“Anh thật sự muốn ở đây à, anh Dã? Nghe nói chiếc giường anh đang nằm hôm qua vừa có người chết đấy.”  

“Cậu thử hỏi xem, có chiếc giường nào trong bệnh viện mà chưa từng có người chết không? Tôi cần phơi nắng, phòng trước đó chẳng có chút ánh sáng nào, chăn màn sắp mốc hết rồi.” 

“Được thôi, vậy anh từ từ dọn dẹp nhé, em đi trước đây.”  

Sáng hôm sau, sau khi Trần Tịch vệ sinh cá nhân xong đứng trước cửa phòng bệnh, cố tình tránh ánh mắt khi cậu con trai bước ra. Tim cô đập nhanh, hai tay không tự chủ siết chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.  

Cô không thể ngờ rằng, Lâm Kinh Dã cũng đang nằm viện ở đây, và còn phải cùng cô ở chung một phòng.  

Cô nên làm gì đây? Có nên hỏi chị y tá xem hôm nay có phòng nào khác còn trống, rồi xin chị ấy đổi phòng cho mình không?  

Ánh mắt cô không kiểm soát được, dừng lại trên bóng lưng cao gầy của anh, đột nhiên cảm thấy khó lòng rời đi.  

Tâm trạng phức tạp và tinh tế, sợ hãi nhưng dường như… cũng có chút mong đợi.  

Sâu trong lòng cô đột nhiên nảy sinh một sự thôi thúc – một sự thôi thúc muốn thử hòa nhập với anh. Sự thôi thúc này mạnh mẽ đến mức dù tim cô đập như trống dồn, cũng đột nhiên muốn tiếp tục ở lại căn phòng bệnh này.

Tiếp cận anh ấy, hiểu anh ấy.

Trần Tịch hít sâu, cố gắng để tâm trạng mình nhanh chóng trở lại bình thường, sau đó nín thở, bước nhẹ nhàng vào trong phòng bệnh. May mắn là giữa hai chiếc giường có tấm rèm ngăn cách, Lâm Kinh Dã không nhìn thấy cô, và cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh khẽ đung đưa khi đang cúi xuống dọn dẹp giường.  

Cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống giường bệnh một cách e dè, vừa cầm chai nước khoáng trên bàn cạnh giường đưa lên miệng thì tấm rèm trước mặt bỗng "xoạt" một tiếng bị kéo sang một bên. Lâm Kinh Dã ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, khiến cô cảm giác như mình vừa rơi vào đôi mắt của anh.  

Toàn thân cô cứng đờ, hơi thở ngừng lại, sau đó lập tức lấy tay che miệng, ho dữ dội vì một ngụm nước vừa sặc vào khí quản.  

Anh chớp mắt tò mò hỏi: "Chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa nhỉ?" 

Cổ họng Trần Tịch khẽ động, định nhắc lại lần đầu họ gặp nhau thì đột nhiên nghe anh nói: "À, nhớ ra rồi, cậu là người đứng thứ ba toàn thành phố trong kỳ thi trung học phổ thông năm nay đúng không? Tôi đã thấy ảnh của cậu trên bài phỏng vấn của tạp chí trường."  

Trần Tịch không nói gì, ánh mắt dịu dàng, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng.  

Anh hỏi: "À, cậu tên là gì nhỉ? Tôi không nhớ rõ lắm." 

Cô nghiêm túc trả lời anh: "Trần Tịch."  

"Trần Tịch." 

Cậu thiếu niên lặp lại tên cô một lần, rồi cười nói: "Được, tôi nhớ rồi."  

"Tôi cũng học ở trường Thực nghiệm, năm nay lên lớp 11."  

Trần Tịch lễ phép chào hỏi: "Chào đàn anh." 

"Không cần gọi tôi là anh, tôi đi học sớm một năm, chúng ta cùng tuổi, cậu cứ gọi thẳng tên tôi là được."  

"À, quên chưa nói với cậu tên của tôi, tôi tên là Lâm Kinh Dã."  

"Ừ." 

Trần Tịch cố gắng trò chuyện để tỏ ra thân thiện: "Tôi thường nghe nói về cậu ở trường, cậu rất nổi tiếng."  

Lâm Kinh Dã đột nhiên cười, đôi mắt sáng ngời, tiến sát lại gần cô, hứng thú hỏi: "Cậu đã nghe gì về tôi?" 

"Nhiều lắm..." 

Trần Tịch không ngờ cậu lại đột ngột lại gần, hơi thở cô gấp gáp, theo bản năng lùi người ra phía sau. Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị cắt ngang bởi tiếng y tá đẩy xe điều trị bước vào phòng.  

"Trần Tịch, đến lượt tiêm rồi."  

Trần Tịch nghe vậy vội vàng quay người, ngoan ngoãn giơ một cánh tay lên.

Y tá buộc dây cao su quanh cổ tay Trần Tịch, quay đầu nhìn Lâm Kinh Dã hỏi: "Ồ, thật sự chuyển đến phòng này rồi à?" 

