Không biết đã là lần thứ mấy anh lén nhìn cô rồi, ở nơi tầm mắt của cô không thể nhìn đến, anh mới dám quang minh chính đại quan sát cô, Khương Tri cột tóc đuôi ngựa, mái tóc đen nhánh, nhìn có vẻ rất mềm mại, lỗ tai của cô cũng vậy, vành tai nhỏ nhắn tinh xảo.

Ánh mắt trắng trợn di chuyển từ mái tóc mềm mượt đến cần cổ trơn bóng trắng mịn của cô, lúc nãy lên xe, Khương Tri đã tháo khăn quàng cổ trả lại cho anh.

Tống Duẫn Hành nhìn cô một lúc lâu, Khương Tri quay đầu lại, liền chạm phải một đôi mắt đen láy, cô ngây người, hai má phiếm hồng, có lẽ là do bị gió thổi hồng, cũng có thể do nhiệt độ trong xe quá cao, cô nhìn Tống Duẫn Hành, nghi hoặc nhíu mày, nhỏ giọng gọi: “Anh Duẫn Hành?”

Tống Duẫn Hành mím mím môi, khuôn mặt tuấn tú ra vẻ nghiêm túc, khóe môi khẽ cong, đắn đo một lúc rồi chậm rãi mở miệng: “Nếu cô Tống muốn em về nhà họ Tống với anh, em có đồng ý không?”

Tống Duẫn Hành vừa nói xong, đáy mắt Khương Tri tràn ngập sự hoảng hốt, chân mày nhíu lại, vô ý liếm liếm cánh môi khô nứt, trong đầu là một mảng mờ mịt trống rỗng.

Tống Duẫn Hành cũng không vội ép buộc cô trả lời, giọng nói điềm đạm đưa ra đề nghị: “Mong em có thể nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.”

Anh nói xong, trong xe lại trở về bầu không khí yên lặng lúc đầu.

-

Khi bọn họ đến bệnh viện Nhân Dân đã hơn ba giờ chiều, trong bệnh viện bệnh nhân và y bác sĩ đi lại nườm nượp, Tống Duẫn Hành dẫn Khương Tri đi thẳng lên lầu 8.

Trong phòng bệnh, có vô số người nhà họ Tống đã đến, hai anh trai và chị dâu đều đang chờ ở ngoài phòng ICU, cha Tống bởi vì đã có tuổi nên vừa được tài xế đưa về nhà nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Tống Duẫn Hành bây giờ mới xuất hiện, vẻ mặt anh cả Tống Duẫn Lâm trầm xuống, tức giận đùng đùng đứng bật dậy, xắn tay áo chuẩn bị dạy dỗ thằng em thối của mình, vợ anh ta Tưởng Thanh thấy vậy thì vội túm lấy tay chồng mình ngăn lại, thấp giọng khuyên nhủ: “Hai anh em nói chuyện đàng hoàng, không được đánh nhau.”

Tống Duẫn Hành giống như không nhìn thấy sự tức giận của anh mình, dẫn Khương Tri đi qua, nhìn thấy ký hiệu của phòng ICU, trong lòng cũng đoán được tình hình của Tống Duẫn Thư không tốt lắm.

Khương Tri đi theo phía sau anh, lo lắng bất an nhìn phòng bệnh phía trước, mùi thuốc khử trùng gắt mũi quanh quẩn khắp hành lang, bác sĩ y tá vội vã tới lui, mặt người nào cũng rất căng thẳng, biểu tình nghiêm túc.

Chú ý đến cô gái phía sau em trai, lời Tống Duẫn Lâm định nói đã tới miệng nhưng vội nuốt ngược lại, anh ta chau mày, nhìn chằm chằm Khương Tri một lúc, giọng nói chần chờ có điểm không xác định: “Đây là đứa bé Duẫn Thư luôn dẫn theo bên người hả?” 

