Buổi sáng ngày hôm sau, Y Y đi học, Khương Tri cũng dậy từ rất sớm, xuống lầu chỉ thấy dì giúp việc đang bận rộn, những người khác hình như vẫn chưa thức dậy.

Dì Trần nhìn thấy Khương Tri thì vui vẻ chào cô, vẫy tay gọi cô lại gần, rồi lại đi về phòng bếp múc cho cô chén cháo vừa nấu xong nóng hôi hổi.

Lần đầu tiên được người khác chăm sóc như vậy, Khương Tri có chút không quen, liếm liếm môi, cô muốn đến nhà bếp giúp dì Trần một tay nhưng lại bị đuổi ra ngoài. 

Đến giờ ăn sáng, Tống Duẫn Hành mặc bộ đồ ở nhà thoải mái chậm rãi bước xuống lầu. Anh hơi cúi đầu, vì vừa thức dậy, tóc mái trước trán đều dựng hết lên, có chút bù xù, đôi mắt đen như được nước rửa qua, long lanh trong suốt, lộ ra vẻ lười biếng.

Áo khoác lông màu tối tôn lên nước da trắng của anh, đặc biệt là đường cong ở cổ, hầu kết nhô ra trơn bóng lại mang theo nét gợi cảm.

Hôm qua gần rạng sáng anh mới về đến nhà, nhưng hôm nay lại dậy rất sớm, anh lo Khương Tri vừa đến nhà họ Tống chưa kịp thích ứng, vì vậy trời vừa sáng anh đã xuống nhà ăn sáng cùng cô.

Ánh mắt chú ý đến cô gái đang ngồi ở bàn ăn, đôi mắt của người đàn ông liền trở nên nhu hòa, nụ cười ở khóe môi hiện rõ, sau đó anh từ từ bước đến gần.

Khóe mắt nhìn thấy có bóng người đang chậm rãi đi đến, khí thế mạnh mẽ, vừa đến gần đã tạo cho người khác một cảm giác bị áp bức, Khương Tri ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt.

Không thể không nói, ngũ quan của Tống Duẫn Hành vô cùng tinh tế lại xuất chúng, mỗi một bộ phận đều là tuyệt tác của Thượng Đế, trước kia Khương Tri xem ti vi, cảm thấy nam minh tinh đã rất đẹp trai rồi, nếu không sao lại có nhiều người theo đuổi như vậy, nhưng so với Tống Duẫn Hành thì bọn họ còn kém xa.

Nếu như anh trở thành ngôi sao nổi tiếng, sẽ càng có nhiều người yêu thích anh nhỉ? Khương Tri nghĩ thầm.      

Tống Duẫn Hành rũ mắt nhìn cô, lông mi của anh rất dài, đuôi mắt đào hoa hơi vểnh lên, có chút giống công tử quyền quý bạc tình thời cổ đại, trong con ngươi đen nhánh là hình ảnh đảo ngược khuôn mặt thanh tú hơi đỏ của cô gái.

Nhìn cháo gạo lứt trong chén của Khương Tri, lại thấy sữa bò và bánh mì bên cạnh còn nguyên, anh dịu dàng hỏi: “Chỉ ăn một ít này thôi sao?”

Nghe anh hỏi, Khương Tri chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, đang định đứng lên nhường chỗ cho anh, anh lại dùng một tay đè bả vai cô lại, sau đó kéo cái ghế bên cạnh cô ngồi vào.

Hai người ngồi cách nhau rất gần, trên người anh là mùi bạc hà thanh mát dễ chịu, thật giống với kẹo bạc hà mà trước đây Khương Tri từng ăn, mát lạnh, thấm vào ruột gan.

Khương Tri ngồi lại trên ghế, nhỏ giọng chào anh: “Chào buổi sáng, anh Duẫn Hành.”

Cô hình như vẫn chưa thể làm quen với cuộc sống mới, thật giống với mèo con vừa chuyển đến nhà mới, cảm thấy mất tự nhiên và bất an với mọi thứ xung quanh.

Tống Duẫn Hành ôn hòa nhìn cô. Anh đặt một miếng bánh mì đã cắt nhỏ vào trong đĩa của cô, hạ thấp giọng dỗ dành: “Em ăn thêm chút đi.”

Cô gầy quá, ánh mắt anh lướt qua cánh tay nhỏ xíu trắng trẻo của cô, còn không bằng một nắm tay của anh, rồi lại nghĩ đến đứa cháu gái trắng trắng tròn tròn của mình, Tống Duẫn Hành lấy thêm một cái bánh bao nhân thịt đưa cho cô.

Khương Tri vô thức liếm cánh môi, lo rằng mình ăn không hết sẽ phụ tấm lòng tốt của anh.

Lúc dì Trần từ nhà bếp đi ra, thì nhìn thấy Tống Duẫn Hành và Khương Tri đang ngồi ăn sáng cùng nhau, bà chớp mắt một cái tưởng mình nhìn nhầm. Thực ra là do Tống Duẫn Hành không thường ở lại nhà lớn họ Tống, lâu lâu mới tạt ngang qua một chuyến, buổi sáng hôm sau không ngủ đến 11h thì sẽ không thức dậy, càng đừng nói là ăn sáng, bây giờ lại nhìn thấy anh ngồi ăn sáng, quả là mặt trời mọc ở đằng tây.

Tống Duẫn Hành thong thả húp cháo, đến động tác nhai nuốt cũng vô cùng nho nhã, lịch thiệp. Khương Tri vùi đầu cắn từng miếng bánh mì nhỏ. Người bên cạnh đôi lúc sẽ đẩy sữa bò về phía cô, giọng dịu dàng dặn cô đừng để bị nghẹn.

Khương Tri không những cảm kích anh, mà sự cảm động trong lòng cũng sắp tràn ra ngoài rồi.

Bầu không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp, trong lòng Tống Duẫn Hành đang cân nhắc đến việc đi học của Khương Tri, ba Tống đã sắp xếp trường học cho cô rồi, chính là trường Y Y đang theo học.

Khương Tri năm nay 18 tuổi, trước đó vì xảy ra một số chuyện mà làm chậm trễ việc học một năm, bây giờ cô mới đang học lớp 12.

    -

Ngày đó Tống Duẫn Thư tỉnh lại, già trẻ lớn bé nhà họ Tống đều tập trung tại bệnh viện. Đôi chân của chị bị tảng xi măng rơi ra đập trúng, bây giờ mặc dù đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng muốn chân hồi phục hoàn toàn là rất khó, phục hồi sau điều trị là một quá trình dài dằng dặc, ba Tống không nói lời nào liền đưa con gái ra nước ngoài điều trị ngay trong đêm. 

Buổi tối trước khi Tống Duẫn Thư chuyển viện, Khương Tri cuối cùng cũng có thể gặp được chị, khuôn mặt Tống Duẫn Thư tiều tụy, lúc nói chuyện giọng nói không còn lưu loát, tràn đầy sức sống như trước kia, ngữ khí cũng yếu ớt, Khương Tri chỉ có thể ghé tai lại gần, mới nghe rõ cô Tống nói gì.

Tống Duẫn Thư dặn cô, ở lại nhà họ Tống, đợi chị hồi phục trở về.

-

Sau khi Tống Duẫn Thư được chuyển đi, dưới sự sắp xếp của ba Tống, Khương Tri cũng bắt đầu quay lại trường học, năm nay Tống Y Y học lớp 10, Khương Tri hơn cô bé hai lớp.

Nhất Trung là trường trung học phổ thông trọng điểm của Bắc Kinh, học sinh đều là con nhà quyền quý, giàu có, nhưng cũng có những học sinh dựa vào năng lực học tập xuất chúng của bản thân để thi vào. 

Ngày đầu tiên đến trường, Tống Duẫn Hành đích thân đưa cô đi đăng ký.

