Sau khi Trần Tịch ăn tối xong, cố ý đi dạo dưới phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Kinh Dã. Cô vô tình đi đến cửa hàng tạp hóa nhỏ ở tầng một, bước chân vô thức dừng lại, đột nhiên rất muốn mua một ít kẹo mang về chia cho cậu ấy.
Cô mua một thanh kẹo Alpenliebe nhét vào túi áo khoác, vừa đi về đến cửa phòng bệnh liền thấy một cậu bé mập mạp đang ngồi trên giường của mình chơi game. Những đồ đạc cô để trên giường đều biến mất, cả chiếc giường chất đầy đồ của cậu bé.
Cậu bé để ý đến cô, thậm chí không ngẩng mắt lên: "Đổi giường với chị, đồ của chị ở phòng đầu tiên rẽ phải ra cửa."
Trần Tịch mấp máy môi, vừa định mở miệng nói chị không đổi liền nghe thấy một giọng nói sắc lạnh vang lên phía sau.
Lâm Kinh Dã đứng phía sau cô nói: "Dọn đồ của em đi, để lại nguyên vẹn đồ trên giường này, nhanh lên."
Cậu bé ném máy chơi game lên giường: "Không muốn."
Lâm Kinh Dã khoanh tay nhìn chằm chằm cậu bé, ánh mắt đầy ý đe dọa cảnh cáo.
Cậu bé chu môi: “Vậy tối nay anh đến ở cùng em.”
Lâm Kinh Dã không nhượng bộ: "Nếu em không dọn đồ lại thì đừng hòng."
Cậu bé tức giận nhảy xuống giường, liếc Trần Tịch một cái rồi đi về phía cửa. Cậu vừa đến trước mặt Trần Tịch thì bị Lâm Kinh Dã giơ tay chặn lại.
"Đợi đã."
Lâm Kinh Dã nói: "Xin lỗi trước."
Cậu bé cố ý kéo dài giọng nói: "Xin lỗi cô."
Lâm Kinh Dã bị chọc tức đến bật cười, giơ tay véo tai cậu ta: "Gọi ai là cô hả?"
Cậu nói: "Gọi chị."
"Chị."
Cậu bé thè lưỡi về phía cô rồi chạy ra ngoài, khi chạy qua vô tình đâm vào cô. Trần Tịch không đứng vững, người ngã về phía sau, lưng đập thẳng vào ngực cậu ấy.
Trái tim cô không kiểm soát được đập thình thịch.
Lâm Kinh Dã đỡ cô ổn định, cụp mắt hỏi: "Không sao chứ?"
Má Trần Tịch đỏ bừng, vội vàng nói: "Không sao."
Trần Tịch bước vào cửa, muốn ngồi lên giường của mình nhưng phát hiện đồ đạc cậu bé chất đống quá nhiều, hoàn toàn không ngồi được, đành giơ tay giúp cậu ta dọn dẹp.
"Để em ấy tự dọn."
Lâm Kinh Dã ngồi trên giường ngửa đầu uống nước nói: "Cậu có thể ngồi giường tôi trước."
Trần Tịch rút tay lại: "Không sao, tôi đứng một lát."
Lâm Kinh Dã cực kỳ tự nhiên cầm máy chơi game cậu bé ném trên giường Trần Tịch qua tiếp tục chơi, cậu bé dọn đồ đạc vài lượt mới xong, đứng bên giường Lâm Kinh Dã nói: "Em dọn xong rồi, chúng ta đi thôi."
Lâm Kinh Dã ngẩng đầu từ máy chơi game, giọng điệu vô lại hỏi: "Anh hứa với em rồi sao?"
Cậu bé tức đến mức không nói nên lời: "Anh..."
"Anh gì mà anh."
Lâm Kinh Dã cười: "Đợi đã, chơi xong ván này rồi đi."
Một tay Lâm Kinh Dã chơi game, tay phải lục dưới gối một lát, ngẩng đầu hỏi cậu bé: "Kẹo của anh đâu? Em ăn hết rồi sao?"
Cậu bé thành thật gật đầu.
"Được."
Lâm Kinh Dã nghiến răng nghiến lợi: "Tối nay máy chơi game thuộc về anh."
Trần Tịch do dự một chút, lấy hết can đảm lấy thanh kẹo Alpenliebe vừa mua trong túi ra, đưa cho cậu ấy hỏi: “Cậu có muốn ăn kẹo không? Tôi vừa mua đấy.”
"Chà, vị dâu tây!"
Cậu bé nhanh chóng giật lấy kẹo từ tay Trần Tịch, xé vỏ lấy một viên, lại đưa cho Lâm Kinh Dã một viên.
"Cảm ơn."
Lâm Kinh Dã nhận lấy kẹo, cười với Trần Tịch rồi bỏ kẹo vào miệng, đứng dậy khỏi giường.
Cậu cúi đầu dọn dẹp đồ đạc trên giường, quay sang nói với cô: "Ngày mai em ấy có kiểm tra, nói ở một mình sợ, tôi đi cùng em ấy một đêm, tối mai sẽ về."
