Ba Tống và Tống Duẫn Hành ngồi xe rời đi. Trên đường về, vẻ mặt của ông trầm ngâm, con gái không muốn về nhà, lại tình nguyện ở nơi khỉ ho cò gáy dạy học, người cha tuổi già sức yếu như ông sao có thể an tâm. Ba Tống chốc chốc lại thở dài, Tống Duẫn Hành ngồi bên cạnh không để ý nhìn ra ngoài cửa kính, vẻ mặt trầm tư.
Bởi vì đường không dễ đi, nên tài xế lái xe rất chậm, từ trong con đường nhỏ cách đó không xa bất chợt lao ra một bóng người, ánh mắt Tống Duẫn Hành cứng lại, trầm giọng gọi tài xế dừng xe.
Biết là bọn họ vẫn chưa đi xa, Khương Tri ôm lấy giỏ trứng gà, theo con đường nhỏ chạy một mạch đến đây.
Rốt cuộc cũng chạy ra khỏi đường nhỏ, cô thở hổn hển vẫy tay về phía chiếc xe màu đen đang lái đến cho đến khi xe dừng lại mới thôi.
Xe chưa dừng hẳn, Tống Duẫn Hành đã cau mày mở cửa xe, ba Tống vẫn còn đang ở một bên đau lòng, lúc này cũng chú ý đến cô gái đang đứng phía trước xe.
Hơi thở dồn dập của Khương Tri vẫn chưa bình ổn lại, cô nhìn thấy trên xe có một người bước xuống, người đó ngược sáng đi về phía cô, thân hình cao gầy thẳng tắp như một cây bách tùng, bộ âu phục cắt may thủ công sẫm màu tôn lên nước da trắng của anh, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo như muốn cảnh cáo người lạ chớ lại gần.
Bởi vì trời vừa mưa xong, đường đất gồ ghề lồi lõm toàn là bùn đất, anh bước vững vàng về phía cô, ống quần sạch sẽ và đôi giày da bóng loáng không dính chút bùn nào.
Tống Duẫn Hành đứng trước mặt Khương Tri, hai mắt cụp xuống lẳng lặng nhìn cô, tầm mắt rơi vào thứ đồ mà cô ôm trong lòng.
Bị một bầu không khí vô hình mạnh mẽ vây quanh khiến cho Khương Tri càng thêm căng thẳng mà siết chặt lấy giỏ trứng. Cô cẩn thận đưa cho Tống Duẫn Hành, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn anh, đặc biệt là đôi mắt đen như mực kia, âm thanh lúc nói chuyện của cô cũng rất nhỏ, cô nói: “Cái… Cái này này là trứng gà của nhà cháu, tặng… Tặng mọi người làm quà.”
Cô nhìn thấy xấp tiền thật dày ở trên bàn rồi, cô Tống đến trường dạy học không ở nhà, một mình cô không biết phải làm thế nào mới tốt, nhưng cô biết, điều cơ bản nhất là phải cảm ơn.
Tống Duẫn Hành sửng sốt, ánh mắt không dấu vết lướt qua nét mặt thanh tú, sạch sẽ của cô, anh cứ như vậy cúi đầu nhìn cô, còn cả giỏ trứng gà trong lòng cô.
Ánh mặt trời ôn hòa nhẹ nhàng phủ lên cánh mũi nhỏ thanh tú của cô gái, tạo thành một tầng bóng mờ. Ngực cô khẽ phập phồng, nơi thái dương trơn mịn xuất hiện vài giọt mồ hôi, có lẽ là do cô vội chạy theo đường nhỏ tới đây.
Trong giỏ đầy ắp trứng gà, nhìn sơ qua còn có thể thấy có mấy quả đã bị bể.
Khương Tri im lặng chờ đợi, tay nâng giỏ trứng, hy vọng anh sẽ nhận lấy. Có trời mới biết, lòng bàn tay còn cả sau lưng cô toàn là mồ hôi, vừa rồi chạy nhanh quá, sợ rằng không đuổi kịp bọn họ, trong giỏ có mấy quả trứng đã vỡ vì va đập, cô lo rằng người đàn ông trước mặt sẽ không nhận.
Tống Duẫn Hành cong môi, khẽ cười một tiếng, nhận lấy giỏ trứng gà từ tay cô, giọng nói ôn hòa, dễ nghe, anh nói: “Được, cảm ơn nhé.”
