Chiếc váy hai dây tuột đến ngang eo.

Sống lưng vốn đã lấm tấm mồ hôi, giờ phút này cảm giác kinh hãi đột ngột ập tới, lại thêm một lớp mồ hôi nóng hổi tuôn ra. Không có lớp vải che chắn, cả mảng da lưng của Du Hạ dính chặt vào chiếc sofa da thật bên dưới, còn nhớp nháp, nóng bỏng hơn lúc trước, khiến cô hoàn toàn không thể cử động.

Cả người Du Hạ như bị đóng đinh. Tất cả hứng thú và kho*i c*m dâng trào trong khoảnh khắc này lập tức bị dập tắt.

Cô làm gì thế này? Du Hạ cũng muốn biết, vừa rồi rốt cuộc là cô đang làm cái gì.

Cô siết chặt mép điện thoại, đầu ngón tay bấu đến mức tái xanh. Máu như đang chảy ngược cuồn cuộn, lồng ngực phập phồng dữ dội đến mức mất kiểm soát, khiến nhịp thở và tim đập trong khoảnh khắc này hoàn toàn hỗn loạn. Cô cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trên người đều như đang gào thét chói tai.

“Làm gì, làm gì là làm gì…” Du Hạ vô thức cao giọng phản bác: “Tôi có thể làm gì chứ! Anh nói vậy là có ý gì?” Quả nhiên, người chột dạ trước lại là người tỏ ra có lý trước.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như bị tiếng gào của cô làm cho ngớ người. Sau hai giây im lặng, Khuất Lịch Châu cười khẽ một tiếng, kiên nhẫn giải thích: “Ý tôi là, em đã làm gì khiến mình bị đau dạ dày đến mức này.”

Du Hạ: “?”

“Vừa rồi nghe thấy em thở dốc hơi nhiều.” Anh hờ hững bổ sung một câu.

Du Hạ: “…”

Cô làm gì ư? Cô cũng chẳng làm gì cả.

Chẳng qua cô chỉ là ảo tưởng giọng nói của chồng là của người đàn ông mà cô đã có một đêm hoang đường trước khi kết hôn, vừa nói chuyện điện thoại vừa tự vuốt ve bản thân thôi mà? Đây là chuyện gì quá đáng sao?

Ai bảo anh ta gọi điện trước chứ. Giờ thì niềm vui cũng bị anh cắt đứt rồi, cô có gì mà phải chột dạ.

Huống chi, tệ hơn là vì kinh sợ mà dục vọng của cô chìm xuống đáy. Sự thỏa mãn, khoái lạc mà cô tham lam và khao khát còn chưa kịp đạt được thì cơ thể đã hoàn toàn nguội lạnh.

Tất cả là vì ai chứ! Đều tại anh.

Cơ thể không thoải mái, tâm trạng càng khó chịu, cô không muốn nói chuyện với người đàn ông này nữa, không hề khách khí mà buông một câu “Không cần anh lo” rồi trực tiếp cúp máy.

Vứt điện thoại đi, Du Hạ mới nhận ra tay mình đã tê cứng, lòng bàn tay toàn mồ hôi. Hóa ra vừa rồi cô lại căng thẳng đến mức này.

Một lúc lâu sau bình tĩnh lại, cô mới lấy khăn ướt lau sơ qua người, mặc quần áo vào rồi đứng dậy khỏi sofa, liếc nhìn cả căn phòng chiếu. Cảnh tượng hỗn độn chẳng còn ra hình dáng gì.

Rèm nhung dày hình vòng cung khép chặt khiến ánh sáng không thể lọt nổi vào căn phòng này, chỉ có đèn âm sàn tối màu và vài ngọn đèn ngủ nhỏ ở các góc le lói chiếu lên tia sáng mờ ảo. Trên bàn bày đầy nến thơm, muôn hình muôn vẻ, cao thấp đan xen. Ngọn lửa cháy rực làm sáp nến nhỏ từng giọt.

Máy tạo độ ẩm đã cạn nước. Ly và chai rượu nằm ngổn ngang trải khắp trên thảm và bàn trà.

Dưới đất còn có cả giấy ăn cô đã dùng qua.

Du Hạ có chút bực bội cào gãi tóc, đang chuẩn bị dọn dẹp thì sực nhớ ra Khuất Lịch Châu nói trong điện thoại rằng lát nữa dì út Khuất Minh Ân sẽ đến nhà. Anh ta nói bao lâu nhỉ? Chưa đầy nửa tiếng nữa?!

Du Hạ lập tức ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sắp muộn mất rồi. Cô lại nhìn cảnh tượng căn phòng bị mình bày bừa đến mức hỗn độn, chắc chắn không thể dọn xong trong chốc lát.

Thôi, đợi dì út về rồi quay lại dọn sau vậy. Có khi buổi tối tâm trạng tốt, còn có thể… thử lại lần nữa. Dù sao Khuất Lịch Châu cũng sẽ không về.

Nghĩ vậy, Du Hạ vớ lấy chiếc khăn choàng trên sofa quấn quanh người, chẳng thèm quan tâm căn phòng bừa bộn đến mức nào, cũng hoàn toàn quên việc phải thu dọn đồ dùng cá nhân trên sofa, quay người vội vàng bước ra khỏi phòng chiếu.

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, những tia sáng chưa kịp lọt vào đã bị chặn lại ở bên ngoài.

Khi ánh sáng tắt đi, phòng chiếu hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng. Người phụ nữ vô tâm thậm chí còn quên tắt màn chiếu trên tường, thước phim mờ ám được phát vẫn còn đang ở chế độ tạm dừng.

Cặp đôi khỏa thân như bị đóng băng vĩnh cửu ở khung hình hôn nhau say đắm này.

Độ sáng trên màn hình lớn không quá chói, chỉ tỏa ra một lớp ánh sáng mờ ảo như sương, nhưng vẫn lờ mờ chiếu rõ món đồ cá nhân mà người phụ nữ để lại trên sofa.

Đó là món đồ chơi nhỏ yêu thích mà cô vừa mua ngày hôm qua.

*

Dù là nhu cầu công việc hay thói quen sinh hoạt, phần lớn thời gian Du Hạ đều thích và cần ở một mình hơn. Cô rất biết cách chăm sóc bản thân, nên không cần giúp việc phải vây quanh phục vụ 24/24.

Theo lời dặn của cô, những người giúp việc sẽ tận dụng khoảng thời gian từ sáng sớm đến trưa để dọn dẹp vệ sinh khắp biệt thự và chăm sóc cây cảnh, sau khi chuẩn bị bữa sáng muộn cho cô xong thì sẽ tan làm về hết.

Bây giờ là ba giờ chiều. Thông thường vào giờ này, trong biệt thự không có người giúp việc.

Thế nhưng khi Du Hạ bước ra khỏi phòng chiếu, cô lại nhìn thấy cả căn biệt thự đã sớm trở lại nhịp sống thường nhật. Giúp việc dưới lầu đang chuẩn bị đồ ăn nhẹ buổi chiều, mọi công việc đều trật tự, nhịp nhàng. Ai nấy đều nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, không một ai dám gây ra chút tiếng động vượt quá mức cho phép.

Bởi lẽ, nữ chủ nhân của căn nhà này không phải người dễ chọc vào.

“Chào bà chủ.” Quản gia không biết từ đâu xuất hiện, cung kính chào hỏi cô.

Sau lời chào của quản gia, đám người giúp việc ở khu sảnh chính dưới lầu cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên tầng ba. Vừa trông thấy Du Hạ xuất hiện, họ liền cúi đầu, khom lưng chào hỏi, đồng thanh cất tiếng một cách lễ độ và chuẩn mực: “Chào bà chủ.”

Du Hạ vẫy tay, ra hiệu cho họ tiếp tục công việc, rồi quay sang hỏi quản gia với vẻ hiếu kỳ: “Sao mấy người biết sẽ có khách đến nhà vậy?” Hình như cô còn chưa kịp thông báo mà.

“Là ông Khuất dặn ạ.” Quản gia ôn hòa trả lời: “Bà chủ có thể ở trong phòng nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm tiếp đãi khách thật chu đáo.”

Không cần cô tiếp đãi Khuất Minh Ân sao?

“Ý gì đây?” Du Hạ nhíu mày: “Đây cũng là lời dặn của Khuất Lịch Châu? Anh ta bảo tôi trốn đi làm rùa rụt cổ à?”

“Khoan đã.” Đáy mắt cô hơi suy tư, cô khoanh tay trước ngực, hơi cụp mắt tiến thêm một bước về phía quản gia, lười biếng bật cười: “Chắc không phải anh ta nghĩ là tôi sợ Khuất Minh Ân đấy chứ?”

Quản gia tố chất nghề nghiệp cao siêu, không hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cô, vẫn giữ nụ cười trên môi: “Nghe nói bà chủ không khỏe, ông Khuất lo lắng vị khách đột ngột ghé thăm sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bà chủ.”

Anh ta mà tốt bụng đến thế sao? Du Hạ khẽ hừ một tiếng, đảo mắt đầy khinh thường.

Đúng lúc này, quản gia hỏi cô: “Bà chủ, có cần dọn dẹp vệ sinh phòng chiếu giúp cô không ạ?”

“Không cần.” Du Hạ lập tức từ chối, rồi lại dặn dò: “Không ai được vào.”

“Vâng, bà chủ.”

Sau đó, quản gia cung kính đưa hai hộp thuốc trong tay cho cô, cúi đầu nói: “Đây là thuốc đau dạ dày ông Khuất nhờ tôi đưa cho bà chủ, nhưng chỉ có tác dụng giảm đau tạm thời. Ngài ấy dặn dò cô nếu cảm thấy tình trạng trở nên nghiêm trọng thì đừng cố gắng chịu đựng mà phải nói cho ngài ấy biết, để ngài ấy sắp xếp bác sĩ riêng đến khám cho cô.”

Du Hạ liếc nhìn hộp thuốc trong tay quản gia, tự nhiên điều đầu tiên cô nghĩ đến là “việc tốt” vừa bị anh ta cắt ngang lúc nãy, cơn tức giận lập tức dâng lên không thể kìm được. Ai thèm nhận lòng tốt của anh ta chứ, thật phiền chết đi được.

Cô nhận lấy hộp thuốc, ngay sau đó không chút do dự ném xuống lầu, bật cười đầy vẻ khinh thường: “Lo chuyện bao đồng, vứt đi.”

Nói xong, Du Hạ quay người đi đến phòng ngủ chính nhanh chóng tắm rửa. Không cần phải trang điểm đặc biệt để đón tiếp người đàn bà tên Khuất Minh Ân kia, cô chẳng thèm chọn quần áo trang trọng, chỉ tiện tay chọn một chiếc váy hai dây ngắn màu xanh ngọc từ tủ quần áo, rồi khoác thêm chiếc áo choàng ngủ dài bằng lụa cùng màu.

Khi cô sửa soạn xong xuống lầu đến sảnh chính, Khuất Minh Ân vẫn chưa đến. Du Hạ dứt khoát nghiêng người tựa lên sofa, uể oải ngáp một cái, trông có vẻ vô cùng buồn chán.

Một con chó dữ lông màu nâu sẫm đi sát theo sau. 

“Xin chào, Cẩu Tháp.” Du Hạ vẫy tay, con chó với bộ lông bóng loáng lon ton chạy đến. Khi tới gần cô, theo quán tính, nó quỳ rạp bốn chân, hai chân trước hãm lại, hai chân sau kéo theo cơ thể trượt sang một bên. Cái đuôi mạnh mẽ của nó vung lên, quất vào lòng bàn tay cô một cách chuẩn xác, hoàn thành màn “đập tay” độc đáo. 

Du Hạ nắm cái đuôi thô như cán roi của Cẩu Tháp lắc lên lắc xuống, khen ngợi: “Cún ngoan.”

Cẩu Tháp thuộc giống Doberman dòng Đức, không phải thuần chủng, nhưng dòng máu của Chó chăn cừu Đức khiến bộ lông của nó có màu sắc độc đáo, đồng thời kết hợp vóc dáng thon gọn của Doberman và cơ bắp săn chắc của chó Đức. Đôi mắt màu nâu luôn tinh tế quan sát xung quanh, hai tai dựng cao, giữ tư thế cảnh giác, nhìn vào là biết ngay đây là một con chó dữ cỡ lớn đầy uy thế.

Nó nằm sấp bên chân Du Hạ, khiến người ta dễ dàng nhận ra, đây là con chó mà cô mang từ nhà mẹ đẻ sang. Chó giống chủ, sự tương đồng về khí chất khiến cảnh họ ngồi yên lặng bên nhau trông thật bí ẩn và tao nhã, nhưng cũng mang đầy tính công kích.

Nói là phù thủy rừng sâu dẫn theo linh thú của mình cũng không ngoa.

Lúc này, quản gia dẫn hai nữ giúp việc kéo theo hai chiếc xe đẩy đi tới: “Bà chủ, lô hàng chuyển phát nhanh mới đã đến, cô có cần khui thùng ngay bây giờ không ạ?”

Du Hạ vốn đang mơ màng buồn ngủ, vừa nghe báo có hàng giao tới liền lập tức tỉnh táo hẳn ra. Cô vẫy tay ra hiệu cho họ đẩy xe lại gần một chút, lướt mắt xem qua mấy thùng hàng, nhớ lại đợt hàng này không có món đồ riêng tư đặc biệt nào, tất cả đều là nước hoa và muối tắm mà cô đặt gấp bằng đường hàng không sáng nay.

“Khui đi, khui hết đi.” Cô nói.

Quản gia vâng lời đi sắp xếp. Giúp việc nam đảm nhận việc dỡ hàng và khui thùng lớn, giúp việc nữ thì phụ trách phân loại và sắp xếp gọn gàng những hộp nhỏ bên trong. Mọi người phân công rõ ràng, động tác nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc mấy thùng hàng lớn vận chuyển bằng đường hàng không đã được xử lý xong. Thùng carton trống được dọn sạch, các hộp lớn nhỏ chưa khui được xếp gọn lên kệ hàng di động.

Trước khi vào làm, tất cả giúp việc đều phải trải qua khóa huấn luyện nghiêm ngặt về lễ nghi và tác phong nghề nghiệp. Họ hiểu rõ, việc tiếp tục khui hộp hay không đều phải chờ sự cho phép của nữ chủ nhân. Khi Du Hạ chưa lên tiếng, tất cả đều trong trạng thái chờ chỉ thị.

Mà từ nãy đến giờ, ánh mắt của nữ chủ nhân luôn khiến người ta kính sợ ấy lại dừng trên một trong số những nữ giúp việc chẳng mấy nổi bật kia.

Cô nghiêng người nằm trên sofa, một tay chống đầu, ánh mắt lười biếng đảo qua đám người phía trước. Sau đó cô nhẹ nhàng nâng tay lên, chỉ về phía cô gái, khóe môi khẽ nhếch lên đầy lười nhác: “Cô.”

Ai nấy đều vô thức nhìn về phía nữ giúp việc đó.

“Lại đây.” Vừa dứt lời, Du Hạ ngước mắt liếc nhìn đám người đang đứng chắn trước mặt mình, nam có nữ có, khẽ nhíu mày như thể có phần bất mãn: “Chắn sáng rồi.” Nói xong, cô tùy tiện phẩy tay nhẹ một cái.

Những giúp việc khác liền nhanh chóng lui ra. “Cô tự khui đi.” Du Hạ ra lệnh cho nữ giúp việc vừa bị chỉ định.

Cô gái thoạt nhìn vô cùng rụt rè, căng thẳng gật đầu: “Vâng, bà chủ.”

Cô ta nửa quỳ trước kệ hàng di động, lấy dao rọc thư từ hộp dụng cụ bên cạnh. Khi ngẩng đầu nhìn hàng loạt hộp lớn nhỏ được xếp ngay ngắn trên kệ, cô ta thoáng do dự, dè dặt hỏi Du Hạ: “Bà chủ, xin hỏi… cô muốn khui hộp nào trước ạ?”

“Cô thấy vừa mắt cái nào thì khui cái đó.” Du Hạ đáp bằng giọng lười biếng.

Nữ giúp việc giật mình hoảng hốt: “Bà chủ, tôi… tôi không hiểu ý cô là gì…”

Quản gia đứng một bên quan sát, mặt không cảm xúc.

Du Hạ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không hề nhúc nhích, khóe môi cong nhẹ như cười mà không phải cười: “Vừa rồi lúc dỡ hàng, tôi thấy cô nhìn từng món kỹ lắm.” Giọng cô nhàn nhạt mang chút giễu cợt: “Tôi còn tưởng cô thích món gì rồi ấy chứ.”

Trong đám đông, phát hiện nữ giúp việc này có gì đó là lạ cũng chẳng khó.

Những người khác khi sắp xếp hàng hóa thì chỉ đơn thuần là làm việc, nhanh nhẹn, gọn gàng, không ai dám tò mò với nhãn mác hay đồ bên trong, ai cũng mang tâm lý “làm xong sớm cho xong chuyện”.

Chỉ có cô gái này là khác.

Tất nhiên cô ta cũng có làm việc, tốc độ cũng không chậm. Nhưng điều này không thể che giấu được việc cô ta để tâm. Mỗi món đồ qua tay cô ta đều dừng lại một nhịp, ánh mắt dừng lại rõ ràng như đang đọc, như đang ghi nhớ vào đầu.

Và đây cũng chẳng phải lần đầu Du Hạ phát hiện cô ta có vấn đề.

“Bà chủ, cô thật sự hiểu lầm rồi… Tôi…” Cô gái đột nhiên im bặt.

Bởi vì cô ta thấy, Du Hạ đã đứng dậy và đi về phía này.

Ánh nắng ấm áp của buổi chiều tà xuyên nguyên qua khung cửa vòm kiểu cổ, rải xuống tấm thảm màu cam đỏ mang phong cách nghệ thuật hiện đại. Ánh sáng vụn vỡ loang lổ đầy đất, bị đầu ngón chân trắng nõn, thanh tú hờ hững giẫm lên. Con chó đen lực lưỡng bước ta từ trong cái bóng của chủ nhân, lặng lẽ như bóng ma.

Mắt cá chân của người phụ nữ mảnh khảnh, đường gân nơi gót kéo dài thanh thoát. Gấu váy ngủ bằng lụa xanh phủ lên mu bàn chân, chất lụa óng mượt khẽ đung đưa theo từng bước đi uyển chuyển, tựa như một chiếc đèn thủy tinh lam nhạt trôi nổi trên làn nước mùa hạ, vẽ thành những vệt sáng chập chờn, mỗi bước đi đều đẹp đến nghiêng lòng. 

Du Hạ chậm rãi bước đến trước mặt nữ giúp việc, cúi mắt nhìn cô ta: “Cô là do bậc chú bác nào trong nhà họ Khuất cử đến?”

Cô hơi nheo mắt, lại hỏi tiếp: “Đến giám sát tôi? Hay là đến giám sát Khuất Lịch Châu?”

Ánh mắt áp đảo khiến nữ giúp việc buộc phải ngẩng đầu lên: “Bà chủ, cô thật sự hiểu lầm rồi! Tôi không…”

“Cạch”, âm thanh nho nhỏ vang lên.

Cô gái cúi đầu nhìn theo phản xạ, mới phát hiện mình vì quá vội vàng giải thích, không cẩn thận làm rơi con dao rọc xuống thảm, phát ra tiếng trầm đục.

“Chậc, đúng là vụng về.” Du Hạ khẽ cười mỉa một tiếng.

Cô nửa ngồi xổm xuống, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, mang theo tư thế áp đảo từ trên cao. Cẩu Tháp ngồi chồm hỗm bên cạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực trông cũng ngạo mạn y hệt chủ nhân.

Du Hạ nhặt con dao rọc lên, khẽ mỉm cười: “Cô dám làm tôi bị thương cơ đấy.”

“Bà chủ, ý cô là…” Nữ giúp việc còn chưa nói hết câu.

Trong ánh mắt ngơ ngác kinh hãi của cô ta, Du Hạ cố ý dùng đầu ngón trỏ ấn mạnh lên lưỡi dao bén ngót. Da thịt mềm mại lập tức bị rạch toác, máu đỏ lập tức trào ra, từng giọt từng giọt rơi lên tấm thảm thủ công mà cô yêu thích nhất.

Ngửi thấy mùi máu tanh của chủ nhân, con chó lập tức bật dậy, hạ thấp người vào tư thế sẵn sàng tấn công.

“Xem kìa, cô còn làm bẩn thảm của tôi nữa.” Du Hạ dường như chẳng mảy may cảm thấy đau đớn.

Cổ tay mảnh khảnh xoay nhẹ, cô cầm cán dao, dùng mũi dao sáng loáng chậm rãi nâng cằm nữ giúp việc lên.

Khuôn mặt tái nhợt vì hoảng loạn của đối phương khiến cô từ từ cong môi lên. Nét cười nơi khóe mắt đuôi mày dưới ánh nắng rực rỡ đến mê người, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng và tĩnh lặng như màu của chiếc váy xanh.

Không một lời tra hỏi, nhưng khóe môi cong lên lại khiến người ta thấy như bị một dây roi quất thẳng vào tim.

Cô cất giọng khàn khàn như có khói thuốc vương lại nơi cổ họng, chất giọng trầm thấp từng chữ từng lời đều ma mị quyến rũ: “Vậy nên tôi nên trừng phạt cô như thế nào đây?”

Cẩu Tháp dường như nghe hiểu được lời chủ, lập tức dán chặt mắt vào nữ giúp việc, nhếch mép lộ ra hàm răng sắc nhọn, chậm rãi bước đi như dạo quanh con mồi.

Nữ giúp việc chẳng mảy may nghi ngờ, bây giờ chỉ cần Du Hạ ra lệnh, con chó dữ này sẽ lập tức vồ lên xé nát cổ họng cô ta.

Cô gái sợ đến mức run rẩy toàn thân, không dám nhúc nhích, gần như sắp bật khóc: “Là… là bà Tư… cử tôi tới…”

Bà Tư là cô út của hai người họ, cũng chính là vị khách quý ngày hôm nay, Khuất Minh Ân.

Cha của Khuất Lịch Châu có tất cả bốn người anh em, trong đó Khuất Minh Ân là em út. Vì bà ta quản lý hầu hết việc lớn nhỏ trong nhà họ Khuất nhiều năm qua, nên mọi người đều gọi bà ta là “bà Tư”.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động.

Du Hạ hơi nheo đuôi mắt, lưỡi dao vẫn dính trên cằm nữ giúp việc, nhưng ánh nhìn đã vượt qua cô ta, nhìn về phía cánh cửa phía sau:”Vừa khéo, bà ta đến rồi.”

Nhưng người bước vào không phải là Khuất Minh Ân.

Vừa bước vào nhà, đập vào mắt Khuất Lịch Châu là cảnh tượng nơi phòng khách. Cô vợ trẻ của anh đang cầm dao, nở nụ cười tinh nghịch hù dọa một nữ giúp việc. Còn con chó mà cô mang đến từ nhà mẹ đẻ cũng đang đằng đằng sát khí lảng vảng gần đó.

Người xinh chó đẹp, người hung chó dữ. Tóm lại là, cùng một phong cách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play