Buổi tối Tống Duẫn Hành nhận được điện thoại oanh tạc của Vu Tử Kính và Tiêu Diệc, hai người họ thay phiên gọi anh đến gấp, nói là có chuyện quan trọng. Khi đến nơi anh mới nhìn thấy hai người bọn họ đang nhàn nhã đánh bóng bàn, người đẹp vây xung quanh, hừ, chuyện quan trọng cái con khỉ mốc.
Tống Duẫn Hành ngoài cười trong không cười bước đến, đôi mắt đào hoa hẹp dài tối đen. Vu Tử Kính nhìn thấy anh thì chột dạ, người vừa vào cửa đã vội muốn chuồn đi, Tống Duẫn Hành sắc mặt u ám đứng chắn trước cửa, giơ chân đạp vào mông anh ta.
Vu Tử Kính bị đau gào to một tiếng, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tống Duẫn Hành, hai tay anh ta che mông, vẻ mặt oan ức: “Tống tiểu tứ, tụi tao chẳng qua là vì lo lắng cho mày mới gọi mày tới đây nhìn một chút thôi mà.”
Vu Tử Kính hiên ngang lẫm liệt nói, vẻ mặt uất ức lên án, “Tao xem mày là anh em, mày lại coi tao như kẻ xấu.”
Tiêu Diệc cũng đi đến góp lời, cười xấu xa: “Dù gì mày cũng đã đến rồi, người đẹp bên trong đợi mày hơn nửa ngày rồi kìa.”
Vu Tử Kính che mông đứng dậy, đau đến méo miệng: “Phương Tiêu ở bên trong, không vào gặp chút sao?”
Tên quỷ này thích nhất là tỏ vẻ đáng thương, Tống Duẫn Hành cười lạnh nhìn Vu Tử Kính: “Mẹ nó, là ai cho Phương Tiêu số điện thoại của tao?”
Vu Tử Kính không vui đáp: “Có một đại mỹ nữ như Phương Tiêu theo đuổi, mày còn muốn chạy, kiểu người gì vậy?”
Tống Duẫn Hành lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Mày thích thì mày theo đuổi đi, không có việc gì thì tao đi đây.”
Anh vừa dứt lời, Tiêu Diệc vội chạy lên phía trước, khoác tay lên cổ anh, cười dâm đãng: “Đi thôi đi thôi, Phương Tiêu còn đang chờ mày ở bên trong kìa.”
Nữ minh tinh đang hot ấy vậy mà cứ vài ba ngày lại hạ mình chạy đến quán bar này chỉ vì muốn gặp mặt Tống Duẫn Hành một lần, nhưng cái con người này lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc.
Khóe môi Tống Duẫn Hành khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh, không thèm để ý hất cánh tay trên vai mình xuống, đôi mắt đào hoa lạnh lùng hàm chứa tia vô tình.
“Tao với cô ta như thế nào, tụi mày còn không rõ sao?”
Mấy người bọn họ cùng lớn lên ở trong quân khu, Phương Tiêu là cô gái duy nhất trong đám bọn họ, cũng vì vậy mà được cưng chiều nhiều hơn, nhưng mà cô gái duy nhất này chỉ thích chạy theo sau Tống Duẫn Hành, chỉ cần thấy cô ta là Tống Duẫn Hành lại cảm thấy đau đầu, tìm mọi cách để trốn tránh cô ta.
Sau khi học cấp hai, Phương Tiêu được người nhà đưa ra nước ngoài, Tống Duẫn Hành thở phào, cảm thấy như được giải thoát, không còn người theo đuôi, cuộc đời thư thái biết bao.
Khoảng thời gian thanh tịnh cứ thế trôi qua được vài năm, khi Tống Duẫn Hành lên đại học, nghe nói Phương Tiêu đã xuất đạo trở thành minh tinh, sự nghiệp phát triển chủ yếu ở nước ngoài, nhưng cứ dăm bữa nửa tháng lại chạy về nước tìm anh.
Tống Duẫn Hành nhìn thấy cô ta như nhìn thấy quỷ, thời gian trôi qua, Phương Tiêu hình như cũng đã buông xuống chấp niệm với Tống Duẫn Hành, cô biến mất ba bốn năm, cũng không còn xuất hiện nữa.
Phương Tiêu hot lên thì về nước, ở buổi họp báo công bố tác phẩm mới ở tập đoàn Tống thị thì gặp lại Tống Duẫn Hành. Khi đó nhân viên công tác hiện trường xảy ra xung đột với trợ lý của Phương Tiêu, vào lúc Tống Duẫn Hành xuất hiện, nhìn thấy Phương Tiêu đang mặc một bộ váy đỏ, ánh mắt anh dừng trên người cô ta mấy giây, sau đó hỏi mấy câu rồi để cho nhân viên công tác xin lỗi Phương Tiêu và trợ lý của cô ta.