Hiệu trưởng nhìn thấy Tống Duẫn Hành thì vô cùng niềm nở, trên mặt là nụ cười nịnh nọt, hai mắt phát sáng cứ như đang nhìn thấy thật nhiều nhân dân tệ.

Tống Duẫn Hành là con trai của Tống Nghị Quốc, tuổi còn trẻ mà đã tiếp quản sản nghiệp lớn của nhà họ Tống, là thanh niên tài tú khó tìm, năm trước đã đóng góp không ít tiền cho nhà trường, thư viện trong trường học chính là do anh quyên tặng.

Không để ý đến vẻ chân chó nịnh hót của hiệu trưởng, Tống Duẫn Hành nhàm chán câu có câu không tiếp lời hiệu trưởng. Nhìn Khương Tri bên cạnh, anh vẫn thấy không yên tâm lắm, bèn gọi cô đến gần, nhỏ giọng dặn dò: “Sau này gặp việc gì cứ đi tìm ông ấy.”

Khương Tri ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt bất giác nhìn ra phía cửa sổ trong phòng làm việc của hiệu trưởng. Bởi vì đang trong giờ nghỉ giải lao, bên ngoài cửa sổ có một tốp học sinh đứng nhốn nháo nhìn vào đây, Khương Tri nghi hoặc nhíu mày, đúng lúc định quay đi, thì vô tình nhìn thấy Y Y cũng đang đứng trong đám người, thân hình nhỏ nhắn của cô ấy bị chen lấn đẩy vào một góc, lúc này cô ấy đang vô cùng vui vẻ vẫy tay với cô. 

Y Y biết hôm nay Khương Tri sẽ đến trường báo danh, nhưng không ngờ là chú nhỏ tự mình đưa cô tới. Tống Duẫn Hành trong trường học của cô ấy chính là “tiếng thơm” lưu truyền. Năm ngoái khi chú nhỏ đến trường học quyên góp tiền, khuôn mặt tuấn tú rạng ngời, thân hình chuẩn hơn cả chuẩn của chú đã chiếm trọn biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Những bạn học kế bên biết đó là chú nhỏ của cô ấy, vì vậy Tống Y Y cũng đi theo bọn họ thử nghiệm cảm giác chen chúc mong ngóng này.

Tống Duẫn Hành cũng không quá để ý đến chuyện này, anh luôn biết sức hút của mình rất lớn, những ánh mắt ngưỡng mộ này từ nhỏ đến lớn anh đã nhìn thấy vô số lần.

Tống Duẫn Hành ngồi trên sô pha không có ý muốn rời đi, trong đầu đang suy nghĩ xem Khương Tri còn thiếu thứ gì không. Hiệu trưởng đứng bên sô pha cả thật lâu, bộ dạng khép nép cười khan, nghe thấy tiếng chuông vào lớp, ông ta nhỏ giọng nhắc anh: ”Anh Duẫn Hành, không còn việc gì nữa thì tôi dắt Khương Tri đi nhận lớp nhé?”

Người đàn ông trước mặt im lặng một lúc mới lười biếng nhướng mày ừ một tiếng, trước khi đi còn dịu dàng dặn dò cô gái nhỏ: “Nếu như có ai dám ăn hiếp em, nhất định phải nói với anh, biết chưa?”

“Không cần phải chịu ấm ức.”

Hiệu trưởng vẻ mặt lúng túng, Khương Tri ngước đôi mắt đen trong trẻo nhìn Tống Duẫn Hành, rồi gật đầu thật mạnh. 

Tống Duẫn Hành cuối cùng cũng rời đi, vị Phật lớn chân vừa đi khỏi, hiệu trưởng từ đầu đến giờ luôn phải cúi đầu khom lưng cũng đã có thể thở phào một hơi, nghe lời dặn dò lúc nãy của Tống Duẫn Hành hình như là không an tâm lắm, nhưng nơi này là trường học, làm sao cô bé có thể bị ức hiếp được cơ chứ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play