Bên ngoài cửa sổ là bầu trời xanh xám mang theo khí lạnh, ánh trăng khuyết như ẩn như hiện sau làn mây mù, hai mày Tống Duẫn Hành nhíu vào nhau, hai mắt khép hờ, liếc thấy thời gian hiển thị trên màn hình, anh phiền muộn gãi gãi đầu, mở miệng hỏi tài xế, trong giọng nói có chút khàn: “Còn bao lâu nữa thì đến?” 

Tối muộn đêm qua anh mới liên hệ xong để có thể đi theo chiếc xe cứu trợ này, đường đến huyện W gần như là đã bị phong tỏa hết, tất cả các xe cứu trợ đều phải đi đường vòng thật xa mới đến nơi.

Tài xế đang ngồi lái xe nghiêm túc, nghe thấy câu hỏi thì cuống quýt nhìn sang anh, đối diện với ánh mắt sắc bén đen như mực của anh, hoảng hốt đáp: “Báo cáo, còn khoảng hai tiếng nữa mới đến nơi.”

Tống Duẫn Hành rũ mắt, hàng mi dài tạo thành cái bóng mờ, anh dừng một chút, mới mím môi ừ một tiếng.

Xe đi trên đường lại gặp một trận xóc nảy nghiêm trọng, cả người của anh như rời khỏi ghế ngồi, chỉ chút nữa thôi là mặt sẽ va phải tấm kính chắn trước mặt, may là anh sớm đã thắt chặt dây an toàn.

Cảm giác thật giống như ngồi xe điện đụng, cả một đường xóc nảy khiến cho dạ dày Tống Duẫn Hành như bị đảo lộn, anh cố gắng nhịn xuống cảm giác khó chịu, sắc mặt trắng nhợt, đôi môi mím chặt lại, cổ họng khó chịu như bị sỏi đá ma sát qua.

Người nhân viên cứu trợ đang lái xe, đôi tay cầm bánh lái chặt cứng, thấp thỏm không yên nhìn người đàn ông bên cạnh, Tống Duẫn Hành không nói lời nào chỉ một mực chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mỏng mím thành một đường thẳng, không nhìn ra cảm xúc. 

Hiện lên trên đồng tử của anh là hình ảnh đảo ngược của dãy núi nơi xa, dãy núi lúc ẩn lúc hiện trong làn sương mù ban sớm. 

Khung cảnh vừa yên bình lại tĩnh lặng, khiến người ta dường như không nhìn ra, mới đây thôi, ngay ngày hôm qua, nơi này đã xảy ra một trận động đất cực lớn, khiến hàng trăm người bị vùi xuống không rõ tung tích.

Cũng may là Tống Duẫn Thư được phát hiện sớm, bây giờ đã được đưa vào bệnh viện, cả nhà họ Tống bây giờ đều đang ở đó, nhưng vẫn còn một người hiện đang ở huyện W, nơi đó bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra dư chấn.

Trên sân thể dục trường tiểu học Hy Vọng ở trấn Thủy Quang, dựng lều tị nạn khắp nơi, đủ kích cỡ lớn nhỏ, những người ở đây đa số đều là người dân ở khu vực xung quanh, cũng may nhà ở đây đều được xây từ đất và gỗ, sau khi xảy ra động đất, nhà cửa sụp đổ nhưng không nhiều người bị thương nặng. Không may thay, trường học lại là nơi được xây dựng tốt nhất trên trấn, động đất xảy ra, Tống Duẫn Thư bị một khối xi măng rơi ra đập vào chân, tình hình không khả quan lắm.

Trước khi bị đưa đến bệnh viện, Tống Duẫn Thư dặn dò hiệu trưởng tạm thời sắp xếp chỗ trú cho người dân ở trường học, hiệu trưởng cũng là một người thông minh, đem hết mười mấy bao bột mì trong trường học ra làm thành màn thầu rồi hấp chín. 

Khi động đất xảy ra, Khương Tri đang trên đường đến trường, cô mang theo cơm trưa cho Tống Duẫn Thư, may là trên đường vắng vẻ, như vậy mới tránh được một kiếp nạn.

Những người dân không bị thương ở gần đó đang bận rộn giúp đỡ đội cứu hộ đến sớm khuân vác lô hàng cứu trợ đầu tiên.

Bởi vì nhiệt độ xuống thấp, rất nhiều người đều không có quần áo chống lạnh, lúc này đang cố chống chọi với gió lạnh rét buốt, những em học sinh bị gió thổi lạnh đến đỏ cả hai má, thân thể nhỏ bé dưới bộ đồng phục mỏng manh đang không ngừng run rẩy.

Lều tị nạn nhà trường vừa dựng trở thành nơi duy nhất mọi người có thể lánh nạn. Dì nấu cơm của trường học mặc kệ hơi nóng bốc lên nghi ngút, vội lấy màn thầu đã hấp chín để vào giỏ trúc tròn, nhìn thấy cô gái đang bận rộn ở bên kia, bèn vẫy vẫy tay gọi cô tới, “Cô nhóc, mau đem bánh màn thầu ra kia đi.”

Dì nấu cơm chỉ về phía chiếc bàn gỗ đã cũ ở trước mấy cái lều tị nạn.

Khương Tri vất vả lúc lâu mới bê hết hai thùng nước khoáng dời vào trong góc, vì dùng sức quá nhiều mà thở hồng hộc, nghe thấy tiếng gọi của dì nấu cơm, cô vội vàng lau hai tay rồi chạy qua, rõ là một khuôn mặt xinh xắn thanh tú, thế mà hai má bị gió lạnh thổi đến đỏ hồng khô nứt.

Đôi tay bị lạnh đến tím tái đỡ dưới giỏ trúc, cô ướm thử trọng lượng, cảm thấy mình có thể bê được, ngay vào lúc cô dồn sức chuẩn bị nhấc giỏ trúc lên, phía sau có người bước nhanh đến, bước chân mang theo gió lạnh.

Đôi tay đeo bao tay bằng da đen của người đàn ông đưa tới, một giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn phát ra từ phía sau Khương Tri, anh nói: “Để anh.”

Không chờ cô kịp phản ứng lại, thân hình cao lớn của người đàn ông phía sau nhẹ nhàng cầm lấy giỏ trúc từ trong tay cô, nâng cao rồi nhấc qua khỏi đỉnh đầu của cô, sau đó anh sải bước dài về phía trước.

Trước mắt Khương Tri chỉ xẹt qua một góc nhỏ nơi vạt áo của người đó, đến khi hai tay đã trống rỗng, cô vẫn đứng ngây ra đó, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa đột ngột xuất hiện này.

Người đó mặc áo khoác tối màu, bóng lưng cao gầy, thoạt nhìn cao hơn cô rất nhiều, đôi giày da sáng bóng giờ đây đã dính đầy bùn, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, đôi chân dài chỉ bước vài bước đã đặt bánh màn thầu lên cái bàn phía trước lều tị nạn.

Thật giống như một cơn gió, đến đi đều không có chút tiếng động nào.

Tống Duẫn Hành để đồ trong tay xuống, liền quay đầu lại, đi đến trước mặt Khương Tri, khuôn mặt căng cứng từ lâu cuối cùng cũng hiện lên nụ cười, khoảnh khắc nhìn thấy cô, đáy mắt anh vụt qua tia sáng rực rỡ.

Đôi môi mỏng của anh khẽ cử động, thở nhẹ ra một hơi, tảng đá lớn trong lồng ngực cuối cùng cũng biến mất.

Một năm không gặp, cô gái trước mặt không thay đổi nhiều lắm, chỉ là ngũ quan đã rõ nét hơn, đôi mắt hàng mày vẫn giống như trước đây. Khuôn mặt cô hình như do bị gió thổi quá lâu mà hai má trở nên đỏ ửng bất thường, môi cũng nứt toác khô khốc.

Vẻ mặt Khương Tri ngây ngốc, ánh nhìn dừng trên khuôn mặt người đàn ông một lúc, đôi mắt dần mở lớn, kinh ngạc không nói lên lời. 

Tống Duẫn Hành cúi đầu nhìn cô, sau đó hạ thấp người, gỡ khăn quàng cổ của mình xuống, rồi lại từng vòng từng vòng quấn lên cần cổ trống trải của cô.

Khăn quàng cổ ấm áp cuối cùng cũng quấn kín cổ Khương Tri, ngăn cản cơn gió lạnh rét buốt, chiếc khăn to chỉ để lộ đôi mắt lấp lánh linh động cùng với chiếc mũi bị đông lạnh đến đỏ hồng của cô.

Khương Tri hoảng hốt, đầu óc trở nên trống rỗng, một lúc sau, cô mới từ từ phản ứng lại, cô kinh ngạc đến mức há to miệng, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể thốt nên lời.

Vẻ mặt lạnh nhạt của người đàn ông trở nên ấm áp, hàng mày nhíu chặt đã thả lỏng, môi mỏng dần hiện lên ý cười, đáy mắt sáng lấp lánh, Tống Duẫn Hành cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp đè nén chậm rãi vang lên, “Khương Tri, còn nhớ anh không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play