Khương Tri được Tống Duẫn Hành đưa đến nhà lớn của nhà họ Tống.

Vừa vào cổng, cô liền chú ý đến, mặc dù phòng ốc nơi đây cũng có vườn giống như thôn cô ở, chẳng qua là hoa cỏ nơi đây đã được chăm sóc cắt tỉa tỉ mỉ, không giống như mấy cây rau trồng ở ngoài vườn nhà cô mọc lộn xộn.

Xe dừng ở lầu một, Tống Duẫn Hành vứt chìa khóa xe cho quản gia, tay phải vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Khương Tri, vừa định gõ cửa, người bên trong đã nhanh hơn một bước mở cửa ra trước. 

“Chú nhỏ!”

Theo sau tiếng gọi bén nhọn chói tai, là một cô gái với mới tóc dài xõa ngang vai đang lao tới như gió, trong ngực cô ôm túi đồ ăn vặt, trên người mặc áo ngủ hoạt hình bằng lông mềm, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói xuất hiện trước mặt Tống Duẫn Hành.

Cô ấy đang ở trong phòng ngủ thì nhìn thấy xe của chú nhỏ vào cổng, vì thế mới vội vàng lao xuống tầng trệt, nhìn thấy hai người một nam một nữ đang đứng trước mặt, khuôn mặt Tống Y Y đơ ra, miệng nhỏ há to thành hình chữ O, vì quá kinh ngạc mà đứng ngây ra đó.

Chú nhỏ của cô ấy dẫn theo một cô gái về nhà, đây là chuyện gì vậy!?!

Những suy đoán trong đầu cô ấy cứ chuyển động không ngừng, so với biểu cảm như bị sét đánh của cháu gái, đôi mắt hẹp dài đen láy của Tống Duẫn Hành theo thói quen khẽ nhướng lên, mặt không biến sắc, thong thả nắm tay Khương Tri đi vào nhà, thuận tiện đóng cửa, tùy ý hỏi: “Hôm nay cháu không đi học sao?”

Tống Y Y chớp chớp mắt ậm ờ dạ một tiếng, vẻ mặt tò mò quan sát cô gái trước mặt, cô nhìn có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả cô ấy, chú ý đến đến đôi bàn tay đang nắm của hai người, ngọn lửa bát quái trong mắt Y Y bùng lên.

Cái này… Có chút đặc biệt. 

Tống Duẫn Hành nhướng mày, cong ngón tay không nặng không nhẹ búng một cái lên trán cô, “Đang hỏi cháu đó.”

Tống Y Y gào lên một tiếng, che lên chỗ bị búng trên trán, vẻ mặt ai oán giải thích: ”Hôm nay cháu được nghỉ mà.”

Nhìn thấy ánh mắt đánh giá không chút che giấu của cô gái kia, Khương Tri nắm chặt góc áo, đôi bàn tay lạnh ngắt mướt mồ hôi, cô thấp thỏm, bất an lên tiếng chào hỏi.

Tống Y Y cười thiện chí với Khương Tri, ánh mắt có chút thâm ý nhìn lại khiến Khương Tri cảm thấy trong lòng phát hoảng.

Tống Duẫn Hành cởi áo khoác, sau đó cúi người đặt đôi dép mới màu xanh da trời cạnh chân cô, cảm nhận được sự sợ hãi của Khương Tri, ánh mắt anh không chút dấu vết liếc qua Tống Y Y, lại thấp giọng an ủi Khương Tri: “Không cần lo lắng, Y Y nhỏ hơn em hai tuổi, là cháu gái của anh.”

Nghe chú nhỏ nói cô gái trước mặt lớn hơn mình hai tuổi, Tống Y Y kinh ngạc đến nửa ngày không khép được miệng, cô ấy nhìn gương mặt cực kỳ lừa tình của Khương Tri mà trầm tư suy nghĩ, tại sao cô ấy nhìn lâu như vậy vẫn cảm thấy em gái này hình như còn chưa tốt nghiệp cấp hai ấy nhỉ.

-

Tống Duẫn Hành vừa về tới thì bị ba Tống gọi đến phòng sách, lúc sắp đi Tống Y Y có lòng tốt nắm lấy tay áo của chú nhỏ nhà mình nhắc nhở: “Ông nội nói muốn đánh gãy chân của chú đó.”

“Chú nhớ cẩn thận nha.” Tuy nói lời quan tâm, nhưng biểu tình sung sướng khi thấy người gặp họa trên mặt đã sớm bán đứng cô ấy.

Tống Duẫn Hành cong môi cười cười, đôi mắt đào hoa lười nhác khẽ nheo lại, giọng nói trầm thấp mang tính uy hiếp, “Số lần cháu bị đánh còn ít hơn chú sao?”

Đối diện với ánh mắt nguy hiểm của chú nhỏ, Y Y đột nhiên im bặt, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tống Duẫn Hành liếc cô một cái, không nhanh không chậm bước lên lầu, không phải chỉ là bị đánh một trận thôi sao.

-

Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Tống Y Y và Khương Tri, cô gái mới đến mặc một bộ quần áo mỏng manh, trong cái giá lạnh mùa đông như này nhìn thấy thôi cũng khiến người ta rùng mình, bộ quần áo của cô thật không hề ăn nhập với phong cách trang trí trang nhã sang trọng của căn phòng này.

Khương Tri ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, dáng ngồi thẳng tắp như học sinh tiểu học đang chăm chú nghe giảng, Tống Y Y ngồi cách cô không xa, chốc chốc lại nhìn lén cô, luôn cảm thấy hình như đã nhìn thấy cô ở đâu đó.

Suy nghĩ hồi lâu, trong đầu Tống Y Y đột nhiên lóe lên tia sáng, cô ấy đã nghĩ ra cảm giác quen thuộc này từ đâu mà tới rồi.

Nghĩ một lát, cô ấy liền chạy lại, vô cùng quen thuộc mà chen vào ngồi cùng với Khương Tri, tuy hiện giờ khuôn mặt cô gái này đỏ hồng, ăn mặc cũ kỹ, nhưng Tống Y Y chắc chắn đã từng nhìn thấy cô trước đây, trong phòng sách của chú nhỏ, bên trong có một tập tài liệu, bên trong có rất nhiều hình ảnh, mà người trong hình chính là cô gái đang ngồi kế bên cô ấy. 

Cô gái kia đột ngột ngồi gần, khiến cả người Khương Tri trở nên cứng đờ, dáng ngồi ngay ngắn như người máy, cô căng thẳng đến mức không dám nói gì.

Y Y cười khanh khách, thân thiện vỗ vỗ vai Khương Tri, cố gắng giúp cô thả lỏng đôi chút, giọng nói ôn hòa cất lên: “Em đã từng thấy chị rồi.”

Nghe vậy, Khương Tri lén nhìn cô, không khỏi mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt, họ gặp nhau rồi sao, sao cô lại không có ấn tượng gì hết? 

Tống Y Y cười xấu xa, vẻ mặt thần bí ghé sát vào lỗ tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị tên là Khương Tri phải không?”

Cô gái trước mặt ngơ ngác gật đầu.

Vậy là đúng rồi, Tống Y Y cười bí hiểm, giọng nói tự tin: “Vậy chắc chắn chị là bạn gái của chú nhỏ rồi?”

Cô ấy vừa dứt lời, Khương Tri giống như bị sét đánh ngồi ngốc tại chỗ.

-

Trong phòng sách, ba Tống chống gậy đứng bên cửa sổ, dường như đã chờ rất lâu rồi, gạch tàn bên bệ cửa sổ chứa đầy tàn thuốc, mùi khói thuốc nhàn nhạt quanh quẩn trong phòng.

Tống Duẫn Hành đóng cửa, nhìn bóng lưng già yếu cách đó không xa, gọi một tiếng “Ba”.

Tống Nghị Quốc chậm rãi xoay người, khuôn mặt nghiêm nghị anh tuấn hằn lên vết tích của năm tháng, đôi mắt thâm trầm của ông nhìn vẻ mặt hờ hững của đứa con trai nhỏ, mày kiếm đen nhánh lập tức cau lại, kiềm chế sự giận dữ trong lòng, ngữ khí không vui nói: “Thằng nhóc này chạy cũng nhanh ghê nhỉ, không nói một tiếng đã đi mất dạng?”

Giọng nói của ba Tống tang thương đi không ít, tai nạn lần này của Tống Duẫn Thư đã khiến ông chịu đả kích lớn, đôi mắt nhuốm vẻ đau buồn không thể che giấu.

Mấy ngày gần đây báo chí đều đưa tin về vụ động đất ở huyện W, mặc dù đội cứu hộ đã đến kịp lúc, nhưng dư chấn vẫn còn đó, Tống Duẫn Thư không dễ dàng gì mới được cứu ra, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện hôn mê chưa tỉnh. Thằng nhãi Tống Duẫn Hành này ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có, tại thời khắc mấu chốt lại xông vào nơi vừa xảy ra động đất, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nó còn muốn ông già này sống tiếp hay không đây?

Tống Nghị Quốc nghiêm mặt, cầm gậy chống đánh vào chân Tống Duẫn Hành, lớn tiếng mắng: “Không có quy củ gì hết! Chị ba mày còn nằm trong bệnh viện kia kìa, mày nói đi, mày không nói tiếng nào đã đi vào khu động đất, cả hai đứa đều nằm bệnh viện thì mới để tao yên lòng hả?!”

Ba Tống vừa nói, vừa giơ gậy chống đánh lên thân người thẳng tắp của Tống Duẫn Hành, ông vừa nghe tin con trai đi vào nơi xảy ra thiên tai, ruột gan rối bời thấp thỏm suốt một ngày một đêm, lo lắng đến mức cả đêm không chợp mắt, bây giờ thấy anh trở về thì lửa giận bùng lên ngút trời.

Tống Duẫn Hành rũ mắt, trên mặt không biểu hiện gì, anh mím chặt môi, mũi khẽ hừ một tiếng, đứng im chịu đòn, ba Tống đang lúc tức giận, ra tay cũng không hề nhẹ.

Tống Nghị Quốc có bốn người con, con cả và thứ hai đều là con trai, cuối cùng đứa thứ ba là một cô con gái, chỉ tiếc là đứa con này tính tình kỳ lạ, lớn lên thì thích chạy khắp nơi, cả ngày từ sáng đến tối không thấy mặt mũi. Sau này, vợ chồng Tống Nghị Quốc đương tuổi xế chiều lại có thêm một đứa con trai, Tống Duẫn Hành xếp thứ tư, từ nhỏ thân thể gầy yếu nhiều bệnh, có thể nói là còn yếu ớt hơn Lâm Đại Ngọc, không chịu nổi mưa sa gió táp, mọi người trong nhà đều nuông chiều anh, anh trai chị gái lớn hơn anh nhiều tuổi, ngay cả cháu gái cũng chỉ kém anh vài tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play