Cuối cùng cũng tặng được trứng gà, Khương Tri nhẹ nhàng thở phào một hơi rất khẽ, giống như bản thân đã hoàn thành được một việc vô cùng quan trọng. Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng, con ngươi đen nhánh trong suốt như mã não.
Nghe thấy Tống Duẫn Hành cảm ơn, cô liếm cánh môi khô khốc, rụt rè lắc đầu: “Không cần cảm ơn đâu ạ.”
Đây là điều nên làm mà.
Tống Duẫn Hành hạ mắt, cánh môi mỏng cong lên, đôi mắt hàm chứa ý cười. Dường như anh định nói gì đó, nhưng cô gái trước mặt không đợi anh đáp lời đã quay người theo con đường nhỏ chạy đi mất, tóc đuôi gà đen mượt được cột gọn ở phía sau đung đưa, cô bỏ chạy nhanh như một con thỏ.
Vậy là đi mất rồi?
Tống Duẫn Hành đứng tại chỗ một lúc mới giơ tay lên xoa xoa mi tâm. Sau khi ngồi vào xe, ánh mắt anh nhìn chằm chằm giỏ trứng đến xuất thần, đáy lòng giống như bị gõ vào, khẽ nứt ra thành một lỗ nhỏ, từ trong đó lộ ra một tia sáng.
Nhìn thấy trứng gà trong lòng anh, ba Tống không đồng tình trợn mắt nhìn con trai, giọng nói không vui: “Ba nhìn trong chị con chẳng có thứ gì, đáng tiền nhất cũng chỉ có mấy con gà mái, con còn có mặt mũi mà lấy nhận trứng gà hả?”
Cô gái nhỏ quả là một người chân thành, chạy xa như vậy để tặng trứng gà, chắc chắn là đã thấy xấp tiền ở góc bàn.
Tống Duẫn Hành mím môi không đáp, hàng mi dài rũ xuống che khuất đôi mắt, tạo thành một hàng bóng mờ, ý cười nơi khóe mắt vẫn chưa giảm.
Sau khi về đến Bắc Kinh, ba Tống cứ vài ngày lại gọi điện thoại cho Tống Duẫn Thư, lâu lâu còn hỏi thăm Khương Tri, mối quan hệ giữa hai cha con dường như đã hòa hoãn, không còn gay gắt như trước.
Để người trong nhà có thể sớm tiếp nhận Khương Tri, Tống Duẫn Thư đã gửi ảnh chụp của cả hai cho Tống Duẫn Hành từ lâu, trong đó còn có không ít các giải thưởng mà Khương Tri nhận được những năm qua, rõ ràng là để khoe khoang.
Tống Duẫn Hành ban đầu không mấy để ý, nhưng sau này mỗi khi nhìn ảnh chụp đều rất chăm chú, tay không muốn rời, giống như có thể nhìn ra hoa từ trong ảnh chụp.
Ba Tống cũng có lúc sẽ nhìn qua, nhưng Tống Duẫn Hành luôn cất những tấm hình chụp riêng của Khương Tri đi, không muốn để bất kỳ ai xem.
Lần đó Tống Y Y chạy đến phòng của anh tìm đồ, đồ thì không tìm thấy, nhưng khóe mắt lại chú ý đến mấy cái hộp đặt trên giá sách. Cô gái nhỏ mà gan lại lớn, lúc đó còn cầm lấy ảnh chụp chạy đi hỏi anh người trong ảnh có phải là bạn gái của anh không, Tống Duẫn Hành nói con nít thì hiểu cái khỉ gì, nói xong liền trực tiếp túm tay cô ấy đuổi ra ngoài, tiếp đó đặt mấy cái hộp về lại trên giá sách.
Sau này Tống Duẫn Thư gọi điện thoại cho anh nói, mấy con gà đáng tiền nhất trong nhà đã biến thành mấy con dê nhỏ rồi.
-
Một năm không ngắn cũng chẳng dài, Tống Duẫn Hành cho rằng lần gặp mặt tiếp theo của bọn họ sẽ là rất lâu về sau, không ngờ trận động đất đột ngột này đã khiến bọn họ có cơ hội gặp lại.
Nghĩ về những hồi ức đã qua, đáy mắt Tống Duẫn Hành lóe lên ý cười, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chăm chú tấm ảnh trong tay, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhẹ.