Khương Tri ngơ ngác đứng tại chỗ, gió rét thổi tung vạt áo mỏng manh của cô, đôi môi mỏng trắng bệch mấp máy, đôi mắt long lanh mở lớn nhìn anh chằm chằm, nơi đáy mắt ngoài sự kinh ngạc còn có tia vui mừng.

Một năm trôi qua, vậy mà khi gặp lại anh, cô cảm giác như chỉ mới hôm qua thôi hai người vẫn còn gặp nhau, anh mặc tây trang, mang giày da bóng loáng, ánh mắt hàm chứa nụ cười, đạp lên trên bùn lầy bước về phía cô.

Tống Duẫn Hành cũng không nói gì, đôi mắt dài sâu kín như giếng cổ giờ đây đang chăm chú nhìn cô, nhẫn nại chờ Khương Tri đáp lời, anh sợ sự xuất hiện đột ngột của mình đã hù dọa cô. 

Hàng lông mi dài của cô gái trước mặt khẽ run lên, đôi mắt chớp chớp, mất tự nhiên lùi về phía sau, tiếp đó cả người thẳng tắp, khuôn mặt bị gió thổi đỏ hồng trở nên nghiêm túc, cô cúi gập người 90◦, giọng nói dõng dạc: “Cháu chào chú Tống.”

Khóe môi đang cong lên trên khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc cứng đờ, đầu mày khẽ nhíu nhẹ đến mức khó phát hiện, Tống Duẫn Hành mím chặt môi, hơi cúi người xuống, nhẹ giọng sửa lời cô: “Là anh, không phải là chú.”

Tống Duẫn Hành cảm thấy hai người họ tuổi tác cách biệt không nhiều, cháu gái của anh gọi anh là chú nhỏ do vấn đề vai vế, Khương Tri lại không giống vậy. 

Miệng anh thở ra một luồng khí mỏng màu trắng như sương mù, cách cô rất gần, Khương Tri ngước lên đối diện với ánh mắt của anh, liền chạm phải một đôi mắt sâu hút thâm thúy, trong đồng tử đang phản chiếu hình dáng của cô.

Hai đầu mày Khương Tri nhăn lại, cô liếm cánh môi khô khốc nhỏ giọng gọi: “Anh Duẫn Hành.”

Cô gái trước mặt vừa dứt lời, liền nhanh chóng cúi đầu xuống, muốn gỡ khăn quàng trên cổ xuống trả lại cho anh.

Tống Duẫn Hành mím môi, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay ngăn cản động tác gỡ khăn quàng của cô, sau đó vẻ mặt ôn hòa tháo bao tay của mình xuống, kéo đôi tay bị đông lạnh như đá của cô lại, chỉ chốc lát anh đã giúp cô đeo xong bao tay. 

“Đeo vào, đừng tháo ra.” Anh nhẹ giọng nói với cô, hạ mắt xuống liền nhìn thấy vết nứt do bị đông lạnh trên tay cô, ánh mắt anh khựng lại một lúc, đôi bàn tay như có như không vuốt ve, giống một chiếc lông chim khẽ quét qua, động tác nhẹ nhàng nâng niu.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông lướt qua trên trán cô, Khương Tri thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi bạc hà thanh mát dễ chịu trên người anh, hương vị mát lạnh hòa quyện với bầu không khí lạnh lẽo nơi này.

Người con gái trước mặt bỗng cứng đờ, không dám nhúc nhích, ánh mắt ngơ ngác nhìn đôi tay với khớp xương rõ ràng kia đang giúp cô kéo bao tay lên cao, phía trong bao tay có một lớp lông mịn thật dày, bên trên vẫn còn lưu lại độ ấm trước đó của chủ nhân.

Cô hơi cụp mắt, lúc này mới chú ý đến đôi bàn tay trắng mịn thon dài của người đàn ông này, móng tay hình bầu dục được cắt tỉa sạch sẽ dễ nhìn, bàn tay không một vết nứt nẻ, trái ngược hoàn toàn với đôi tay lạnh cóng đầy vết đỏ của cô, khuôn mặt Khương Tri nóng lên, ngượng ngùng rút tay về.

Tống Duẫn Hành một mực cúi đầu, động tác dịu dàng giúp cô đeo bao tay, chú ý đến động tác lùi lại, muốn kéo dãn khoảng cách của cô, anh không nhanh không chậm đứng thẳng người lên, chậm rãi dời tầm mắt về phía những cái lều tị nạn vắng vẻ, tiêu điều, còn cả những nhân viên cứu hộ bận rộn tới lui.

Một lúc sau, Tống Duẫn Hành hạ mắt nhìn Khương Tri, mở miệng nói: “Cô Tống được đưa tới bệnh viện rồi, anh dẫn em đi gặp nhé?”

Cô Tống mà Tống Duẫn Hành nhắc đến chính là Tống Duẫn Thư, đứng thứ ba trong nhà họ Tống, vài năm trước, Tống Duẫn Thư bỏ lại tất cả ở Bắc Kinh, đến trường tiểu học Hy Vọng ở huyện W để dạy học, trận động đất hôm qua là việc không ai ngờ tới, Tống Duẫn Thư bị khối xi măng rơi trúng, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện, nếu như bây giờ Tống Duẫn Thư tỉnh lại, chắc chắn điều đầu tiên muốn làm là đón Khương Tri về nhà họ Tống. 

Nghe thấy anh nhắc đến cô Tống, sợi dây căng như dây đàn trong đầu Khương Tri như bị kích thích, hốc mắt lập tức ửng hồng, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh nước.

Cô cúi đầu không lên tiếng, đôi vai gầy nhỏ khẽ run rẩy, nước mắt như chuỗi ngọc đứt không ngừng rơi xuống, từng giọt tí tách, gió lạnh không ngừng táp vào mặt, cảm giác đau nhói như kim châm.

Nhìn thấy cô khóc, tim Tống Duẫn Hành như thắt lại, hai mày nhíu chặt vào nhau, anh bối rối thay cô lau đi nước mắt vương trên mặt, bàn tay ấm áp chạm vào những giọt nước mắt mặn chát của Khương Tri, trong lòng Tống Duẫn Hành vô cùng khó chịu, anh chỉ có thể không ngừng thấp giọng an ủi cô: “Anh đưa em đi gặp cô ấy, bây giờ sẽ đi liền.”

Khương Tri chớp chớp đôi mắt đỏ hồng, mũi nhỏ hít hít, nặng nề gật đầu.

Nhìn thấy cảm xúc của cô đã ổn định lại, đôi mày nhíu chặt của Tống Duẫn Hành giãn ra, ý cười nhàn nhạt nơi đáy mắt.

-

So với lúc đến thì đường quay về thành phố A dễ dàng hơn rất nhiều, trước đó Tống Duẫn Hành đã sắp xếp trợ lý của mình đến đón. Trên đường về, Khương Tri yên lặng ngồi một bên nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần, chiếc khăn quàng cổ dày che khuất gương mặt nhỏ nhắn của cô. Tống Duẫn Hành thi thoảng nhìn sang Khương Tri, ánh mắt dừng lại một lúc, đôi mắt đen láy thâm sâu như giếng cổ.

Tính cả lần một năm trước đến nơi này cùng Tống Nghị Quốc, thì đây là lần thứ hai anh và cô gặp mặt, hai người bọn họ cũng xem là không thân thiết lắm, lúc này Khương Tri sợ sệt ngồi cách anh rất xa, Tống Duẫn Hành chau mày, cảm xúc nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nhìn phong cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài chốc chốc lại gõ lên nút đóng mở cửa xe, như đang chìm vào suy tư của chính mình, bầu không khí trong xe bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh.

So với việc Khương Tri không biết gì về anh, thì Tống Duẫn Hành lại hiểu khá rõ về cô.

Anh biết việc cô được nhận bằng khen từ khi học tiểu học đến khi lên cấp ba, cũng nắm rất rõ thành tích học tập qua từng năm của cô, còn có cuộc sống sinh hoạt của cô ở nơi đây, ví dụ như thứ đáng giá nhất trong nhà cô không phải là mấy con gà mái già, mà là mấy con dê non, ngoài ra anh còn biết cô biết nấu cơm, cô và Tống Duẫn Thư ở chung với nhau.

Đang nhìn bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, bỗng điện thoại trong túi reo lên, nhìn thấy dãy số quen thuộc đang hiển thị, Tống Duẫn Hành nhíu mày, đáy mắt như có tia không vui, do dự một lúc mới bắt máy.

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến âm thanh ồn ào của Vu Tử Kính: “Mẹ nó, cuối cùng mày cũng nghe máy rồi, tao còn tưởng mày đi cứu hộ động đất, đến người cũng chôn ở đó rồi chứ.”

Nghe thấy lời châm chọc của đối phương, mặt Tống Duẫn Hành vô cảm đưa điện thoại ra xa, Vu Tử Kính xả thêm vài câu thô tục nữa, đợi mãi không nghe thấy tiếng trả lời của Tống Duẫn Hành, mới dừng lại bắt đầu nói chuyện chính.

“Phương Tiêu về nước rồi, lần này là vì mày nên mới về, hôm qua cô ấy đợi mày cả buổi tối, mày có phải là nên thể hiện chút gì đó không?” Vu Tử Kính lười biếng nói.

Nghe thấy cái tên đó, Tống Duẫn Hành vốn định nói với anh vài câu, bây giờ lại trầm mặt, không đợi Vu Tử Kính nói hết, đã lập tức cúp điện thoại.

Phương Tiêu là Phương Tiêu, anh là anh, anh ghét nhất việc mọi người cứ gán ghép anh với cô ta, cô ta lại cứ luôn bám riết lấy anh không buông, giống như là miếng keo da chó, đi đến đâu là dính đến đó.

Tống Duẫn Hành cất điện thoại, nhíu mày kéo kéo cà vạt trước ngực, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Khương Tri, cô vẫn giữ nguyên dáng ngồi như lúc vừa lên xe, ngoan ngoãn yên tĩnh như búp bê sứ, một câu cũng không nói, đưa gáy về phía anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play