Lâm Kinh Dã đắc ý hếch cằm lên.  

"Hướng Thông quấn cậu lắm mà, cậu nỡ lòng nào cứ vậy mà bỏ em ấy." 

Y tá lắc đầu thở dài: "Đợi tối nay em ấy về chắc chắn sẽ đến làm ầm lên với tôi, biết đâu lúc đó phải thêm một cái giường vào phòng này."  

Lâm Kinh Dã thong thả nói: "Cũng không phải không được." 

"Thôi đi, một trong hai cậu thôi cũng đủ ồn ào rồi, cô bé nhà người ta bị viêm mắt, cần phải đảm bảo nghỉ ngơi đầy đủ. Cho hai cậu vào cùng một phòng, còn để cô ấy ngủ được không?"  

"Phòng trước của cậu ấy còn một cái giường trống, em có muốn chuyển qua đó không?" 

Y tá đẩy kim tiêm vào da mu bàn tay Trần Tịch, gây ra một chút đau nhói.  

Trần Tịch khựng lại, lập tức lắc đầu.  

Lâm Kinh Dã không ngần ngại phá đám: "Cái phòng bệnh tồi tàn của tôi ai mà muốn ở chứ, chị ơi, chị thật sự dám hỏi đấy." 

Y tá bực mình, cầm cây kim trên khay giả vờ như muốn đâm cậu, cậu vội vàng lùi lại phía sau.

Y tá cảnh cáo cậu: "Tôi sẽ quay lại tiêm cho cô ấy mỗi hai tiếng một lần, nếu phát hiện cậu chạy lung tung không ở đây, tôi sẽ lập tức xin đổi phòng cho cậu." 

Lâm Kinh Dã nhíu mày hỏi: "Hai tiếng tiêm một lần?" 

"Bệnh của cô ấy phải tiêm như vậy, mỗi chai thuốc xong phải cách nửa tiếng mới được tiêm tiếp, có vấn đề gì không?"  

Lâm Kinh Dã nhìn chằm chằm vào vết kim tiêm, bất đắc dĩ nhún vai: "Không vấn đề gì."  

Y tá tiêm xong liền rời khỏi phòng bệnh, Lâm Kinh Dã dựa vào đầu giường, lật mở một cuốn sách ngoại khóa xem, rồi lại lấy từ dưới gối ra hai viên kẹo, xé vỏ bỏ một viên vào miệng, ném viên còn lại vào lòng Trần Tịch.  

Đó là một viên kẹo Alpenliebe vị dâu sữa.  

Trần Tịch cụp mắt, ngẩn người nhìn viên kẹo trong lòng, đang định cảm ơn cậu thì nghe Lâm Kinh Dã lên tiếng trước.  

Lâm Kinh Dã không ngẩng đầu, thoải mái nói: "Không cần cảm ơn đâu, người cùng phòng bệnh với tôi, ngày nào cũng có kẹo ăn." 

Trần Tịch bật cười, nhìn thấy cậu lười biếng dựa vào giường phơi nắng, vừa ngậm kẹo trong miệng, vừa dùng tay lật sách, vẻ mặt thư thái không giống như đang nằm viện mà giống như đang đi nghỉ dưỡng.

Cậu ấy thật sự bị bệnh sao?

Cô có chút không dám tin, có ai bị ốm mà lại như thế này?  

Có lẽ Lâm Kinh Dã đã phát hiện ra cô cứ nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên cũng ngẩng đầu liếc cô một cái. Cả người Trần Tịch căng cứng, lúc này mới nhận ra việc ngồi đối diện cậu như vậy thật sự có chút ngượng ngùng, thế là quyết định di chuyển giá truyền dịch đến vị trí đầu giường, để bản thân cũng dựa vào giường nằm xuống.  

Cô đứng dậy, dùng tay không bị tiêm để nắm lấy giá truyền dịch, chỉ nhẹ nhàng di chuyển một chút, phần đáy giá đã ma sát mạnh với mặt đất, phát ra tiếng động chói tai, chai dịch treo trên đỉnh giá lắc lư không ngừng.  

Lâm Kinh Dã ngẩng đầu khỏi cuốn sách: "Cần giúp không?"  

Trần Tịch lắc đầu, theo bản năng từ chối cậu.  

Lâm Kinh Dã tiếp tục cúi đầu đọc sách, Trần Tịch vất vả di chuyển giá truyền dịch, mất một lúc cũng không dùng đủ lực, nhìn thấy chai dịch sắp rơi xuống, Lâm Kinh Dã vội vàng đứng dậy khỏi giường, nhanh tay giữ chặt chai dịch nhưng không may bị trẹo chân, khẽ rên lên một tiếng.  

Lòng bàn tay cậu lướt qua mu bàn tay cô, cảm giác mềm mại và mát lạnh, toàn thân Trần Tịch cứng đờ trong chốc lát.

Sau khi Lâm Kinh Dã giúp cô cố định giá truyền dịch, đưa tay xoa mắt cá chân, khẽ càu nhàu: "Đúng là tôi không nên hỏi cậu." 