Nghe thấy câu hỏi của Tống Duẫn Lâm, Tống Duẫn Hành gật đầu, trên khuôn mặt tuấn tú là biểu tình nhàn nhạt, “Chị vẫn chưa tỉnh lại, nên em dẫn cô bé đến đây.”

Nghe như vậy, chị dâu cả Tưởng Thanh ngạc nhiên nhìn qua, quan sát cô gái đang đứng trước mặt, ánh mắt mang theo tia hiếu kỳ và đánh giá, cô ba tính tình quật cường, đã sắp sang tuổi bốn mươi nhưng vẫn chưa kết hôn sinh con, mấy năm trước nghe nói bên cạnh cô bỗng xuất hiện thêm một đứa trẻ, không biết có phải là con ruột của cô hay không.

Cuối cùng có thể gặp mặt, Tưởng Thanh nhịn không được liếc nhìn thêm vài lần, cô bé này hình như cũng xấp xỉ con gái Y Y của mình, đang lúc quan sát, bỗng thân hình thon dài của người đàn ông bước lên phía trước che khuất cô gái phía sau lưng mình, khóe mắt Tống Duẫn Hành khẽ nhếch lên, không kiên nhẫn quét mắt về phía cô ta.

Mặt Tưởng Thanh có chút biến sắc, nhưng dù gì cũng là người biết nhìn sắc mặt người khác, cô liền tươi cười, thái độ hòa nhã đi đến, giọng nói dịu dàng nói với người chồng đứng kế bên: “Đứa bé này thật xinh xắn, lại có đôi chút giống Duẫn Thư.”

Nghe thấy lời vợ nói, Tống Duẫn Lâm không vui liếc mắt sang một cái, bộ dạng như muốn nói: “Em không biết cái gì thì đừng có nói bừa.”

Tưởng Thanh lập tức im miệng.

Tống Duẫn Lâm cũng không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt khi nhìn Khương Tri có điều phức tạp, việc này khiến cho cô cảm thấy thật khó hiểu.

Phòng ICU lúc này không cho phép bất kỳ ai vào trong, Tống Duẫn Thư vừa làm xong phẫu thuật, vẫn đang trong trạng thái hôn mê.

Khương Tri chỉ có thể cách một tấm kính dày nhìn cô, trên người Tống Duẫn Thư cắm đầy dây nhợ máy móc, trên mặt vẫn đang đeo mặt nạ dưỡng khí. 

Tống Duẫn Hành biết được tình hình của Tống Duẫn Thư từ chỗ anh cả, vừa quay đầu liền nhìn thấy cô bé đứng ở đó, hai tay đặt trên mặt kính, bờ vai gầy nhỏ run nhè nhẹ, biểu cảm trên mặt anh ngưng trọng, sải từng bước dài về phía cô, khi nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của cô, chân mày anh cau lại: “Khóc sao?”

Khương Tri ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong suốt còn ngân ngấn nước, cô vội nén nước mắt vào trong, cất giọng hơi khàn hỏi anh, “Anh Duẫn Hành, cô Tống cô ấy…”

Khương Tri dừng lại, không dám hỏi tiếp, cô sợ Tống Duẫn Thư sẽ không tỉnh lại nữa.

Tống Duẫn Hành ngẩn người, cúi người xuống, ngón tay thon dài thay cô gạt đi lọn tóc dính trên mặt, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: “Cô ấy vừa làm xong phẫu thuật rồi, sẽ tỉnh lại thôi.”

Khi nói những lời này, Tống Duẫn Hành nhè nhẹ xoa đầu Khương Tri, vẻ mặt kiên định khiến cô như nhìn thấy tia hy vọng, lúc này, bất luận anh nói gì đi nữa, cô đều nguyện ý tin tưởng anh. 

Tống Duẫn Hành chào một tiếng rồi rời đi, khi đi còn nắm lấy tay Khương Tri, anh trai và chị dâu đứng ở chỗ cũ nhìn bóng lưng rời đi càng lúc càng xa của hai người họ, vẻ mặt khác thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play