Vẫn chậm một bước.
Du Hạ vừa chạy lên tầng hai, ngẩng đầu nhìn qua lan can chạm rỗng của cầu thang bộ, thấy Khuất Lịch Châu đứng ngay trước cửa phòng chiếu phim.
Ngay khoảnh khắc anh vươn tay ấn tay nắm cửa: “Khuất Lịch Châu!” Du Hạ vội vàng gọi anh.
Khuất Lịch Châu dừng tay, quay đầu lại, ánh mắt hờ hững nhìn về phía người phụ nữ trên cầu thang xoắn ốc.
Những thanh chắn của cầu thang gỗ đàn hương kiểu Mỹ thay đổi theo góc nhìn, tạo thành một biển đen tự do vô trật tự. Đèn chùm pha lê rọi xuống những vầng sáng lung linh, giả làm những gợn sóng lấp lánh.
Du Hạ chạy rất vội, thậm chí quên cả mang giày. Áo choàng lụa băng mềm mại trên người bay phấp phới. Bóng hình mảnh mai màu lam lướt nhanh giữa thang gỗ cổ điển, tựa như một nàng tiên cá đang trốn tránh mụ phù thủy, bất ngờ vọt lên từ mặt biển tĩnh lặng.
Cổ áo cô tuột xuống từ bên vai, dây thắt lưng cũng lỏng ra. Váy hai dây ren bên trong chỉ che đến bắp đùi, đôi chân thon dài lộ ra khỏi tà áo choàng, cùng với phần xương vai trần tạo nên sự tương phản trắng ngần trong suốt, nổi bật trên nền áo choàng lam, càng thêm bắt mắt.
Cổ tay trắng nõn vung loạn xạ, bước chân cũng dồn dập vội vã, cô gái trên cầu thang tối màu, cô gái trong mắt anh, giống như một con cá nhỏ bị bỏ lại trên mặt biển đen, đang cố gắng hết sức để bơi vào bờ.
Vừa ngây ngô hấp tấp, lại vừa tràn đầy sức sống xuyên thủng vực biển.
Biển khơi cuộn sóng ngầm nơi cô đang mắc kẹt, thật khó nói, rốt cuộc nó là chiếc cầu thang xoắn ốc bằng gỗ mun đen kia, hay là… đôi mắt sâu thẳm tựa vực không đáy của người đàn ông.
Trong khoảnh khắc Khuất Lịch Châu khựng lại, Du Hạ đã lao tới.
Cô kịp dừng lại cách anh vài bước, cúi gập người thở dốc. Mái tóc đen dài mềm mại như thác đổ từ sau vai xuống.
Có thể thấy rõ là Du Hạ ít khi tập thể dục, chỉ chạy có ba tầng lầu cũng đủ khiến cô thở không ra hơi.
Lúc này, Du Hạ chỉ lo điều hòa hơi thở, chẳng buồn kéo lại cổ áo lụa trễ trên vai, đến nỗi mái tóc đen dày cũng không che hết được làn da trắng ngọc ngà. Hai màu đen trắng tương phản, vô cùng bắt mắt.
Cô càng không nhớ cổ chiếc váy ren bên trong trễ đến mức nào.
Du Hạ chống hai tay lên đầu gối trước mặt anh, hai sợi dây áo màu lam mảnh như tơ siết lấy bả vai, hằn sâu vào phần da thịt mềm mại đầy đặn của phái nữ, vài lọn tóc xoăn nhẹ còn tinh nghịch luồn cả vào trong đó…
Khuất Lịch Châu nhanh chóng rời mắt khỏi người cô: “Sao lại chạy gấp thế?” Anh hỏi cô, giọng đã khàn đi một chút.
Lúc này Du Hạ mới đứng thẳng người, thờ ơ kéo lại cổ áo ngủ. Ánh mắt cô đảo qua đảo lại giữa người đàn ông và cánh cửa, một lúc sau mới lên tiếng: “À thì, chiều nay tôi xem phim ở trong đó, khiến căn phòng hơi bừa bộn.”
Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Nếu anh muốn dùng thì để tôi vào dọn dẹp trước đã.”
Nhưng Khuất Lịch Châu không lập tức buông tay, gõ nhẹ đầu ngón tay vẫn đặt trên nắm cửa, liếc nhìn cánh cửa khép kín, rồi lại ngước mắt nhìn Du Hạ. Anh không nói gì, chỉ khẽ nhướng mày.
Du Hạ thấy anh không hề động đậy, bất giác căng thẳng nuốt nước bọt, chỉ sợ giây tiếp theo anh sẽ chẳng nói chẳng rằng mà đẩy cửa đi vào.
Không khí như ngưng đọng, hai người giằng co trong giây lát.
Bỗng nhiên, Du Hạ thính tai nghe thấy tiếng điện thoại rung khe khẽ từ trong túi quần tây của Khuất Lịch Châu. Cô mừng như bắt được vàng chạy về phía anh, bước chân vội vã mang theo một làn hương thoang thoảng.
Hương thơm mềm mại quyện lẫn mùi phấn son phụ nữ đồng thời ập đến người anh.
Nồng nàn mời gọi đến thế.
Ngang nhiên không chút kiêng dè như vậy.
Trong thoáng chốc khuấy động sự tĩnh lặng nơi đáy mắt người đàn ông, khiến lòng anh dậy sóng.
Khi cô bất chấp tất cả đưa tay về phía túi quần mình, Khuất Lịch Châu vô thức buông tay, lùi lại nửa bước, tránh đi hành động không đúng lúc của cô.
“?” Du Hạ hơi sững người, tiu nghỉu rút tay về: “Điện thoại anh reo kìa.” Cô chỉ muốn anh nghe điện thoại thôi mà.
Khuất Lịch Châu lấy điện thoại ra liếc nhìn, rồi bắt máy: “Ừ.”
Du Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm, cứ ngỡ Khuất Lịch Châu chắc chắn sẽ đi chỗ khác nghe điện thoại, như vậy cô có thể nhân cơ hội mở cửa lẻn vào phòng chiếu phim để dọn dẹp.
Nào ngờ ngay giây trước khi cô định mở cửa, một bàn tay đã nhanh hơn cô một bước, đột ngột nắm lấy tay nắm cửa. Ánh đèn hành lang bị bóng hình đổ xuống che khuất, Du Hạ đang kinh ngạc thì sững người lại, hơi thở vừa mới dịu xuống được nửa chừng lại lập tức bị kéo căng lên.
Cô ngẩn cả người, chớp nhẹ hàng mi, phải mất hai giây mới hoàn hồn. Khi cô quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt người đàn ông, ánh nhìn thậm chí còn chưa kịp che giấu vẻ kinh ngạc và hoang mang.
Nhưng, chuyện mà Du Hạ lo sợ đã không xảy ra.
Khuất Lịch Châu vẫn đang nghe điện thoại, tay còn lại mở cửa giúp cô, nhưng hoàn toàn không có ý định bước vào, chỉ nhếch môi liếc cô một cái rồi quay người đi mất.
Dường như hành động vừa rồi chỉ đơn thuần là cử chỉ lịch thiệp của một người chồng đối với vợ mình.
Du Hạ hít một hơi thật sâu, nghiến răng bước vào phòng chiếu phim, tiện tay đóng sầm cửa lại.
Trong lúc dọn dẹp đồ đạc, cô bất giác nhớ lại một chi tiết. Vừa rồi, để tìm cớ đuổi Khuất Lịch Châu đi, cô đã định giúp anh lấy điện thoại từ trong túi quần. Hành động này tuy có phần thiếu tế nhị, nhưng hoàn toàn là do cô nhất thời nóng vội nên không suy nghĩ nhiều.
Cô làm vậy là theo phản xạ, và hành động né tránh của Khuất Lịch Châu cũng vậy. Cô nhìn ra được điều đó.
Nói chính xác hơn, phản ứng né tránh của Khuất Lịch Châu đối với sự đụng chạm của cô hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.
Thẳng thắn mà nói, Khuất Lịch Châu xứng đáng là một người chồng hoàn hảo, mẫu mực. Ít nhất trong mắt người ngoài thì tuyệt đối là vậy.
Anh phong độ ngời ngời, cao sang lịch lãm. Dù hai người là mối quan hệ hôn nhân không mấy thân thiết sau khi cưới, nhưng suốt nửa năm qua, dù là lễ tết hay khi đi công tác về, Khuất Lịch Châu chưa bao giờ quên chuẩn bị quà cho Du Hạ. Anh không bao giờ ép cô làm gì, không bao giờ can thiệp vào tự do của cô, thậm chí không bao giờ ngắt lời cô.
Những yêu cầu cô đưa ra, anh thường sẽ đồng ý. Tương tự, những việc cô kiên quyết từ chối, anh cũng sẽ thuận theo.
Ngay cả khi cô nổi nóng, anh cũng chưa bao giờ tỏ ra thiếu tôn trọng hay mất kiên nhẫn.
Vì vậy, trong giới thượng lưu bậc nhất của thành phố Hạ Kinh, giữa các gia tộc hào môn, Khuất Lịch Châu luôn đứng đầu bảng xếp hạng "Cậu ấm nhà giàu đáng lấy nhất Bắc Kinh" trong mắt các cô chiêu danh giá. Nhưng Du Hạ, người thực sự lấy anh, lại không nghĩ vậy.
“Ai bày ra cái bảng xếp hạng nhàm chán thế không biết…” Cô trợn mắt.
Nửa năm nay tiếp xúc với Khuất Lịch Châu không nhiều, nhưng cũng đủ để cô nhìn thấu bản chất lạnh lùng ẩn sau vẻ ngoài ôn hòa của người đàn ông. Cái gọi là coi trọng lễ nghi chẳng qua chỉ là vỏ bọc cho sự xa cách, thờ ơ; lý trí tuyệt đối ẩn chứa sự cao ngạo và cô độc tuyệt đối.
Anh chán ghét sự động chạm vượt quá giới hạn cá nhân của người khác, bao gồm người đó có là vợ anh như cô đây.
Du Hạ dập tắt hết nến thơm, xóa lịch sử phát của máy chiếu, một lúc lâu sau mới ngẫm ra: Vậy nên phản ứng gay gắt của anh lúc nãy là vì tưởng cô muốn chạm vào anh ư?
Du Hạ gom hết rượu đến khu quầy bar mini, bực bội đặt mạnh chiếc ly trong tay xuống.
Rốt cuộc là ai muốn chạm vào anh ta chứ? Đúng là chuyện nực cười.
Tưởng đã dọn dẹp gần xong, cô quay đầu lại thì thấy trên tấm thảm trước sofa vẫn còn vương vãi không ít khăn giấy mình đã dùng. Du Hạ vội vàng tìm một chiếc túi giấy sạch, tống hết vào trong.
Xem phim đúng là tốn giấy thật. Sau này vẫn nên xem ít thôi.
Thực ra không phải Du Hạ làm “chuyện đó” cả buổi chiều trong phòng chiếu phim. Ban đầu cô đang làm việc, vốn định xem một số phim tài liệu về kiến trúc nước ngoài để tìm cảm hứng.
Cô cũng không hiểu đầu óc mình bắt đầu nghĩ đến những chuyện đen tối như vậy từ khi nào. Cô càng không hiểu, chẳng phải chỉ là một người đàn ông qua đường đã ở cùng cô một đêm thôi sao? Tại sao cứ chốc chốc lại hiện lên, gần như lấp đầy mọi kẽ hở trong tâm trí cô.
