Thuyền trôi hững hờ giữa sóng biếc dập dờn, trăng khuyết mờ sương.
Thân gầy guộc căng như dây đàn, nụ hôn nồng nàn tựa mồi câu.
Bồn tắm đâu phải cố hương của loài cá,
Chỉ là chốn dại khờ kẻ nguyện trao thân.
Đêm nay nguyện làm con cá sung mãn nhất trong bồn tắm của cô.
*
Khi Khuất Lịch Châu gọi đến, Du Hạ đang “hồi tưởng” lại đêm trước ngày cưới.
Nói chính xác hơn là cô đang “hồi tưởng” về người đàn ông của đêm hôm ấy.
Đúng vậy, cô lại nhớ đến người đàn ông đó rồi.
Trong bữa tiệc hồ bơi mờ ảo, chỉ có người đàn ông ấy ăn mặc tối giản. Chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm dính sát vào người vẫn cài kín cúc đến tận cổ, chiếc cà vạt đen được thắt ngay ngắn toát lên vẻ cấm dục, như vừa thể hiện vừa đánh dấu cho việc cố ý phong ấn mọi dục vọng tội lỗi.
Áo sơ mi trắng thấm nước trở nên mỏng manh. Vóc dáng hắn lại vô cùng hoàn hảo, vai rộng eo thon, đường nét cơ thể ẩn hiện qua lớp vải như được phủ một lớp lọc tự nhiên, vừa hoang dã, vừa lạnh lùng, mặc còn quyến rũ hơn không mặc.
Người đàn ông chỉ ngồi đó, một chân co lên đặt trên chiếc ghế đẩu cao, quần tây đen tuyền rủ xuống mềm mại. Gọng kính vuông hoàn toàn che khuất đôi mắt nhưng không giấu được vẻ thong thả, thoải mái, quý phái toát ra từ hắn. Hắn cầm chiếc ly thủy tinh trên tay, những đốt ngón tay thon dài như lấp lánh ánh ngọc. Khi hắn uống rượu, chiếc cổ trắng ngần hơi ngửa ra sau, kéo căng đường yết hầu sắc cạnh.
Hệt như một siêu mẫu hàng đầu trong chốn danh lợi xa hoa.
Vẻ phong lưu bất cần đời, lại có chút thờ ơ khiến hắn nổi bật giữa đám cậu ấm cô chiêu. Rõ ràng là kín đáo, không phụ kiện, nhưng lại rực rỡ, chói rọi đến mức khiến người ta phải lóa mắt.
Ánh nước lấp lánh của buổi tiệc trở nên ảm đạm vì hắn. Tất cả mọi người đều chỉ là phông nền.
Khi cô chủ Du Hạ chỉ tay về phía hắn, hắn đang lười biếng xắn tay áo.
Hình như lúc ấy hắn đã nói gì đó.
Là gì nhỉ? Du Hạ thực sự không nhớ. Giống như sau một đêm hoang đường, đến giờ cô vẫn không nhớ được dáng vẻ của người đàn ông ấy.
Điện thoại vẫn tiếp tục reo, là chồng cô gọi.
Trong phòng chiếu phim, Du Hạ nằm dài trên ghế sofa, chậm rãi kéo váy xuống, ngửa đầu thở ra một hơi. Cô với lấy điều khiển, bấm dừng màn chiếu đối diện. Hình ảnh dừng lại ở cảnh hai người yêu nhau đang hôn say đắm.
“… Ừm.” Cô chậm rãi nhấc máy. Giọng nói khẽ khàng, mềm mại, khàn khàn pha lẫn chút ẩm ướt khó diễn tả thành lời.
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng đã khựng lại, một lát sau mới lên tiếng, lịch sự xin lỗi cô: “Xin lỗi, có làm phiền em nghỉ ngơi không?”
Du Hạ từng trải qua không nhiều đàn ông, thực ra thì chỉ có hai người.
Nếu nhất định phải so sánh, thì khí chất của chồng cô và người đàn ông kia hoàn toàn trái ngược nhau. Anh lịch thiệp, khiêm tốn, lý trí. Anh nho nhã, lịch sự. Từ khi kết hôn đến giờ, anh vẫn luôn như vậy.
Không giống như người đàn ông của đêm hôm ấy, vừa kiên nhẫn dẫn dắt cô, vừa giở trò dụ dỗ cô, còn mắng cô là “đồ vô dụng”. Vừa hoang dã, vừa phong lưu, vừa mạnh mẽ.
Cái sự ham muốn xác thịt phù phiếm ấy, vừa sắc sảo lại nhiệt huyết, khiến người ta nhớ mãi không quên.
Đến mức, chỉ cần nhớ lại bất kỳ khoảnh khắc mờ ám nào của đêm hôm đó, cũng đủ khiến cô mềm nhũn cả chân.
Du Hạ lại có chút nhớ nhung. Cô không nói gì, chỉ vén váy lên lần nữa.
Khuất Lịch Châu ở đầu dây bên kia đợi mãi không thấy cô trả lời, dường như cũng chẳng bận tâm. Anh chỉ bình tĩnh thông báo rằng nửa tiếng nữa cô Khuất Minh Ân sẽ đến nhà, nếu không muốn đối phó thì cứ tạm thời tránh mặt.
Về phương diện này thì anh luôn quan tâm đến cảm xúc của cô. Thật giống một người chồng quan tâm chu đáo.
Du Hạ lơ đãng đáp một tiếng. Thực ra, chiều nay cô đã ở trong phòng chiếu phim hơi lâu, xem hết bộ phim này đến bộ phim khác, âm thanh mở lớn hết cỡ, dù trong phòng bật điều hòa, người cô vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó.
Cô không khỏi hối hận, vừa rồi không nên uống nhiều rượu như vậy, mạnh quá rồi.
Say xỉn mang lại cảm giác bồng bềnh, chóng mặt. Du Hạ thích cảm giác này, càng thích cái cảm giác hưng phấn tột độ bùng nổ khi dục vọng được tưới tắm bằng cồn.
Nhưng sự hưng phấn ảo giác này thường đi kèm với cái giá của nó. Ví dụ, cồn sẽ dần dần làm cạn kiệt lượng nước trong cơ thể, khiến cô cảm thấy khô khốc, do đó nhu cầu sẽ trở nên cao hơn bình thường.
Trong tình huống này, dựa vào bản thân, cô không thể làm được.
Du Hạ không khỏi nhíu mày, hơi thở không ổn định, mang theo tiếng thở dốc mơ hồ.
Lúc này, Khuất Lịch Châu dường như cũng nhận ra giọng nói của cô không ổn. Sau khi khựng lại hai giây, anh khẽ hỏi: “Không khỏe sao?”
Du Hạ như bị giật mình, trong lúc hoảng loạn hoàn toàn nói dối theo bản năng: “... Đau dạ dày.”
Và vừa rồi cô không kìm được mà rên khẽ lên một tiếng, là cô tự làm đau chính mình trong lúc hoảng hốt. Thật là bất cẩn.
May mà Khuất Lịch Châu không truy hỏi tiếng r*n rỉ đáng ngờ kia.
Cũng đúng, mối quan hệ của họ là như vậy. Anh không xứng đáng để cô giữ gìn trinh tiết cho anh. Anh cũng căn bản không tốn công sức để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt của cô.
Cả hai là vợ chồng, nhưng không thân.
Khuất Lịch Châu vẫn bình tĩnh như thường. Có lẽ để giữ gìn phẩm chất cơ bản của một người chồng, sự giáo dục tốt của anh vẫn khiến anh quan tâm cô một cách tượng trưng, để tỏ vẻ phong độ.
“Có cần đi bệnh viện không?” Anh hỏi.
“Hoặc, anh sẽ cử người đến nhà.” Anh lại đề nghị.
Rõ ràng, dù nghe thấy vợ mình “không khỏe”, nhưng anh hoàn toàn không có ý định về nhà ngay lập tức. Trong vẻ điềm đạm và bình tĩnh của anh, không nghe ra chút lo lắng hay quan tâm nào dành cho vợ. Vì vậy, dù giọng nói có quyến rũ đến đâu, cũng trở nên xa lạ khó gần.
May thay, Du Hạ càng không có cảm giác gì với anh.
“Không cần!” Cô từ chối ngay mà không cần suy nghĩ.
Dựa vào sự hiểu biết của cô về Khuất Lịch Châu, cô không hề lo lắng rằng anh sẽ tiếp tục cố chấp với những điều cô đã nói “không”.
Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, Khuất Lịch Châu do dự một chút rồi không ép nữa, chỉ khẽ đáp một câu: “Được.”
Gã đàn ông nhạt nhẽo, vô vị.
Cô biết, anh sắp cúp điện thoại rồi.
“Chờ, chờ một lát...” Đúng lúc này, Du Hạ đột nhiên lên tiếng.
“Hửm?” Anh khẽ đáp.
… Chết tiệt, sao tự nhiên lại nổi khùng gọi anh lại chứ. Du Hạ bực bội mắng bản thân.
Nhưng đồng thời, cô lại không thể kìm nén được cảm giác kích thích.
Rốt cuộc cô muốn làm gì vậy? Phải chăng vì cô biết rõ, chồng cô tuy vô vị nhưng các mặt khác đều thuộc hàng đỉnh của chóp.
Ví dụ như, chất giọng.
Người đàn ông đã cùng cô trải qua đêm trước ngày cưới nghiễm nhiên trở thành “người thầy vỡ lòng” của cô về mặt này. Từ đêm ấy trở đi, trong vô số những đêm một mình đắm chìm trong khoái lạc, cô đều tưởng tượng đến người đàn ông kia để làm chuyện ấy.
Những chuyện mà cô đang làm trước khi Khuất Lịch Châu gọi điện đến.
Đáng tiếc, Du Hạ hoàn toàn không nhớ nổi khuôn mặt của người đàn ông kia.
Mặc dù cô đã chủ động gán cho hắn một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai trong trí tưởng tượng, nhưng đó dù sao cũng không phải là tận mắt nhìn thấy, không phải là điều thực sự tồn tại trong trí nhớ, đương nhiên không đủ chân thực.
Không đủ chân thực, không đủ cụ thể, vậy nên, không đủ gần gũi.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ, giọng nói của hắn rất hay. Và may mắn thay, giọng nói của chồng cô cũng tuyệt đối không hề thua kém.
Vậy thì có lẽ, cô có thể mượn giọng nói của Khuất Lịch Châu một lát, để dùng cho lúc này.
Thật vậy, việc lén lút hòa trộn giọng nói của chồng vào một người đàn ông khác, để “họ” cùng lúc phục vụ mình là một việc vô cùng đáng xấu hổ, vô cùng trái đạo đức.
Nhưng việc trộn lẫn lợi dụng và phản bội này cũng đồng thời là một điều khiến người vô cùng... hưng phấn.
Vậy nên bây giờ, lần đầu tiên cô hy vọng Khuất Lịch Châu đừng cúp điện thoại vội. Nói thêm với cô vài câu nữa đi, nói gì cũng được, cô muốn nghe.
Chỉ có điều, để Khuất Lịch Châu chủ động “nói thêm vài câu vô nghĩa” thực sự không phải là chuyện dễ dàng, thậm chí còn khó hơn việc khiến cô đạt cực khoái ngay lập tức. Dù sao thì chồng cô không chỉ vô tình, vô dục, mà còn ít nói, kiệm lời. Ít nhất ở trước mặt cô là như vậy.
Thời gian lại trôi qua một cách dài đăng đẳng.
Cô vẫn chưa chuẩn bị được nên nói gì.
Khuất Lịch Châu cũng chưa kết thúc cuộc gọi.
Anh vẫn im lặng chờ cô mở lời nói tiếp. Người đàn ông này thật kỳ lạ, vừa giữ khoảng cách lạnh lùng với cô, vừa dường như có vô vàn kiên nhẫn dành cho cô.
Du Hạ rụt một tay ra, cầm điện thoại áp sát vào tai, như vậy có thể nghe thấy giọng nói của anh rõ hơn, như thể một sự tồn tại có thể chạm tới, thay thế cho sự dụ dỗ trăm bề bên tai cô của người đàn ông đêm đó.
“Mấy giờ… cô út đến?” Cô chủ động gợi chuyện, nhưng quá tệ rồi. Đây tuyệt đối không phải là một câu hỏi khôn ngoan. Khuất Lịch Châu đã nói cho cô biết đáp án cho câu hỏi này ngay từ đầu rồi mà.
Khoảng nửa tiếng nữa. Anh đã nói rồi, bây giờ cô mới nhớ ra.
Thế là Du Hạ đột nhiên không dám nói gì thêm nữa. Sợ rằng mình nói nhiều ắt sẽ lỡ lời, cũng sợ rằng hơi thở hỗn loạn và đứt quãng của mình sẽ bị anh phát hiện, bị anh nhìn thấu. Tuy biết rõ anh không để ý đến mình như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa anh là đồ ngốc.
Quan trọng nhất là, cô tuyệt đối không muốn anh biết mình đang làm gì vào lúc này. Nếu không, Khuất Lịch Châu chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô cô đơn đến mức nào mới chọn cách vừa gọi điện thoại cho anh vừa làm chuyện này.
Ai ngờ.
“Nửa tiếng.” Khuất Lịch Châu vẫn trả lời câu hỏi của cô, rồi bổ sung thêm một câu, “Bây giờ chắc chưa đến.”
Chính vào khoảnh khắc này, Du Hạ mới bàng hoàng nhận ra, thật ra giọng nói của Khuất Lịch Châu còn hay hơn cô tưởng tượng.
Khác với giọng điệu khàn khàn, nghèn nghẹn khi kích tình của người đàn ông đêm hôm đó.
Anh khách khí với cô, cũng không hứng thú với cô. Vậy nên, giọng điệu của anh luôn xa cách, dù là những âm tiết trầm thấp, khàn khàn đầy từ tính, hay là âm cuối lười biếng, uể oải được nhấn nhá, tất cả đều thấm đượm sự lạnh lùng máy móc.
“Thật sự không cần đi bệnh viện sao?” Khuất Lịch Châu lại hỏi.
Đúng, chính là như vậy. “Sự giúp đỡ” từ anh mà cô cần chính là như vậy.
Giọng nam trầm thấp, khẽ khàng ấy như những viên đá mát lạnh trôi tuột vào dây thần kinh thính giác của cô; nhờ dòng điện từ ống nghe khuếch đại, chất giọng vốn lạnh lùng dửng dưng kia cũng âm ỉ bốc lên một ngọn lửa dục vọng rực cháy, nóng đến mức khiến hơi thở cô run rẩy trong giây lát.
Khi sự lạnh nhạt biến thành một loại quyến rũ khác biệt, sự hưng phấn mang tên khát khao sẽ càng thêm dâng trào.
Nhưng cô chỉ mãi nghĩ đến hưng phấn cao trào, mà hoàn toàn bỏ qua một chuyện quan trọng khác.
Để nghe rõ giọng nói của Khuất Lịch Châu, Du Hạ đã áp sát điện thoại vào tai. Nhưng cũng chính lúc đó, những tiếng r*n rỉ mềm nhũn, vỡ vụn tràn ra từ đôi môi cô cũng cứ thế mà lọt vào tai người đàn ông ở đầu dây bên kia, không sót một âm nào.
Thế là, trong khoảnh khắc cô sắp đạt đến kho*i c*m tột độ…
“Du Hạ.” Khuất Lịch Châu đột ngột gọi tên cô.
Trong chớp mắt, nhịp tim cô đột ngột cứng đờ, hẫng mất nửa nhịp, kho*i c*m bị treo lơ lửng trên không trung, như đi trên dây thép.
“Ưm... Sao vậy...?” Cô chẳng hiểu gì cả.
Khuất Lịch Châu không trả lời ngay. Mặc cho bầu không khí tụt dốc không phanh, sau đó là một sự im lặng hoang vắng đến mức khiến người ta cảm thấy bất an.
Giây phút đó, Du Hạ chỉ cảm thấy mọi dây thần kinh trong tứ chi và cơ thể đều bị anh khơi gợi, bị anh siết chặt, hoàn toàn mặc cho anh thao túng. Cô không còn sức để vùng vẫy, buộc phải gắng gượng hồi tỉnh khỏi sự đắm chìm trong hoan lạc.
Trong khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi ấy, cô mơ hồ nghe thấy tiếng cười trầm khàn khe khẽ của người đàn ông, trong từng âm tiết như vương chút bông đùa nhẹ tênh, sự uể oải hờ hững xen lẫn cả vẻ trêu chọc đầy hứng thú: “Em đang làm gì vậy?”