Mùa đông ở thành phố A đến vô cùng sớm, gió lạnh thổi qua như cắt vào da thịt, bông tuyết bay khắp trời, chẳng mấy chốc đã phủ kín cả con đường.

Trong hội sở giải trí cao cấp, tiếng nhạc heavy metal hòa cùng sự mờ ảo của ánh đèn vàng, bóng người bị kéo dài đến vô tận, chìm vào trong bầu không khí nửa sáng nửa tối nơi đây.

Ở giữa sân khấu, một cô gái thân hình nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm đang chìm đắm trong tiếng nhạc điện tử sôi động, hai tay nắm hờ trên thân cột, điệu nhảy uyển chuyển quyến rũ như rắn rước. Bên dưới, các chàng trai cô gái quấn lấy nhau tiến vào sàn nhảy, bầu không khí ái muội, kích thích đến cực điểm, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ nổ tung trong tức khắc. 

Ở một góc khác trong hội sở, một đám công tử nhà giàu hứng thú nhìn về phía cô gái nóng bỏng đang nhảy múa trên sân khấu, ánh mắt mờ ám trêu đùa vài câu.

Lẫn trong một đám đàn ông trẻ trung bảnh bao, thân hình mảnh khảnh cao gầy cùng mái tóc dài của cô gái vô cùng hút mắt, váy Chanel ngắn màu đen ôm lấy cơ thể, tôn lên đường cong lả lướt, đôi chân thon dài thẳng tắp, làn da trắng mịn, non mềm như trứng gà bóc. 

Vu Tử Kính chầm chậm lắc ly rượu vang đỏ trong tay, khóe môi gợi lên ý cười, ánh mắt thưởng thức nhìn lướt qua đôi chân mê người của Phương Tiêu, trong miệng khẽ chậc một tiếng.

Chú ý đến ánh mắt của người đàn ông phía sau mình, Phương Tiêu xoay người lại, khuôn mặt với lớp make up tinh xảo dần lộ ra dưới ánh đèn, ngũ quan sắc sảo, gương mặt xinh đẹp tựa như điêu khắc, đôi mắt hàng mày toát lên vẻ phong tình quyến rũ, chỉ dựa vào gương mặt này cũng thừa sức để lăn lộn trong giới giải trí.

Bắt gặp cái nhìn thẳng tắp không có ý né tránh của Vu Tử Kính, chân mày của Phương Tiêu hơi nhướng lên, trợn mắt một cái, vẻ mặt cô không tốt, bàn tay cầm phi tiêu dùng sức, phi tiêu bay thẳng vào hồng tâm. Sau đó, Phương Tiêu bước đến trước mặt Vu Tử Kính, cô nhấc chân không nặng không nhẹ đá anh một cái, “Tống Duẫn Hành đâu rồi?”

“Chị đây đợi cậu ta cả buổi tối mà vẫn không thấy người đâu, điện thoại cũng không liên lạc được?”

Người con gái trước mắt tuy rằng vẫn đang cười, thế nhưng trong ánh mắt lại bùng lên lửa giận, môi đỏ khẽ mím, dường như chỉ chốc lát nữa thôi cô ấy sẽ lật tung bàn ghế nơi đây. 

Vu Tử Kính bị Phương Tiêu đá một cái thì thu lại ánh mắt, cũng không tức giận gì, ngược lại còn tủm tỉm cười lấy điện thoại ra, gọi đến dãy số quen thuộc kia.

Điện thoại như cũ truyền đến âm thanh tút tút, đầu dây bên kia vẫn không có người nhấc máy.

Vu Tử Kính nhướng mày, “Nhìn thấy chưa, không chỉ cậu, mà tôi cũng không gọi được.”

Bọn họ đã gọi cả trăm cuộc mà vẫn không có người nghe máy, nếu không phải biết rõ tên nhóc kia đi theo đội cứu hộ, Vu Tử Kính còn tưởng anh chết ở đâu đó rồi.

Phương Tiêu nhăn mày, liếc anh ta một cái, thuận tay rút lấy điện thoại trong tay anh, hỏi: “Rốt cuộc là cậu ta đi đâu rồi?”

Vu Tử Kính cười nhạt thu biểu tình của người con gái trước mặt vào đáy mắt, anh ta bắt chéo hai chân, lười biếng đáp: “Đi theo đội cứu viện thiên tai rồi.” 

Chàng trai trẻ tuổi ngồi bên cạnh nghe thấy thì buông em gái xinh đẹp mềm mại trong lòng ra, nhích đến gần xen lời: ”Mày không lừa tụi tao đó chứ? Cái thân hình gầy yếu đó của Tống Tiểu Tứ sao có thể đi cứu hộ thiên tai được?” 

Trên người cậu ta là mùi nước hoa nồng gắt, Vu Tử Kính ghét bỏ đẩy cậu ta ra xa, chân mày nhếch lên: “Chứ sao nữa, chiều nay thằng nhóc này nhận điện thoại, cũng không biết là chập dây thần kinh nào, nghe xong lập tức ngồi xe cứu hộ đi rồi.”

