Trên đường đến lớp học, hiệu trưởng nhiệt tình giới thiệu về trường học cho Khương Tri biết.
“Trường của chúng ta có lịch sử lâu đời, mỗi tòa kiến trúc ở đây đều là độc nhất vô nhị, trường khác không thể so được.”
“Đó là thư viện trường, em nhìn thấy không? Sách ở bên trong đều vô cùng quý!”
Hiệu trưởng chỉ về phía tòa nhà to lớn hồ phun nước lớn, hai mắt như phát sáng, chậc, chỗ đó quả thật là tốn không ít tiền tu sửa.
Trường học trước đây của Khương Tri làm gì có thư viện, một khi mưa xuống khắp sân trường đều là bùn lầy, có lúc chạy qua sân, cả ống quần đều dính đầy bùn đất. Hiệu trưởng lúc này đang cao giọng hứng khởi giới thiệu với cô về trường mới, Khương Tri nghe rất chăm chú, trong lòng không ngừng cảm thán oa oa.
Nhìn thấy vẻ mặt tán thưởng của cô, hiệu trưởng vui vẻ cười rộ lên, vẻ mặt cảm khái, quay lại đề tài cũ tiếp tục nói: “Những cái này phải cảm ơn anh của em, đây đều là do anh em quyên tặng cho trường mình.”
Vừa nghe là do Tống Duẫn Hành quyên tặng, Khương Tri có chút ngây ngốc, gật gật đầu trả lời.
-
Lớp của Khương Tri là lớp 12-1, giáo viên chủ nhiệm vừa hay là giáo viên dạy Tiếng Anh của lớp, nhìn thấy hiệu trưởng tự mình dẫn người tới, ánh mắt của giáo viên dừng trên người Khương Tri vài giây, vẻ mặt như có suy tư.
Lớp 12-1 là lớp trọng điểm, học sinh trong lớp tùy tiện kéo ra một người cũng là học bá một phương, thành tích trung bình các môn đều trên 95 điểm, trong mắt các thầy cô, học sinh lớp này đều là thiên tài.
Khoảnh khắc Khương Tri bước vào lớp, ánh mắt của các học sinh đều đồng loạt quét tới, đôi mắt mang theo vẻ tò mò, đánh giá, đặc biệt là khi thấy người mới đến là cô gái có khuôn mặt non choẹt, mọi người đều cho rằng đó là học sinh cấp hai, nghe giáo viên chủ nhiệm giới thiệu mới biết đó là học sinh mới chuyển tới, các bạn ở dưới ồn ào bàn tán.
Bạn cùng bàn mới của Khương Tri là một cô gái có vẻ ngoài rất ngọt ngào xinh xắn. Nhìn thấy bạn mới, Chu Dĩnh hòa nhã chào Khương Tri, sau đó giúp cô xếp gọn mấy thứ đồ linh tinh bày trên mặt bàn.
Tiết học đầu tiên là Tiếng Anh, Khương Tri cảm giác nội dung bài giảng của cô giáo có chút quá sức với cô, nhìn những dòng chữ trên sách giáo khoa, cô mới phát hiện hình như mình không theo kịp mọi người.
Tốc độ giảng bài của chủ nhiệm rất nhanh, những nội dung rất khó hiểu đều chỉ giảng lướt qua, Khương Tri gấp một góc nhỏ ở những bài không hiểu để đánh dấu lại, càng lật xem thì số trang sách bị gấp càng nhiều, lần đầu tiên Khương Tri cảm thấy nghi ngờ trước giờ bản thân trước giờ chưa từng học tiếng Anh.
Không dễ dàng gì mới chịu đựng được đến lúc hết tiết, Khương Tri ngồi nhìn đề bài vừa nãy đến thất thần, Chu Dĩnh nhìn cô, sau đó đưa cho cô quyển vở ghi chép, giọng dịu dàng: “Bạn xem cái này đi, thầy Ngô trước giờ đều hay nói nhiều nhưng chẳng có bao nhiêu điểm quan trọng.”
Khương Tri ngơ ngác một lúc, đỏ mặt nói cảm ơn.
Một bạn học ngồi phía sau Khương Tri chồm lên, giơ tay chọc nhẹ vào vai cô. Khương Tri quay lại, thì thấy một bạn nam cắt đầu đinh, làn da trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt một mí, trên sống mũi là cặp kính gọng đen, cả người lộ ra vẻ tri thức.
Triệu Nham nhướn người nhìn lên, nhìn thấy tên được viết trên sách của Khương Tri, cậu cười hi hi hỏi: “Em gái, lúc trước em học ở đâu, nhìn lạ quá.”
Khương Tri cầm lấy sách ngữ văn, tốc độ nói rất chậm, vẻ mặt thành thực đáp: “Lúc trước mình học ở một trường ngoại tỉnh, gần đây mới đến Bắc Kinh.”
Triệu Nham nhướng mày ồ một tiếng, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có người gọi mình, cậu ta vội chào Khương Tri rồi chạy đi.
Giờ giải lao trong lớp vô cùng náo nhiệt, tiếng ồn ào xung quanh vang lên không dứt, khá giống với chợ nhỏ ở chỗ cô.
Cô gái trước mặt yên lặng vô cùng, cô chậm rãi lật từng trang ghi chép, chuyên chú nhìn những bài giải được viết trên đó, giống như hoàn toàn tách biệt với bầu không khí náo nhiệt của lớp học.
Chu Dĩnh một tay chống cằm hiếu kỳ nhìn cô. Giờ giải lao lúc nãy cô cũng nhìn thấy rồi, người đàn ông đưa Khương Tri đến báo danh là người lúc trước đã quyên tặng tiền xây dựng thư viện cho trường học, thi thoảng Chu Dĩnh còn nhìn thấy anh ở các tiết mục kinh tế tài chính phát trên vivi, Tống Duẫn Hành, là một người vô cùng giàu có.
Nghĩ ngợi một lúc, Chu Dĩnh không thể kìm nén tâm hồn bát quái của mình, cô ghé sát lại Khương Tri, hỏi nhỏ: “Khương Tri, người họ Tống đưa bạn đến trường là gì của bạn vậy?”
Nghe thấy Chu Dĩnh hỏi, Khương Tri quay qua nhìn cô, khẽ nhíu mày. Bỗng nhiên cô nhớ đến buổi sáng nay trước khi đến trường, Tống Duẫn Hành nói với cô, nếu như người khác hỏi quan hệ của hai người bọn họ là gì, thì cô cứ nói anh là anh của cô, bọn họ không có quan hệ huyết thống.
Anh đặc biệt nhấn mạnh, không có quan hệ huyết thống.
Đắn đo một lúc, Khương Tri mới trả lời Chu Dĩnh: “Mình gọi anh ấy là anh Duẫn Hành, mình tạm thời sống ở nhà của anh ấy.”
Chu Dĩnh ồ một tiếng, vốn định hỏi tiếp, nhưng thấy Khương Tri vò đầu bứt tai vật lộn với bài tập, vì vậy cô đành lùi về chỗ, không nói thêm gì nữa.
-
Buổi chiều tan học, Tống Y Y đi tìm Khương Tri, sau đó hai người cùng nhau ra khỏi cổng trường.
Bình thường đều do tài xế trong nhà đến đón, hôm nay vừa ra khỏi cổng trường, từ xa Tống Y Y đã nhìn thấy chú nhỏ lái chiếc xe màu đen đắt tiền đang đứng chờ ở bên đường đối diện.
Hai người vừa lên xe, Tống Y Y cười tinh ranh, mắt híp lại trêu chọc, nói: “Chú nhỏ, không phải bình thường chú rất bận sao?”
“Sao hôm nay lại có thời gian đến trường đón tụi cháu vậy?”
Tống Y Y nắm lấy tấm lót ở ghế trước, khi nói những lời này, ánh mắt như có thâm ý liếc nhìn Khương Tri, trong lòng hiểu rõ “Túy Ông không say vì rượu”, chỉ là không biết Khương Tri có hiểu hay không.
Con nhóc này, Tống Duẫn Hành cười nhạo một tiếng, khóe môi cong cong, ánh mắt nguy hiểm liếc cô ấy, tỏ vẻ uy hiếp trắng trợn.
Anh nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, trong đó phản chiếu hình ảnh của người ngồi phía sau, liếc thấy sổ ghi chép trong tay Khương Tri, anh ngẫm nghĩ thu lại ánh nhìn, ý cười nơi đáy mắt đậm dần.
-
Ăn tối xong, Khương Tri về phòng làm bài tập, Tống Duẫn Hành cầm tài liệu chuẩn bị đến phòng sách, trên đường đi ngang qua phòng ngủ của Khương Tri, cửa phòng khép hờ, cô gái nhỏ quay lưng về phía anh, đang nghiêm túc làm bài.
Tống Duẫn Hành dừng lại mấy giây, sau đó tiếp tục đi đến phòng sách.
Vừa kết thúc cuộc họp hội nghị trực tuyến, Tống Duẫn Hành vẫn còn đang lật xem báo cáo, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, không đợi anh mở cửa, Tống Y Y đã từ phía sau cửa thò đầu ra, vẻ mặt đáng thương ôm lấy vở bài tập, người bám lấy khung cửa nhìn anh.
Tống Duẫn Hành nhướng mắt, hàng lông mày cũng nhếch lên, rồi lại giả như không nhìn thấy, tiếp tục lật xem tài liệu trong tay.
Tống Y Y nói bậy trong lòng một câu, đây rõ ràng là bị bơ đẹp rồi.
Cũng may da mặt cô ấy khá dày, Tống Y Y cầm sách bài tập trong tay chân chó chạy đến cạnh Tống Duẫn Hành, cười nịnh nọt: “Chú ơi, chỉ cho cháu bài này đi.”
Tống Y Y để một đề Vật lý trước mặt Tống Duẫn Hành, chủ động đưa vở nháp cho anh: “Chú nhỏ, chú khởi động bộ não thông minh tuyệt đỉnh của chú để giải bài này cho cháu đi.”
Tống Duẫn Hành không để tâm lắm nhận lấy đề bài, mắt liếc sơ qua, môi mỏng mấp máy: “Cháu là heo hả? Đề dễ như vậy cũng không biết làm?”
Tống Y Y mở trừng mắt theo phản xạ muốn cãi lại mấy câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt lười nhác của chú mình, cô ấy chỉ đành cười giả tạo: “Chú ơi, chú nói tiếp đi.”
Tống Duẫn Hành khịt mũi khinh bỉ hành động nịnh nọt chân chó của cô ấy, anh cầm lấy bút viết nhanh từng bước giải, lại nhấn mạnh một số điểm quan trọng, tư duy logic rõ ràng mạch lạc, vô cùng dễ hiểu.
Tống Y Y tay viết bài giải, miệng cười ha ha khen anh mấy câu, viết xong thì cầm lấy sách bài tập và vở nháp chuẩn bị phủi mông rời đi. Tống Duẫn Hành nghĩ ngợi, nắm lấy cổ áo cô ấy, vứt cô ấy ra ngoài giống như đang vứt một con gà nhỏ, còn thấp giọng dặn cô ấy: “Đi hỏi Khương Tri xem cô ấy có bài nào không biết làm hay không.”