Thấy anh trở về, Du Hạ có vẻ khá bất ngờ. Cô đứng dậy, nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn anh.

Cô thật xinh đẹp.

Chiếc áo choàng mỏng tôn lên vóc dáng mảnh mai nữ tính của cô. Đôi chân thon dài ẩn hiện dưới tà áo tung bay. Bờ vai mảnh khảnh, vòng eo thon gọn, đường cong đầy đặn nữ tính, cần cổ thanh mảnh.

Cô cũng thật kiêu ngạo.

Lúc này, Du Hạ bừng tỉnh sau một thoáng ngạc nhiên. Cô cau mày, vô thức mím môi, biểu cảm vô cùng bất mãn. Một tay cô khoanh trước ngực, tay còn lại kẹp chiếc dao dọc giấy đen mỏng ngắn giữa hai ngón tay, cằm hất lên, mắt khép hờ theo thói quen khi nhìn người.

Trước giờ dù là người giúp việc hay là anh thì Du Hạ luôn đối xử một cách kiêu ngạo như nhau.

Ngay cả con chó của cô cũng kiêu ngạo, ngang bướng giống cô.

“Sao anh lại trở về?” Ngón tay Du Hạ nghịch con dao mỏng.

Khuất Lịch Châu đứng trước cửa với áo khoác vest trong tay nhìn cô mà cảm thấy bồn chồn khát nước. Anh cúi mắt lặng lẽ thôi nhìn cô, nới lỏng cà vạt rồi cất bước đi tới.

“Cô Út có việc đột xuất.” Anh đáp.

Quản gia tiến lên đỡ lấy áo vest trong tay anh. Khuất Lịch Châu bước đến bên cạnh Du Hạ, liếc mắt nhìn giúp việc nữ đang khúm núm cúi đầu. Không mấy để tâm, anh bình tĩnh quay đầu hỏi Du Hạ: “Có chuyện gì vậy?”

Du Hạ hừ lạnh, ám chỉ: “Người các ‘ông lớn’ nhà anh phái tới đấy.”

Lúc mới kết hôn, Du Hạ đã kiên quyết yêu cầu Khuất Lịch Châu chuyển ra ngoài. Dù sao trong nhà tổ của họ Khuất cũng nhiều người nhiều tai mắt, các chú bác đứng trên lập trường khác nhau đều có phe phái và động cơ riêng.

Là người thừa kế sản nghiệp của gia tộc cũng như gia chủ đời kế tiếp, Khuất Lịch Châu nghiễm nghiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Vì thế, mỗi giây phút Du Hạ sống ở nhà tổ đều có cảm giác như đang bị tám trăm con mắt theo dõi nhất cử nhất động.

Tất nhiên, người lớn trong nhà đều phản đối mạnh mẽ chuyện này. Nhưng lúc ấy Khuất Lịch Châu chỉ trả lời cô một chữ “Được”. Du Hạ không biết anh đã đối phó với nhà họ Khuất như thế nào, cũng không có hứng thú tìm hiểu, dù sao thì hôm sau họ cũng thuận lợi chuyển ra ngoài.

Du Hạ đoán người đàn ông này đã muốn chuyển ra ngoài từ sớm nên mới thuận nước đẩy thuyền đồng ý với yêu cầu của cô.

Song họ mới chuyển ra ngoài không lâu, nhà họ Khuất đã bắt đầu cài cắm người đến đây. Trong sáu tháng kể từ khi kết hôn, Du Hạ đã bắt được vô số “nội gián”. Không cần đoán cũng biết những người này đều do người lớn trong nhà họ Khuất cử đến giám thị cô và Khuất Lịch Châu.

Càng nghĩ càng tức, Du Hạ chống hông trừng người đàn ông trước mặt, giọng điệu khó chịu: “Khuất Lịch Châu, anh có biết tính cả cô ta thì đây là lần thứ 7 trong tháng này rồi không?”

“Cuộc sống tuổi xế chiều của người lớn trong nhà thật đúng là nhàn nhã, tại sao họ lại quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của chúng ta như vậy?” Cô cầm con dao nhỏ chỉ vào camera giám sát trên đầu mình, ánh mắt ngang ngược: “Anh có muốn tôi bật camera giám sát trong nhà để họ có thể theo dõi mọi lúc mọi nơi không?”

“Em nói đúng.” Không ngờ, Khuất Lịch Châu lại đồng tình với cô: “Chúng ta thực sự nên cảnh báo họ.”

Anh nhướng mày nhìn Du Hạ, sau đó thản nhiên chỉ tay vào giúp việc nữ đối diện, không thèm liếc nhìn đối phương lấy một cái mà chỉ nói: “Hay là bắt đầu từ cô ta đi.”

Lời nói của anh khiến Du Hạ và giúp việc nữ đều giật mình kinh hãi nhìn anh.

Người đàn ông lại vờ như không thấy, nhanh chóng giật lấy con dao mỏng trong tay Du Hạ, áng chừng trong tay mình. Môi anh khẽ nhếch song ánh mắt lại lạnh lùng nghiêm nghị, không hề chứa ý cười.

Anh bước lại gần người giúp việc, nhưng người anh hỏi lại là Du Hạ: “Em muốn trả lại cho họ bộ phận nào trước?”

Giọng điệu lạnh nhạt của anh thuộc về sự kiên nhẫn của một kẻ săn mồi.

“Mắt nhìn thấy nhiều bí mật nhất, nên móc ra. Nhưng, tai cấu tạo từ sụn cũng dễ cắt hơn. Hay là lưỡi biết mật báo, phải xẻo đi thôi.”

Du Hạ khiếp sợ nhìn anh chằm chằm.

Chiếc áo sơ mi màu đỏ sẫm vốn rất lòe loẹt nhưng khi khoác lên người Khuất Lịch Châu lại làm nổi bật làn da trắng sáng của người đàn ông. Áo được sơ vin vào quần Tây đen cao cấp khoe trọn vòng eo thon gọn và đôi chân dài với tỷ lệ hoàn hảo. Việc xỏ thêm một đôi găng tay đen làm tăng thêm vẻ thanh cao cấm dục.

Anh có kiểu tóc tinh tế, bờ vai dài rộng, vóc dáng cao ráo đĩnh đạc, khuôn mặt góc cạnh. Nhìn sườn mặt, đường cong mũi và môi vô cùng hoàn hảo. Trên sống mũi cao là cặp kính gọng bạc mang đến cảm giác ma mị cuốn hút như một bộ phim điện ảnh.

Thấu kính thủy tinh phản chiếu ánh sắc lạnh dưới ánh đèn chùm pha lê khiến Du Hạ không nhìn thấy rõ ánh mắt của anh.

Song Du Hạ phải thừa nhận rằng, chồng cô vô cùng điển trai.

Và bất kể thế nào, dù là quần áo hay khí chất, anh đều trông giống một quý ông lịch thiệp, dịu dàng nghiêm nghị, sạch sẽ như một bức tượng ngọc được khắc trên tuyết, không một chút tì vết.

Nhưng lúc này, tay anh đang cầm một con dao, lời lẽ hung dữ, tay áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, đường gân xanh nổi lên toát ra vẻ nam tính quyến rũ.

Chiều cao vượt trội kết hợp với khí thế sắc bén của anh tạo nên áp lực lớn.

Mũi dao cắt gió phản chiếu ánh sáng kim cương của chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út.

Trong sự đối lập để lộ một kẻ điên đang được nuôi dưỡng dưới vỏ bọc nhã nhặn.

Nữ giúp việc hoảng sợ, tuyệt vọng lắc đầu trốn về phía sau, bật khóc ngay tại chỗ: “Ông chủ, bà chủ, tôi xin lỗi… Tôi…”

“Khoan đã!” Du Hạ lập tức xoay người che chắn cho nữ giúp việc: “Khuất Lịch Châu, anh làm gì vậy?”