Vu Tử Kính vừa dứt lời, cậu ta phụt một tiếng, giống như là nghe được câu chuyện cười, nhe răng cười ha hả một lúc lâu, rõ ràng là không thể hiểu nổi hành động ngu ngốc chạy thẳng vào nơi đang xảy ra thiên tai của Tống Duẫn Hành, cười xong, cậu ta lùi lại chỗ cũ ôm lấy em gái xinh đẹp vào lòng, nhiệt tình ăn ăn uống uống như cũ.

Phương Tiêu ngồi một bên cười lạnh, những lời Vu Tử Kính nói cô ta nghe không không sót một lời nào, khuôn mặt Phương Tiêu căng cứng, giọng nói lạnh nhạt: “Thật hay giả?”

Vậy mà cô ta trước giờ chưa từng nghe qua, người con này nhà họ Tống còn có năng lực đi cứu trợ thiên tai.

Vu Tử Kính nhún vai, bộ dạng cà lơ phất phơ không đổi, “Tôi lừa cậu làm gì, cậu ta nghe xong điện thoại liền đi, bây giờ có thể đang ở tuyến đầu cứu hộ rồi.”

Nhớ đến bộ dạng nôn nóng, gấp gáp chạy đi sau khi nghe điện thoại của Tống Duẫn Hành chiều nay, Vu Tử Kính thiếu chút nữa tưởng anh vội chạy đi gặp cô người yêu nào đó, sau mới biết, nhà họ Tống có người đang ở huyện W, sáng nay nơi đó vừa xảy ra động đất, báo đăng tin rất nhiều người bị mất tích.

Mặt Phương Tiêu không chút biểu tình ngồi lại trên ghế sô pha, môi mềm mím lại, mũi khẽ hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy ly rượu vang đỏ một hơi uống cạn, móng tay màu đỏ rượu diễm lệ đến nhức mắt.

Vu Tử Kính cười cười rót cho cô ta một ly nữa, cà vạt trước ngực lệch qua một bên, anh ta dựa vào sô pha, khẽ nhấc mí mắt, “Người đã đến hết rồi, cậu đừng mất hứng nữa, vẫn quy tắc cũ, thua rồi thì tùy ý xử lý.”

Mấy năm không gặp, người này vẫn khéo cư xử như trước đây, cuối cùng trên gương mặt lạnh băng của Phương Tiêu cũng nở một nụ cười nhẹ không rõ, khóe môi khẽ giương lên, ừ một tiếng đồng ý với anh ta. 

Trong thế giới xa hoa trụy lạc của người trưởng thành, nhờ bóng đêm mờ ám che dấu, con người có thể cho phép bản thân mình tùy ý phóng túng.

-

Chiếc xe cứu trợ thiên tai hướng về huyện W đang ở trên đường núi quanh co gập ghềnh, thùng xe phía sau chất đầy vật phẩm cứu trợ, ngồi ở ghế lái, người nhân viên cứu hộ mặc đồ bảo trợ chuyên tâm lái xe, một đường xóc nảy khiến cho lòng người cũng bất an thấp thỏm. 

Ánh mắt anh ta chốc chốc lại nhìn qua vị trí ghế lái phụ, người ngồi trên ghế lái phụ ôm lấy cánh tay, đang nhắm hờ mắt nghỉ ngơi.

Người đàn ông đó mặc một chiếc áo khoác tối màu được chế tác thủ công tinh tế, chiếc khăn quàng cổ màu đen quấn quanh cổ, che khuất nửa mặt, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt phía trên, làn da của anh trắng nõn hơn cả phụ nữ, ngũ quan tinh tế vô cùng xuất chúng, hàng lông mày dày đậm, đôi mắt đào hoa bạc tình hiện đang nhắm hờ, che đi ánh mắt sắc bén. Từ góc nhìn của nhân viên lái xe, có thể nhìn thấy bên dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi đang mím chặt thành một đường thẳng.

Người đàn ông đến từ Bắc Kinh đang ngồi trên xe của anh ta này, bình thường chỉ có thể thấy hình ảnh của anh trên các tờ báo kinh tế tài chính mà thôi. 

Mặc dù trong xe có mở điều hòa, nhưng hiệu quả không tốt lắm, nhất là vào ban đêm, mùa đông của tỉnh G còn khắc nghiệt hơn cả mùa đông ở Bắc Kinh, mặc dù không có tuyết, nhưng nhiệt độ xuống rất thấp.

Khi nhân viên cứu hộ nhìn lén lần thứ n, cái đầu được giấu sau khăn quàng cổ của người đàn ông bên ghế lái phụ cuối cùng cũng nhúc nhích, hàng mi dày khẽ rung, có vẻ như sắp tỉnh lại, nhân viên cứu hộ vội vàng quay đi không dám nhìn tiếp, mắt nhìn thẳng tắp chuyên chú lái xe, đi ngang qua một con dốc, chiếc xe cứu trợ tròng trành một lúc.

Tống Duẫn Hành nửa tỉnh nửa mê va vào mặt kính, trong xe vang lên một tiếng rầm, cả người anh bỗng chốc trở nên tỉnh táo hẳn, mắt mở ra, trán giống như va phải đá, anh che chỗ đau trên đầu khẽ chửi một câu, chân mày nhíu chặt, giơ tay chỉnh lại khăn quàng cổ đã tuột ra, rồi ngồi lại ngay ngắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play