Tống Duẫn Hành đứng cách cô ta không xa nhướng mày, khuôn mặt đẹp trai vô tình không biểu cảm quay lại nhìn cô ta.
Phương Tiêu bước tới, vẻ mặt không giống với bình thường, hình như cô ta đã quên mất lần gặp mặt không vui trước đây của hai người, bị Tống Duẫn Hành chọc cho tức đến dậm chân, Phương Tiêu lên tiếng chất vấn anh: “Ngày hôm đó anh đi huyện W là để tìm ai?”
Cô ta nghe nói Tống Duẫn Hành dẫn một cô gái từ thôn nhỏ trên núi ở huyện W về.
Phương Tiêu quả thật là hiểu rõ chuyện của anh như lòng bàn tay, Tống Duẫn Hành xem thường khẽ nhếch miệng, anh lười nhác nhướng mắt, giọng nói nhẹ tênh: “Cô có vẻ biết nhiều về tôi nhỉ.”
Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, tim Phương Tiêu thắt lại, tay nắm chặt ly rượu vang, vẻ mặt không cam lòng, cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy nụ cười của anh thật chói mắt.
Đôi mắt lạnh lùng của Tống Duẫn Hành nhìn Vu Tử Kính đứng cách đó không xa, tên này có quan hệ vô cùng tốt với Phương Tiêu, chuyện gì cũng nguyện ý làm vì cô ta, lúc nào cũng không quên thông báo hành tung của anh cho người phụ nữ này. Tống duẫn Hành trầm ngâm thu hồi ánh mắt, không nói lời nào liền rời đi.
Phương Tiêu tức đến mức đứng giậm chân tại chỗ, Vu Tử Kính nhún nhún vai, không biết phải làm gì.
Tống Duẫn Hành vừa rời đi, tên Tiêu Diệc mù mờ không hiểu chuyện bước lại, đá Vu Tử Kính một cái, hỏi anh ta, Tống Duẫn Hành mấy ngày trước đi tìm ai, Vu Tử Kính mím môi, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Tám chín phần là bạn gái cậu ta.”
Giọng của anh ta không to không nhỏ, vừa vặn bị Phương Tiêu nghe được, đôi mắt phượng trang điểm tinh xảo của cô ta liếc qua, Vu Tử Kính thức thời ngậm miệng.
-
Tống Duẫn Hành về đến nhà đã hơn 12h, anh ngẩng đầu nhìn lên, phòng ngủ tầng hai đã tắt đèn, xem ra cô đã ngủ rồi.
Vì thế anh lên phòng ngủ mới ở tầng ba. Dì Trần sắp xếp lại đồ đạc cũ theo yêu cầu của anh, chỉ còn một thùng giấy ở góc phòng vẫn bị dán kín, chưa có ai đụng vào.
Tống Duẫn Hành nới lỏng cà vạt bước qua, thuận tay mở thùng giấy lấy đồ ở bên trong ra, nhìn thấy những đồ vật quen thuộc, anh rũ mắt, hàng mi dài phủ một tầng bóng mờ, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, cả người thả lỏng.
Trong thùng tất cả đều là ảnh chụp, là hình mấy năm nay Tống Duẫn Thư gửi cho anh, có vài tấm bởi vì thời gian quá lâu mà bên góc đều đã ố vàng, còn có mấy tấm được gửi trong khoảng một năm nay, người trong hình chỉ có một, chính là Khương Tri.
Có tấm cô quay mặt về núi, bên cạnh có mấy chú dê, cô nhìn vào ống kính mỉm cười, đôi mắt trắng đen rõ ràng, sạch sẽ thuần khiết, khóe miệng cong cong trông ngốc nghếch đáng yêu vô cùng.
Dưới đáy thùng còn có các giải thưởng lớn nhỏ mà cô từng đạt được, có thể thấy thành tích học tập của Khương Tri từ trước đến nay đều rất tốt, có chút phong phạm học bá của anh ngày trước.
Mỗi lần cầm mấy tấm hình này, Tống Duẫn Hành đều chăm chú nhìn rất lâu. Tấm hình duy nhất mà anh và Khương Tri chụp chung, sau lưng là con đường đất lầy lội, dưới chân là mấy con gà mái già mà Tống Duẫn Thư nuôi.