Trần Tịch khẽ ừ một tiếng.
"Căn phòng bệnh này ban ngày có nắng, ban đêm lại mát mẻ, thực sự rất tốt."
Khóe môi cậu cong lên, nhìn cô nghiêm túc nói: "Vì vậy đừng sợ."
"Ừ, được..."
Trần Tịch hơi cúi đầu, trong lòng chua chua ngứa ngứa, hơi nóng lên.
Sao cậu ấy biết cô sẽ sợ chứ?
Sợ một mình ở trong căn phòng bệnh này, đêm qua buồn đến mức khóc cả đêm.
Nhưng tối nay cô sẽ không sợ nữa.
Bởi vì cậu ấy nói, ở đây nắng rất đẹp, cũng rất mát mẻ.
Bởi vì cậu ấy nói với cô, đừng sợ.
Lâm Kinh Dã tiếp tục cúi đầu dọn dẹp, tiện tay giật lấy viên kẹo cậu bé đang cầm, trách móc: "Còn không trả lại kẹo cho chị ấy?"
Trần Tịch vội vàng vẫy tay nói: "Không sao, hai người ăn đi, tôi không ăn."
"Kinh nghiệm cá nhân chứng minh..."
Lâm Kinh Dã nhẹ nhàng đặt viên kẹo trong tay vào lòng bàn tay Trần Tịch: nụ cười sáng trong: "Khi người ta khó chịu mà ngậm kẹo trong miệng, trong lòng sẽ dễ chịu hơn."
"Ngày mai khi cậu tiêm có thể thử."
Lâm Kinh Dã nói xong câu này liền quay người rời đi, Trần Tịch mở tay, ngẩn người nhìn viên kẹo cậu ấy vừa nhét vào tay mình, chớp mắt, từ từ cong khóe miệng, cẩn thận bỏ chúng vào túi áo khoác.
Đêm hè ve kêu, ngoài cửa sổ gió mát lồng lộng, từng ngôi sao lấp lánh treo lơ lửng trên bầu trời đen kịt. Trong một ngày, đầu óc Trần Tịch rất loạn. Rõ ràng đêm qua cô còn khóc ướt đẫm khăn gối, hôm nay cô đã bị một kẻ xâm nhập bất ngờ làm đảo lộn nhịp điệu cảm xúc.
Lâm Kinh Dã, cô lại thầm nhắc tên cậu ấy trong lòng.
Hình bóng cậu ấy trong lòng dường như được phác họa càng thêm sống động rõ nét.
Hóa ra cậu ấy trong cuộc sống thực không khó gần, không hung dữ, không khó tiếp cận như lời đồn.
Cậu ấy thực sự rất tốt.
Cậu ấy rất chín chắn, dù đôi khi cũng có chút trẻ con. Thỉnh thoảng cậu ấy ngang ngược, nhưng có thể khống chế cảm xúc tốt. Cậu ấy là người rất lạc quan, trong xương tủy tỏa ra sức sống mãnh liệt, nóng bỏng như mặt trời. Cậu ấy cô đơn một mình, không ai bên cạnh chăm sóc, nhưng cậu ấy lại không để tâm mà còn sẵn lòng bên cạnh chăm sóc những người cần cậu ấy...
Cô gối tay nằm nghiêng, giơ tay kéo nhẹ tấm rèm ngăn giữa hai chiếc giường, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía chiếc giường trống đối diện. Ánh trăng ngoài cửa sổ như tấm voan mỏng, xuyên qua cành cây đổ xuống, yên tĩnh bao phủ lên mặt giường phẳng phiu trắng tinh.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mấy cuốn sách ngoại khóa trên giường khẽ lay động, trang giấy bay theo gió, phát ra tiếng xào xạc.
Những cuốn sách ngoại khóa này là cậu ấy mang đến.
Chiếc giường này là giường của cậu ấy.
Trần Tịch chợt nghĩ đến điều gì, nhanh chóng trèo xuống giường xỏ dép, lấy số kẹo Alpenliebe còn lại trong túi áo khoác ra, xé lớp vỏ ngoài rồi bỏ toàn bộ kẹo vào dưới gối của cậu ấy.
Cô đứng bên giường, lặng lẽ nhìn những viên kẹo phủ đầy dưới chiếc gối mềm mại, khóe miệng khẽ mím, đôi mắt trong veo thấm đẫm nụ cười.
Chúc ngủ ngon, Lâm Kinh Dã, đêm nay mơ đẹp.
Trong lòng cô thầm thì với cậu ấy.
Hy vọng trong giấc mơ cậu khỏe mạnh vui vẻ, có gia đình và bạn bè bên cạnh, sẽ không bị ốm đau, cũng không cảm thấy cô đơn.
Cô đã bỏ nhiều kẹo như vậy dưới gối cậu ấy, tối nay cậu ấy chắc chắn sẽ có một giấc mơ ngọt ngào.