Trước đây, chỉ những lúc ở một mình vào ban đêm cô mới nhớ đến hắn, nhớ đến những chi tiết ít ỏi mà cô còn có thể nhớ được của đêm đó: sự thô bạo cố ý của hắn, những cái vuốt ve nóng bỏng, hay tiếng thở dốc khản đặc vì ướt át…
Giờ đây đã đến mức ban ngày, ngay cả lúc làm việc cô cũng nghĩ đến hắn và muốn làm “chuyện đó”.
Quả nhiên vẫn là do đêm trước ngày cưới “ăn” quá ngon thì phải. Ăn quen bén mùi, dễ cảm thấy cô đơn.
Du Hạ bất giác thở dài khe khẽ, quay người bắt đầu cúi xuống dọn dẹp ghế sofa. Thời gian gấp gáp, cô không kịp phân loại từng chút một, chỉ kéo vội chiếc thùng giấy rỗng bên cạnh, nhét hết các loại tài liệu công việc, chăn mỏng, kính mắt, đủ thứ linh tinh vào trong.
Cuối cùng, cô cầm “món đồ chơi nhỏ” lên, rút khăn ướt lau sạch.
Nghĩ bụng dù sao lát nữa cũng phải rửa sạch khử trùng, Du Hạ không cất nó vào trong hộp có khóa đi kèm nguyên bản, mà dùng một miếng vải nhung màu cầu vồng gói lại, tiện tay để vào mép chiếc thùng giấy đã đầy ắp.
Cuối cùng cũng dọn xong mọi thứ, Du Hạ vui vẻ ôm lấy thùng giấy. Thế mà vừa đứng dậy, cô bỗng thấy cửa phòng mở toang hoác, người đàn ông vốn nên đang ở ngoài nghe điện thoại lại đang đứng sừng sững ở đó.
Ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa bị thân hình anh che mất phần lớn.
Tia sáng còn sót lại viền theo dáng người cao thẳng rắn rỏi của anh, tựa như khoác lên một vầng hào quang thoát tục. Góc nhìn ngược sáng càng làm nổi bật vóc dáng của anh: vai rộng, eo thon, chân dài, cơ bắp rắn rỏi, mạnh mẽ.
Chiếc áo sơ mi đỏ sẫm anh đang mặc có màu sắc nồng đậm, nhưng lại không hề tương phản với khí chất tao nhã và điềm đạm của anh. Ngược lại, nó càng làm nổi bật phong thái thanh cao, quý phái đặc trưng, khiến anh càng thêm cuốn hút. Một người đàn ông cao lớn vậy mà lại xinh đẹp mỹ miều, gần như toát lên một vẻ phong lưu, lười biếng đầy quyến rũ.
Giây phút đó Du Hạ nghĩ, nếu không phải mình đang có tật giật mình, cô nhất định sẽ ngắm nhìn dáng vẻ cao ngất, nổi bật như ngọc của anh, không mang theo định kiến rằng mình không hợp với anh, mà chỉ đơn thuần bị nhan sắc tuyệt đỉnh kia hoàn toàn chinh phục.
Thế nhưng, ngay lúc này, Khuất Lịch Châu lười biếng dựa người vào cạnh cửa, điện thoại vẫn áp sát bên tai chưa ngắt máy. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên đường cong mờ nhạt, ánh mắt hướng về phía cô, đuôi mắt hơi nhướng lên, ẩn chứa ý trêu chọc phảng phất, khiến cô không thể phân biệt được anh đang tập trung vào điện thoại, hay là… đang quan sát mình.
Cảm giác bị nhìn thấu, bị phân tích đang xoay vòng. Anh không cách nào đoán được, cô không nơi nào để trốn.
Du Hạ không khỏi tự nghi ngờ chính mình. Lúc nãy cô không đóng cửa sao?
Khuất Lịch Châu đến đây từ lúc nào? Trước khi cô tắt phim? Lúc cô dọn dẹp khăn giấy? Hay là, lúc cô đang cẩn thận lau chùi “món đồ chơi” đó…
Du Hạ cảm thấy những việc mình làm trong phòng chiếu phim chiều nay ngày càng lộ ra nhiều sơ hở. Cô không biết Khuất Lịch Châu có nhận ra điều gì ở khâu nào không, mà cũng không dám hỏi nhiều.