Xong việc, Tống Duẫn Hành bị một đám người vây quanh rời đi, Phương Tiêu lại vì một ánh mắt không rõ ý tứ của anh câu mất hồn phách, đáy lòng tuyệt vọng vốn đã sớm biến thành tro tàn nay lại bùng lên lửa hồng, tự cho rằng Tống Duẫn Hành chắc chắn có ý với mình, nếu không sao lại nhìn cô ta chằm chằm, lại còn dặn nhân viên công tác xin lỗi cô ta.
Sau đó Phương Tiêu nghe ngóng được Tống Duẫn Hành mỗi ngày đều xuất hiện ở tập đoàn Tống thị, chính vì vậy Phương Tiêu chưa bao giờ từ chối bất cứ sản phẩm hợp tác với Tống thị.
Bởi vì thường xuyên ra vào tập đoàn Tống Thị, cô ta có thêm cơ hội tiếp xúc với Tống Duẫn Hành. Lần đó, buổi chụp hình của cô ta kết thúc rất muộn, Phương Tiêu hoàn thành xong công việc thì nhìn thấy Tống Duẫn Hành đang nhìn vào chăm chú mấy tấm hình chụp vừa rồi của cô ta, dáng vẻ tập trung như đang suy nghĩ gì đó.
Phương Tiêu vui mừng, thầm nghĩ có phải Tống Duẫn Hành thông suốt rồi, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm tốt của cô ta. Hôm đó, Tống Duẫn Hành tốt bụng đưa cô ta về nhà, Phương Tiêu tâm tình bay bổng suốt đường về, ai ngờ được, trước khi cô ta bước xuống xe, câu nói của anh như xô nước lạnh đổ ập lên người cô ta, khiến toàn thân cô ta lạnh buốt.
Tống Duẫn Hành nhướng mày nhìn cô ta, đôi môi mỏng khẽ cong lên thành nụ cười vô lại: “Đôi mắt hai mí của cô do cắt mà có hả?”
Mắt của Phương Tiêu rất to, nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ có một mí, lúc này bị anh vô tình nói chỉ ra việc mình phẫu thuật thẩm mỹ, Phương Tiêu mặt đỏ tai hồng nắm chặt tay, lớp trang điểm tinh tế trên mặt như đóng băng.
Khi nãy Tống Duẫn Hành nhìn ảnh chụp của cô ta, có một khoảnh khắc bỗng cảm thấy, động tác rũ mắt của Phương Tiêu có chút giống Khương Tri, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhìn thêm một lát, bây giờ lại chỉ muốn đấm cho mình một trận.
Phương Tiêu tức đến mức hai tay run lên, người trong xe thì dửng dưng cứ như chưa từng xảy ra việc gì, khóe môi mỏng ung dung nhếch lên, vẻ mặt không chút để ý.
Ngày đó, Phương Tiêu tức giận đùng đùng bỏ xuống xe, lúc đi cũng không quên đá mạnh vào cửa xe, khóe mắt Tống Duẫn Hành liếc ra ngoài xe, quả nhiên trong vườn hoa cách đó không xa, có vài ánh đèn flash đang nhấp nháy.
Một đám chó săn tin nhiều chuyện bám theo bọn họ suốt quãng đường, tin thị phi của minh tinh đang hot Phương Tiêu với tổng giám đốc tập đoàn Tống Thị Tống Duẫn Hành lúc nửa đêm chiếm toàn bộ tiêu đề của các tờ báo giải trí.
Chỉ là sau hôm đó, Tống Duẫn Hành đã chấm dứt hết các hạng mục hợp tác với Phương Tiêu, những lời đồn đại cũng không được xác thực, nhưng mỗi khi Phương Tiêu xuất hiện, mấy tin bát quái đó lại bị đào lên, trở thành chủ đề bàn tán của quần chúng ăn dưa.
Nghĩ đến lần trước bị đám chó săn chụp hình, hại bản thân bị ba Tống đánh một trận, mũi Tống Duẫn Hành hừ một tiếng, Phương Tiêu bám lấy anh giống hệt như đám chó săn, anh đi đâu thì theo tới đó, một lần là trùng hợp, nhưng nhiều lần như vậy, Tống Duẫn Hành thật sự nghi ngờ lịch trình của bản thân bị tiết lộ ra ngoài.
Tên quỷ Vu Tử Kính này chắc chắn có liên quan tới Phương Tiêu, Tống Duẫn Hành chậc chậc hai tiếng, cũng không còn nhiều nhẫn nại, nói: “Tụi mày chơi đi.”
“Hôm khác gặp.”
Tống Duẫn Hành xoay người, phía sau vang lên chuỗi âm thanh của giày cao gót nện trên mặt sàn, là người trong phòng bao đang vội vã chạy ra. Phương Tiêu luôn ngồi ở bên trong, cô ta cho rằng Tống Duẫn Hành sẽ đi vào, nào ngờ anh vừa đến đã muốn về, còn chẳng thèm bước vào bên trong, vì thế cô ta mới vội vã chạy ra. Một thân ảnh cao gầy đang đứng trước cửa phòng.
“Tống Duẫn Hành, anh đứng lại đó!” Phương Tiêu ở phía sau anh hét lên.