Hình chụp vào khoảng một năm trước, khi Tống Duẫn Hành đến huyện W cùng ba Tống tìm Tống Duẫn Thư để thuyết phục chị về nhà.
Vài năm trước, Tống Duẫn Thư vì một người đàn ông mà với xảy ra chuyện không vui mọi người nhà họ Tống. Chị không nói tiếng nào một thân một mình chạy đến thôn nhỏ trong núi ở huyện W làm giáo viên. Tống Duẫn Thư ở lại đó làm giáo viên mấy năm trời. Ba Tống nhiều lần cử người đi tìm nhưng mãi vẫn không có tin tức, bọn họ cứ như đang mò kim dưới đáy biển, sau này mới biết Tống Duẫn Thư đang ở một nơi xa xôi hẻo lánh làm giáo viên, cũng không biết là chị đã kết hôn hay chưa, chỉ là người được cử đi tìm báo về bên cạnh chị chủ còn có một đứa trẻ.
Ba Tống nghe tin thiếu chút nữa là ngất đi, ngồi cũng không vững, đứa con gái mất liên lạc mấy năm giờ đã có con, bản thân ông đến cháu cũng đã có rồi mà vẫn không hay biết gì. Vì vậy Tống Nghị Quốc tức tốc kéo theo Tống Duẫn Hành đến thôn nhỏ tìm người.
Ngày đó, trên đường đi từ huyện W đến trấn Thủy Quang, khoảng cách càng gần, ba Tống càng khó chịu bất an, nhà cửa ở đây vừa cũ kỹ lại rách nát, làm sao có thể so sánh với Bắc Kinh, chỉ cần nghĩ đến đường đường là con gái nhà họ Tống mà phải ở nơi nghèo đói khỉ ho cò gáy này tận năm sáu năm, ba Tống liền cảm thấy áy náy không thôi.
Tống Duẫn Hành có lén liên lạc với Tống Duẫn Thư, vì vậy khi nhìn thấy trấn Thủy Quang cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm. Chị ba là người quật cường, không cho phép anh tiết lộ bất cứ điều gì, nhưng bây giờ anh không nói, ba Tống cũng đã tìm ra rồi.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy nơi này nghèo đói lạc hậu ra sao, anh từng nghĩ rằng những căn nhà thô sơ xây bằng gạch xanh ở đây chỉ có thể xuất hiện trên tin tức thời sự. Lúc nhìn thấy con bò già được người trong thôn kéo đi ngang qua người anh thả bẹp một đống phân to trên mặt đất, Tống Duẫn Hành kinh ngạc vô cùng, thiếu chút nữa đứng không vững, mùi phân bò còn ướt xộc thẳng vào mũi, lại thêm một đường xe chạy tròng trành lắc lư, cuối cùng không chịu được nữa, Tống Duẫn Hành chống vào xe ói hết ra.
Nghe tin có khách quý từ xa đến, cán bộ thôn nhiệt tình dẫn đoàn người nhà họ Tống đến nơi nơi Tống Duẫn Thư ở, căn nhà nằm gần trường tiểu học Hy Vọng. Bởi vì chị là giáo viên dạy học, mọi người trong thôn đều rất kính trọng chị, đặc biệt để dành căn nhà gạch ngói kiên cố cho chị, xung quanh còn có thêm vườn rau nhỏ.
Tống Duẫn Hành bước chân loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, đi cùng đám người cán bộ thôn bước vào trong vườn rau. Bên tai anh toàn là mấy lời khen ngợi sáo rỗng ầm ĩ của mấy người trong thôn, Tống Duẫn Hành dường như mất hết kiên nhẫn liếc mắt nhìn xung quanh, đôi mắt đào hoa đảo quanh vườn một vòng, một thân ảnh gầy nhỏ linh hoạt lọt vào tầm mắt anh.
Cô gái ăn mặc mộc mạc quay lưng về phía anh, bên chân là một đàn gà con kêu chíp chíp.