Bây giờ cô chỉ muốn ôm đồ của mình nhanh chóng rời đi, nhân lúc Khuất Lịch Châu chưa cúp điện thoại.
Chỉ là càng hoảng loạng càng dễ phạm sai lầm. Thùng giấy đầy ắp đồ, bước chân cô vội vã, luống cuống. Đột nhiên, một vật gì đó từ trong đống đồ trên tay cô rơi xuống. Cô chưa kịp đưa tay ra đón lấy, món đồ đã lăn lông lốc dưới đất.
Du Hạ nghiêng đầu nhìn từ phía sau thùng giấy, ai ngờ vừa thấy, cả người cô đứng hình tại chỗ.
Đó là miếng vải nhung cầu vồng, miếng vải với màu sắc kỳ lạ và nổi bật bọc món đồ chơi bên trong nằm trên tấm thảm lông lạc đà màu đen sẫm, ngay dưới chân Khuất Lịch Châu.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát giữa không trung.
Người phản ứng trước là Khuất Lịch Châu. Anh nhìn Du Hạ, nói với người ở đầu dây bên kia một câu “Cứ vậy đi”, rồi thẳng thừng cúp điện thoại. Sau đó, anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào thứ dưới chân mình.
Anh dường như không suy nghĩ nhiều, cúi người xuống nhặt đồ giúp cô.
Đầu óc Du Hạ lập tức nóng bừng lên. Cô lập tức hoàn hồn, cúi xuống nhặt món đồ vừa rơi với tốc độ ánh sáng, hành động nhanh đến mức khó tin.
Hai người gần như đồng thời đưa tay ra. Nhưng Du Hạ căn bản không nhanh bằng anh.
Món đồ đó bị Khuất Lịch Châu giành lấy trước. Ngay sau đó vì quá hoảng loạn mà cô không nắm được đồ, ngược lại vô tình nắm phải ngón tay anh.
Tay Khuất Lịch Châu khựng lại, anh ngước mắt lên nhìn cô.
Phản ứng đầu tiên của Du Hạ là rụt tay lại vì anh ghét người khác chạm vào. Nhiệt độ ngón tay anh hơi cao, chỉ chạm nhẹ một cái thôi cũng khiến cô cảm thấy đầu ngón tay truyền đến cảm giác tê dại như bị điện giật.
Trong tình huống này, cô vậy mà lại không nhịn được bắt đầu quan sát tay anh.
Những ngón tay thon dài, xương khớp rõ nét của người đàn ông lộ ra vẻ gầy guộc nhưng đầy cuốn hút. Làn da trắng lạnh điểm xuyết những đường gân xanh nhạt uốn lượn từ mu bàn tay lên cổ tay, chạy dọc theo cánh tay gầy mà săn chắc. Các đường gân nổi lên đều đặn, gọn gàng. Chiếc đồng hồ kim loại cứng cáp càng làm tôn lên vẻ đẹp mạnh mẽ, nam tính đầy mê hoặc.
Hóa ra chồng cô lại sở hữu một đôi tay đẹp đến vậy.
Nhưng Du Hạ lại nghĩ đến người đàn ông kia.
Đôi tay của người đàn ông kia cũng đẹp không kém. Giống như chồng cô, móng tay hắn tròn trịa, sạch sẽ, được cắt tỉa rất ngắn, nên khi cho vào trong sẽ không làm cô đau. Cô nhớ rất rõ.
Tại sao cô lại nhớ rõ như vậy?
Dưới tác dụng của rượu, ký ức của cô về đêm buông thả trước ngày cưới rất hỗn loạn. Nhưng, thỉnh thoảng trong một khoảnh khắc tỉnh táo, trong tầm nhìn mờ ảo, cô thoáng nhìn thấy bàn tay của người đàn ông đó. Hắn dùng đôi tay đẹp đẽ đó để đeo bao.
Mãi một lúc lâu mới đeo xong.
“Sao không thành thạo gì hết vậy?” Dù lúc đó cô đã lộn xộn đến mức không ra hình dạng gì nhưng miệng vẫn không chịu thua, còn dám không sợ chết mà khiêu khích đối phương: “Không lẽ cố ý giả vờ cho tôi xem?”
Người đàn ông không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn bật cười khe khẽ.
Hắn dùng lòng bàn tay ấn mạnh Du Hạ xuống, đầu ngón tay dính tinh dầu bóng loáng, chậm rãi thoa lên hõm eo quyến rũ của cô, giọng nói trầm khàn quyến rũ cùng với đôi môi đồng thời rơi xuống người cô.
“Xin lỗi, gái lớn mới lên kiệu hoa.” Anh nói với cô: “Lần đầu tiên.”
Nói dối. Du Hạ không tin.
Những kẻ làm nghề đó, giỏi nhất là dùng những thủ đoạn trà xanh này để lấy lòng thượng đế.
Mà thôi, nói đi cũng phải nói lại. Giọng hắn hay, giọng của chồng cô cũng chẳng kém. Tay hắn đẹp, đôi tay này của chồng cô càng không thua kém gì.
Những lúc có nhu cầu sinh lý, nếu cô có thể dùng giọng của Khuất Lịch Châu để thay thế giọng hắn, nếu là như vậy thì có phải tay của Khuất Lịch Châu cũng có thể…
“Du Hạ?” Người đàn ông đối diện đột ngột lên tiếng.
“H… hả!?” Du Hạ rõ ràng bị dọa cho một phen hết hồn, choàng tỉnh lại.
Chết tiệt, vừa rồi cô lại đang thầm tưởng tượng bậy bạ cái gì thế này. Thật giống như một con quỷ đói khát sắc dục.
Lúc này Du Hạ mới nhớ ra tình huống khó xử trước mắt. May mà Khuất Lịch Châu không hề tò mò, vẫn bình thản ung dung như cũ, từ từ đứng dậy, lặng lẽ trả lại miếng vải nhung cầu vồng vừa nhặt được cho cô.
Trong cơn mơ màng, Du Hạ dường như lại nghe thấy tiếng rung rè rè. Cứ ngỡ là mình bị ảo giác nên cô không để tâm, đưa tay ra định bụng nhanh chóng nhận lấy từ tay Khuất Lịch Châu rồi rời đi.
Song, khi tay vừa chạm vào miếng vải nhung cầu vồng, Du Hạ chợt nhận ra… hình như thật sự không phải là ảo giác?
Khuất Lịch Châu vẫn chưa buông tay, ngón tay cô thì đang nắm ở đầu bên kia.
Thứ đó… Bên trong miếng vải nhung cầu vồng là món đồ chơi mà cô yêu thích.
Ngay lúc này, giữa những đầu ngón tay của hai người, một tiếng rè rè đều đặn rung lên.
“…”
Du Hạ gần như muốn phát điên vì xấu hổ, trong lòng gào thét, nhưng bề ngoài vẫn phải vận dụng hết kỹ năng diễn xuất cả đời để tỏ ra bình tĩnh. Dù sao cũng là vấn đề thể diện, cô tuyệt đối không thể để mất một chút nào.
Cô cố giữ vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, dứt khoát giật phắt lấy món đồ từ tay Khuất Lịch Châu. Trong cơn hoảng loạn tột độ cô vẫn không quên nói dối lần nữa: “Cây.mát.xa.” Cô huơ huơ thứ trong tay, ra vẻ rất nghiêm túc: “Nó hỏng rồi, cứ hay rung loạn xạ.”
Cái cảm giác phải dùng vô số lời nói dối để che đậy một lời nói dối, cô đã nếm trải đủ cả buổi chiều nay rồi. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Khuất Lịch Châu, cũng không muốn ở lại thêm một giây nào, nhấc chân định lao ra ngoài.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, người đàn ông bên cạnh đã nắm lấy cánh tay cô mà không một lời báo trước.