So với sự điên cuồng của người phụ nữ kia, vợ của anh nhìn trấn định hơn nhiều, nghĩ đến đó, Tống Duẫn Hành mỉm cười, khuôn mặt hơi cúi xuống, ánh mắt dừng ở vệt kem trên môi cô, ngón tay thon dài đưa qua, không chút ghét bỏ giúp cô lau đi. Khương Tri nhìn theo động tác của anh, khuôn mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: “Dơ.” Sau đó rút ra một tờ khăn giấy nhét vào tay anh, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía Dương Á Như.
Lúc này, Dương Á Như gần như đã sụp đổ, cô ta hoảng loạn muốn đứng lên, nhưng vừa thẳng người dậy, kem sữa dưới chân trơn trượt, Dương Á Như chưa đứng vững nên lại ngã xuống đất trong tư thế quỳ.
Cứ như vậy té ngã hai lần, Dương Á Như suy sụp hét lên. Khi nãy, lúc bánh kem đổ xuống, gây ra tiếng động không lớn, nên chẳng có mấy người chú ý đến tình huống bên này, lúc này, tiếng hét bén nhọn của Dương Á Như đột ngột vang lên khiến tất cả mọi người trong hội trường đều bị giật mình. Theo âm thanh đó, những người kia nhốn nháo nhìn về phía Khương Tri, sau đó nhìn thấy một người toàn thân phủ đầy kem sữa, cả đám người đều kinh ngạc trợn tròn mắt rồi ồn áo kéo nhau về khu vực ăn uống.
Dương Á Như lảo đảo bám vào bàn để thức ăn từ từ đứng dậy, trên người cô ta toàn là lớp kem sữa trang trí bánh kem, đã không còn nhìn rõ màu sắc lúc đầu của đầu tóc và lễ phục, ngay cả hai mắt cô ta cũng bị lớp kem làm cho mờ đi, bộ dạng vô cùng chật vật.
Giám đốc Mã nghe thấy động tĩnh cũng đi lại cùng đám người kéo đến xem náo nhiệt kia, sau khi nghe thấy tiếng hét bén nhọn bất lực của người phụ nữ kia, ông ta cẩn thận suy nghĩ rồi bỗng phát hiện ra, cái người không còn có thể nhìn rõ tướng mạo kia, cái người phụ nữ điên đang la hét kia chính là Dương Á Như!
Trong lúc mọi người đang vây xem, sắc mặt giám đốc Mã vô cùng khó coi, ông ta do dự có nên qua đỡ Dương Á Như hay không, dù sao thì một đêm vợ chồng trăm đêm ân ái, mà Dương Á Như cùng ông ta đâu chỉ một đêm, lại nói thêm, Dương Á Như đối với ông ta không tệ, nhưng khi nhìn qua bên cạnh, thấy Tống Duẫn Hành mặt không biểu cảm và vợ đứng đó, giám đốc Mã nhíu mày, dường như phát giác ra điều gì đó, trong lòng cảm thấy không đúng lắm. Ngay lúc ông ta định âm thầm lùi ra sau đám người kia, chỉ mới nhích hai bước, người đàn ông đứng cách đó không xa bỗng liếc qua, ánh mắt đen lặng lẽ nhìn ông ta, cánh môi mỏng cử động: “Giám đốc Mã định đi đâu vậy?”
Từ phía sau truyền đến giọng nói thong thả chậm rãi của người đàn ông kia, trái tim giám đốc Mã đập bùm bùm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dưới sự chú ý của đám đông, giám đốc Mã lạnh gáy quay người lại, cố gắng nặn ra một nụ cười, “Tôi, tôi định đi đến nhà vệ sinh một chuyến.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT