Thấy con trai không nói chuyện, Tống Nghị Quốc hắng giọng bỏ gậy chống xuống, lúc này cơn giận mới nguôi bớt, ông thu lại vẻ mặt giận dữ, hỏi: “Con đón con bé Khương Tri về rồi?”
Mí mắt Tống Duẫn Hành khẽ động, thấp giọng vâng một tiếng.
Tống Nghị Quốc nghe vậy gật đầu, hiểu ra tên nhóc này là chạy đi tìm người, ông nghĩ một lúc, tùy ý mở miệng: “Đón về cũng tốt, chị con bây giờ còn đang trong bệnh viện, để con bé Khương Tri ở đó một mình, chị con chắc chắn không yên tâm.”
“Đã đón về rồi thì để con bé yên tâm ở nhà chúng ta đi.”
Tống Duẫn Hành rũ mắt lắng nghe, chỉnh lại cà vạt bị lệch, giọng nói lành lạnh tiếp lời: “Bố nói hai vị kia trong nhà tránh xa cô ấy một chút là được.”
Tống Nghị Quốc lúc đầu không hiểu hai vị kia trong nhà mà anh nhắc tới là ai, sau đó mới nghĩ ra, nhấc gậy chống muốn đánh Tống Duẫn Hành một trận nữa, thằng nhóc này là đang nói hai chị dâu của nó, không biết lớn nhỏ gì hết!
Tống Duẫn Hành dễ dàng trốn thoát gậy chống, đi đến trước cửa cũng không quên quay người khuyên nhủ ba Tống: “Ba kiềm chế một chút, đừng lúc nào cũng nổi giận đùng đùng, hại sức khỏe.”
Nói chuyện cùng ba Tống xong, Tống Duẫn Hành xuống lầu tìm Khương Tri, nhìn thấy hai cô gái đang thì thầm to nhỏ trong phòng khách, anh khựng lại, tầm mắt dừng lại mấy giây, khóe môi nở nụ cười nhẹ, may là trong nhà còn có Y Y, Khương Tri sẽ không câu nệ quá.
Tống Duẫn Hành không biết hai người họ đang nói cái gì, đúng lúc đi đến định nghe xem, thì khóe mắt Tống Y Y liếc thấy bóng dáng anh, cô nhóc lanh lẹ nhảy ra chỗ khác như một con khỉ nhỏ, trước khi đi còn quay về phía Khương Tri mờ ám nháy mắt, Khương Tri ngồi im tại chỗ, sắc mặt càng đỏ hơn.
Tống Duẫn Hành tưởng là nhiệt độ trong nhà quá cao, nhẹ giọng hỏi cô: “Có phải nóng quá không?”
Trong đầu bỗng nhảy ra lời nói của Tống Y Y, Khương Tri cảm thấy vành tai nóng như phát sốt, đỏ mặt lắc đầu: “Không nóng ạ.”
Khương Tri nói chuyện nhưng không dám ngẩng đầu nhìn anh, Tống Duẫn Hành nhướng mày, tầm mắt chuyển đến chỗ cháu gái đang ngồi cách đó không xa, quả nhiên Y Y đang cầm điều khiển, hai mắt nhìn chằm chằm vào tivi, nhưng nụ cười giảo hoạt trên mặt vẫn chưa tan, vừa nhìn liền biết không phải chuyện tốt lành gì.
Đôi mắt Tống Duẫn Hành như có thâm ý quét qua cô ấy, sau đó dẫn Khương Tri lên lầu hai.
“Sau này em sẽ ở phòng này, anh ở lầu ba, có việc gì thì cứ tìm anh.” Trước khi đến, Tống Duẫn Hành đã dặn dì giúp việc quét dọn căn phòng sạch sẽ, thêm vào những vật dụng hàng ngày mà Khương Tri cần.
Phòng ngủ mới của Khương Tri rất lớn, còn có phòng tắm và phòng thay đồ, tất cả vật dụng đều được thay mới, quả thật là khác căn phòng trước đây của cô một trời một vực.
Tống Duẫn Hành đi đến trước mặt cô, kéo tấm rèm màu hồng phấn thiếu nữ che khuất ban công ra, nhẫn nại hỏi cô có thích hay không, vẻ mặt Khương Tri có chút phức tạp, nghe Y Y nói, đây vốn là phòng ngủ của Tống Duẫn Hành, bởi vì cô đến đây, nên anh chủ động chuyển lên căn phòng cho khách ở trên tầng để nhường phòng cho cô.
Trong lòng Khương Tri vô cùng biết ơn anh, cô có nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể hướng về phía anh cúi gập người 90°, giọng nói dịu dàng lại chân thành: “Cảm ơn anh Duẫn Hành.”
Tống Duẫn Hành rũ mắt nhìn cô một lúc, ngay khi Khương Tri ngẩng đầu lên, anh thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: “Đừng có câu nệ quá, trước khi cô Tống xuất viện, em cứ yên tâm ở đây đi.”
Tống Duẫn Thư xem cô như con gái, để cô ở lại nhà họ Tống cũng là chuyện đương nhiên.
-
Buổi tối, Tống Duẫn Hành sau khi nghe điện thoại thì rời đi, lúc đi vẫn chưa yên tâm, vẫy tay gọi Tống Y Y đến, giọng nói nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Không được bắt nạt cô ấy, còn có, trò chuyện với cô ấy nhiều vào.”
Y Y vừa nghe hai mắt liền sáng lên: “Có được thưởng gì không ạ?”
Đây chính là thời cơ tốt nhất để chiếm tiện nghi đó.
Khóe môi Tống Duẫn Hành khẽ nhướng lên, theo phải xạ muốn vỗ đầu cô ấy một cái, nhưng lại nhịn xuống, giọng nhàn nhạt: “Quy tắc cũ.”
Tống Y Y vung tay, vẻ mặt phóng khoáng đáp: “Thành giao!”
-
Ban đêm, Khương Tri lăn qua lăn lại không ngủ được, nghe thấy ngoài phòng có tiếng gõ cửa, cô chạy vội tới mở cửa, cô gái ngoài cửa mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn, còn ôm theo gối ngủ hình tròn.
Tống Y Y cười híp mắt chào cô: “Hai chúng mình ngủ chung đi?”
Khương Tri ngây người, vội vàng gật đầu, mời Y Y vào trong.
Tống Y Y bước vào trong phòng, thấy phòng ngủ của chú nhỏ sau khi sửa sang lại thì khác hoàn toàn so với trước đây, cô ấy chậc lưỡi hai tiếng, cảm thấy vô cùng tò mò về cô gái trước mặt.
Trước đó, khi chú nhỏ còn ở đây, chú không cho phép bất kỳ ai bước vào phòng ngủ của mình, lần đó cô ấy vào trong tìm đồ, bị chú đen mặt không nói một lời túm cổ áo vứt ra ngoài như con gà con.
Nhưng Khương Tri lại không giống vậy!
Vừa đến liền được vào ở trong phòng chú nhỏ, đãi ngộ của hai người họ khác một trời một vực, linh hồn bé nhỏ của Tống Y Y đang bị người nào đó chà đạp không thương tiếc!
-
Đêm khuya, Tống Y Y quấn lấy Khương Tri tám chuyện, hỏi cô với chú nhỏ biết nhau từ khi nào, Khương Tri nghĩ một lúc, chậm chạp đáp: “Một năm trước có gặp qua một lần.”
Tống Y Y kinh ngạc, “Hai người mới chỉ gặp nhau một lần?”
Khương Tri lắc đầu, ngọn đèn ngủ màu quả quýt chiếu vào mắt cô, lấp lánh như một bầu trời sao, cô nghiêm túc trả lời: “Thêm lần này nữa, là hai lần.”
Tống Y Y chớp chớp mắt, cảm thấy không thể tin nổi, nghĩ đến sấp hình thật dày trong phòng sách của chú nhỏ, rơi vào trầm tư.