“Nếu muốn tính sổ thì phải tìm Khuất Minh Ân, người ta cũng chỉ làm việc vì tiền, anh bắt nạt một cô gái còn ra thể thống gì?”

“Bắt nạt?” Khuất Lịch Châu cười khẽ: “Tôi à?”

Du Hạ không để ý tới anh, quay đầu nhìn giúp việc nữ phía sau. Thấy cô ta vẫn ngốc nghếch đứng đực ra ở đó, cô không nhịn được thúc giục: “Sao cô còn đứng đây? Cô thật sự đợi anh ta móc mắt cô ra ư? Còn không đi mau đi!”

“…Cảm ơn bà chủ.” Nữ giúp việc khóc lóc chạy đi còn không quên nói lời cảm ơn.

Khuất Lịch Châu không buồn ngước lên nhìn, như thể anh không quan tâm đến giúp việc kia ở lại hay rời đi. Ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Hạ, bông đùa: “Tôi tưởng vừa rồi em muốn trừng phạt cô ta.”

“Tôi chỉ muốn dọa cô ta thôi.” Du Hạ quay lại liếc anh: “Ai biến thái như anh chứ.”

Biến thái…ư?

Khuất Lịch Châu đột nhiên bâng quơ hỏi cô: “Dạ dày em không đau nữa à?”

Du Hạ suýt nữa sặc nước bọt của chính mình. Cô tự nhiên nhớ lại, bản thân đã thuận miệng nói dối anh cách đây nửa tiếng trước, còn suy tưởng giọng nói của anh thành người đàn ông khác mà làm loại chuyện đó.

Mặt đỏ bừng, cô gượng gạo hỏi: “Gì, gì cơ?”

“Không có gì.” Khuất Lịch Châu nghịch con dao rọc giấy trong tay, trêu chọc: “Trông em có vẻ tràn ngập sức sống nhỉ.”

Du Hạ sượng sùng đổi chủ đề: “Anh còn chưa đi ư?”

“Ừ, tối nay không đi nữa.”

“Tại sao?” Cô lại ngạc nhiên.

Tuy nhiên, vừa dứt lời, cô cũng đã tự nhận ra không ổn. Cho dù anh gần như không ngủ ở nhà thì đây cũng là nhà của anh, là tài sản chung của hai vợ chồng. Dẫu họ sống với nhau như hai người xa lạ thì về mặt pháp luật họ vẫn là vợ chồng.

Anh là người chồng hợp pháp của cô.

Đương khi người chồng nói sẽ ngủ ở nhà, nếu cô còn hỏi “Tại sao” thì quả thực khá kỳ lạ.

Song cũng không thể trách cô, hơn nữa, cô không muốn anh ở nhà nhiều, được chưa?

“Hôm nay tôi nghe trong điện thoại…” Anh nói đến đây rồi cố tình dừng lại.

Đó là lý do Du Hạ ghét anh.

Chính vì người đàn ông này luôn có thể khiến cô bối rối chỉ bằng vài lời nói. Thậm chí như bây giờ, chỉ vì một câu lửng lơ cũng khiến trái tim cô thấp thỏm.

Tại sao lại dừng ở đây?

Anh thực sự là tên biến thái!

“Nghe cái gì?” Du Hạ nghe ra được sự cảnh giác trong giọng nói của mình. Anh đã nghe được gì qua điện thoại?

Có lẽ nào…

“Tôi có nói điều gì không phải trong điện thoại khiến em mất vui không?” Khuất Lịch Châu đút tay vào túi quần, ung dung lại gần cô.

Cho đến khi thân hình cao lớn của anh hoàn toàn bao bọc lấy cô.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cong môi, chậm rãi bổ sung: “Tôi luôn cảm thấy hôm nay em có vẻ vô cùng bất mãn với tôi.”

Giọng điệu khó hiểu của anh nghe sao lại rất chân thành.

Sự chân thành này, vào thời điểm này, đối với Du Hạ mà nói lại càng giống như khiêu khích. Được thôi, nếu anh ta nhìn thấu rồi, cô cũng không cần phải giả vờ nữa.

“Đúng vậy, tôi chỉ không hài lòng với anh thôi.”

“Tại sao?” Đến lượt anh hỏi.

Cô như con mèo bị giẫm phải đuôi, buột miệng thốt ra: “Bởi vì anh phá hỏng hứng thú của tôi!”

“Về phương diện nào?”

Hứng thú ở phương diện nào, anh truy hỏi.

Du Hạ đột nhiên nghẹn lời: “…”

“Em không muốn nói?” Khuất Lịch Châu hơi nhướng ngày.

Thật ra là nói không nên lời. Du Hạ mím môi, im lặng.

Thấy cô im lặng, Khuất Lịch Châu nheo mắt nhìn cô trầm ngâm. Một lát sau, anh đột nhiên mỉm cười và hỏi: “Vậy em có cần tôi đền bù cho em không?”

Đền bù bằng cách nào? Làm cô lên đỉnh sao? Du Hạ giật mình trước suy nghĩ bất chợt này của bản thân.

May sao cuộc trò chuyện không cùng tần số này cũng mau kết thúc bằng tiếng chuông điện thoại của Khuất Lịch Châu. Anh không kiểm tra tên người gọi mà trực tiếp nhấc máy trước mặt Du Hạ: “Nói đi.” Thậm chí anh không hề do dự mà bật loa ngoài.

Du Hạ không có hứng thú lắng nghe, dắt con chó đến ghế sofa và bắt đầu mở hộp nước hoa.

Nhưng lúc này chỉ có hai người họ trong phòng khách, dù cô muốn nghe hay không thì những lời của trợ lý gọi tới cũng lọt vào tai. Đại khái đối phương nói với anh rằng sẽ có một cuộc họp video trực tuyến quốc tế quan trọng trong 10 phút nữa. Khuất Lịch Châu đáp lại một cách thờ ơ rồi cúp điện thoại.

Trước khi quay người rời đi, Khuất Lịch Châu nhìn người phụ nữ đang cuộn mình trên sofa rồi nhẹ nhàng nói: “Phải họp, tối nay chúng ta lại nói tiếp.”

Du Hạ không thèm ngẩng đầu lên, không để ý đến anh. Cô cũng chẳng có gì để nói với anh cả.

Tuy nhiên ngay sau đó, một ý nghĩ bất chợt ập đến. 

Khuất Lịch Châu vừa nói gì nhỉ? Anh phải làm gì cơ? Mở họp? Họp ở đâu?

Du Hạ lập tức nhớ lại vài lần người đàn ông này tổ chức họp video trực tuyến tại nhà là ở…

Cô đột nhiên ngẩng đầu, trơ mắt nhìn thang máy phía đối diện dừng ở con số “3” – tầng 3 – phòng chiếu phim.

Phòng đó có màn hình vòm ba chiều, được trang bị đầy đủ loa đài máy chiếu, thực sự là nơi lý tưởng cho họp video trực tuyến. 

Tuy nhiên, cô quá hoảng loạn đến nỗi không thể nhớ được nơi đó hỗn loạn đến mức nào. Trong khoảnh khắc ấy trong đầu cô chỉ nhớ rõ hai điều:

Máy chiếu chưa tắt và phim chỉ đang tạm dừng.

Và trên sofa còn để đồ dùng cá nhân của cô.

Khi hai chữ “đồ chơi” thoáng hiện lên trong đầu Du Hạ, cô gần như nhảy bật dậy khỏi ghế sofa, chạy lên cầu thang xoắn ốc, lao thẳng lên tầng 3.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play