Trần Tịch khẽ rung mi mắt, nghĩ đến việc cậu ấy bị trẹo chân là vì giúp mình, câu "xin lỗi" sắp buột miệng nói ra, thì lại nghe cậu nói: "Cứ trực tiếp giúp cậu là được rồi, hỏi làm gì chứ?"  

Trần Tịch ngẩn người nhìn cậu.  

Cậu cười tủm tỉm nói: "Không cần khách sáo, trong phòng chỉ có hai chúng ta, từ nay về sau giúp đỡ lẫn nhau. Lần sau tôi nhờ cậu giúp, cậu đừng từ chối là được." 

Trần Tịch cũng không nhịn được mà bật cười, gật đầu nói: "Chắc chắn rồi."  

Mỗi ngày Trần Tịch cần truyền bốn chai thuốc, vì bệnh nhân quá đông, y tá không xuể nên đã đặc biệt nhắc nhở cô tự bấm chuông khi cần rút kim. Thế nhưng hôm nay, khi truyền đến chai thứ tư, cô đã thiếp đi trong mơ màng, đến khi cô mở mắt tỉnh dậy thì phát hiện kim tiêm trên tay đã được rút ra.  

Chiếc giường bên cạnh cô trống không, chỉ có một cuốn sách chính trị mở ra và một tờ đề thi chính trị lớp 10 viết dở.  

Lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều thấm qua rèm cửa, mặt giường trắng tinh được nhuộm lên những ánh sáng vàng lấp lánh. Đột nhiên một cơn gió thổi qua khiến tờ đề thi trên giường nhẹ nhàng bay xuống đất. Trần Tịch đứng dậy khỏi giường, cúi người nhặt tờ đề thi lên. Trên mặt giấy dính một chút bụi, cô cầm tờ đề thi thổi nhẹ.

Ở góc trên bên trái của tờ đề thi, dòng chữ "Lâm Kinh Dã" được viết một cách bay bổng, nét chữ hành khải màu đen, đường nét sắc sảo và trôi chảy, vô cùng thanh tú và đẹp mắt.  

Y tá đẩy cửa bước vào thay thuốc, hỏi Trần Tịch: "Tỉnh rồi à?" 

"Vâng." 

Trần Tịch đứng dậy, đặt tờ đề thi trong tay trở lại giường của Lâm Kinh Dã, cố ý dùng cuốn sách chính trị đè lên nó.  

Y tá trách móc: "Truyền dịch mà cũng ngủ được, không phải tôi đã nhắc em nhớ bấm chuông sao? Đối với việc của mình mà không để tâm chút nào." 

Trần Tịch ngẩng đầu hỏi cô ấy: "Chị ơi, làm sao chị biết em cần rút kim vậy?"  

"Lúc ra ngoài Lâm Kinh Dã có nói với tôi, bảo tôi mười phút sau giúp em rút kim."  

Hóa ra là cậu ấy đã nhắc y tá rút kim giúp cô.  

Trần Tịch khẽ cúi đầu, trong lòng tràn ngập hơi ấm.  

Cô tiếp tục hỏi: "Cậu ấy đi đâu ạ?" 

“Nó nói là xuống tầng dưới đi dạo.”

Cô tiếp tục hỏi: "Chị ơi, em có thể hỏi cậu ấy bị bệnh gì không?" 

Y tá cười, hỏi lại: "Có phải em thấy cậu ấy không giống người bị bệnh không?"  

Trần Tịch thành thật gật đầu.  

"Cậu ấy bị bệnh tim bẩm sinh, đã phẫu thuật mấy lần rồi."  

Bệnh tim bẩm sinh.

Đầu ócTrần Tịch đột nhiên trống rỗng, dù cô đã sớm nhận ra làn da cậu trắng đến mức hơi bất thường, sáng nay khi nhìn thấy cậu trong phòng bệnh cô cũng đã thoáng đoán được cậu có thể mắc bệnh liên quan đến tim, nhưng cô chưa từng nghĩ một căn bệnh nghiêm trọng như vậy lại có thể liên quan đến cậu ấy.  

Sao lại có thể như vậy?  

Cậu là một người phóng khoáng, vui vẻ, lạc quan, tự tại, hoàn toàn không để lộ chút khó khăn hay yếu đuối nào mà người bệnh thường biểu hiện. Hơn nữa, trong cả ngày hôm nay, chưa có một ai đến phòng bệnh này thăm cậu.  

Một người cũng không có.

Trong lòng cô đột nhiên chua xót, cắn môi, do dự hỏi y tá: "Vậy... ba mẹ cậu ấy không đến cùng sao? Em thấy cậu ấy luôn ở một mình."  

"Ba mẹ cậu ấy ly hôn sớm, giờ mỗi người một nơi ở nước ngoài, lần này là dì của cậu ấy đến làm thủ tục nhập viện cho cậu."  

"Em cũng một mình mà, đúng không?" 

Y tá cười nói: “Vừa hay, em ở cùng cậu ấy, để cậu ấy cũng có người bầu bạn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play