Hiếm khi Khương Tri mới say một lần, Tống Duẫn Hành quyết tâm phải ức hiếp cô, thế là anh thấp giọng mê hoặc: “Vợ ơi, trong sách của em có viết tư thế nào mà chúng ta chưa từng thử qua không?”
Nghe anh hỏi, Khương Tri không cọ quậy nữa, nhìn anh một cách nghiêm túc, đầu hơi nghiêng về một bên suy nghĩ, Tống Duẫn Hành cũng không nghĩ sẽ moi được gì từ trong miệng cô, dù sao thì hiện tại đầu óc của cô cũng chẳng mấy tỉnh táo, ngay lúc Tống Duẫn Hành chuẩn bị ra tay, người trong lòng nghiêm khắc đẩy cái đầu đang chôn trước ngực cô ra, giọng nói thật thà, “Nhiều lắm, có phải anh rất muốn biết không?”
Tống Duẫn Hành ngây người một giây, động tác cũng dừng lại, cổ họng phát ra tiếng ừ, sau đó, anh nghe thấy cô chậm chạp nói: “Anh còn chưa biết đúng không? Fan của em nhiều lắm, bọn họ thích nhất là xem em viết H, còn khen em viết tốt.”
Khuôn mặt Tống Duẫn Hành khẽ động, anh nhìn thấy vợ mình giơ bàn tay ra rồi đếm từng ngón: “Địa điểm quan trọng là phải mới lạ, giống như hồ bơi nè, rạp phim, khu rừng nhỏ, sơn động gì đó em đều viết qua rồi.”
Đôi mắt dài của Tống Duẫn Hành nheo lại, lẳng lặng nhìn cô, con ngươi tối đen như một hồ nước sâu không thể dò.
Khương Tri giống như đang hiến vật báu vậy, cô ôm lấy cánh tay anh kể một đống thứ. Tống Duẫn Hành từ miệng vợ mình nghe được vô số điều lạ kỳ, ánh mắt đứng yên, trên khuôn mặt tuấn tú kia trong phút chốc xuất hiện sự suy sụp.
Anh nhíu mày nhẹ đến mức khó có thể phát hiện, bỗng nhận ra rằng anh nên nhìn cô bằng con mắt khác, trong cái đầu nhỏ vậy mà có thể chứa nhiều thứ thế kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT