ông hy vọng con gái có thể quay về nhà, ông bây giờ đã già rồi mà mỗi ngày đều phải lo lắng cho con gái ở xa.

Tống Duẫn Thư nghĩ cũng không nghĩ đã thẳng thừng từ chối, chị ở đây dạy học rất tốt, nói đi là đi, vậy đám nhỏ phải làm thế nào? 

Tống Duẫn Hành từ đầu đến cuối cũng chỉ nói vài câu, đôi lúc vô tình chạm phải ánh mắt ra hiệu của Tống Duẫn Thư, anh cũng chỉ có thể bất lực nhún vai. Ánh mắt của anh như có như không nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó có một cô gái đang đứng trước chuồng gà đếm trứng gà.

Cô cẩn thận đếm từng trái một, nâng niu chúng như bảo bối. Ánh mặt trời ấm áp rọi lên khuôn mặt cô gái, phác họa những đường nét dịu dàng thanh tú, cô mỉm cười, đến khóe môi cong cong cũng tràn ngập ánh dương ấm áp.

Tống Duẫn Hành yên lặng nghe ba Tống và chị gái nói chuyện, nhưng lại chẳng nghe được bao nhiêu, vào tai này ra tai kia, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch, ma xui quỷ khiến nhìn chằm chằm cô gái ngoài cửa sổ rất lâu, đáy mắt thâm thúy cất giấu suy nghĩ khác thường.

Nhiều năm trôi qua như vậy, tính khí quật cường của Tống Duẫn Thư vẫn không đổi. Chị dường như đã hạ quyết tâm ở mãi nơi này, ba Tống nước mắt lưng tròng, đối với cô con gái này ông đánh cũng không được, mắng cũng không xong, chỉ có thể len lén đặt một xấp nhân dân tệ dày nơi góc bàn, để Tống Duẫn Thư và Khương Tri dùng.

Đợi đến lúc mọi người rời đi, cô gái ở bên ngoài mới rụt rè bước vào, cô luôn ở bên ngoài, dường như là sợ bước vào sẽ quấy rầy đến bọn họ.

Tống Duẫn Hành nhướng mày nhìn Khương Tri, khóe môi lộ ra ý cười nhàn nhạt. Cô gái trước mặt nhìn rất nhỏ, nhưng Tống Duẫn Thư nói sinh nhật mười tám tuổi của cô vừa qua, trước kia cô bỏ học một năm, bây giờ vẫn đang học lớp 12.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của anh, cô gái nhỏ nhăn mày, đầu hơi ngước lên, ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát, cô lại hốt hoảng cúi đầu, giống như con cừu nhỏ đang sợ hãi.

Nhìn thấy ánh mắt ngây thơ hoảng loạn của cô, ý cười trên khóe miệng anh càng hiện rõ. Tống Duẫn Hành đứng một bên lẳng lặng nghe cô bất an giới thiệu bản thân với ba Tống. Chẳng rõ lúc đó suy nghĩ thế nào, trước lúc rời khỏi, người từ đầu đến cuối không nói được mấy câu là anh lại đi đến trước mặt Khương Tri, kéo tay cô đi ra cổng vườn rau cùng chụp một tấm hình.

Cô gái nhỏ mặc dù trong lòng mờ mịt, nhưng khi đối diện với ống kính vẫn rất phối hợp nở nụ cười, bộ dạng ngoan ngoãn, an tĩnh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play