Trần Tịch chưa bao giờ có thể nói rõ rốt cuộc Lâm Kinh Dã tồn tại trong cuộc đời cô với thân phận như thế nào.
Nếu có người nhất quyết hỏi cô và anh ấy có quan hệ gì, Trần Tịch muốn nói với người đó rằng—Lâm Kinh Dã là người mà cô đã yêu rất lâu, rất lâu rồi.
Tuy rằng nếu câu nói này truyền đến tai Lâm Kinh Dã, nhất định cậu sẽ cảm thấy khó hiểu vô cùng, ngơ ngác hỏi người đưa tin: “Trần Tịch là ai?”
Trần Tịch và Lâm Kinh Dã từng quen biết nhau.
Họ đã từng gặp gỡ, cũng từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau.
Đáng tiếc là chuyện này chỉ có mỗi Trần Tịch biết.
Những người khác không để ý, còn Lâm Kinh Dã nói cậu không nhớ gì cả.
Câu chuyện bắt đầu vào một mùa hè khô nóng—mùa hè năm Trần Tịch mười lăm tuổi.
Hôm đó, cô một mình đi xe buýt đến trường Trung học Thực nghiệm trong thành phố để tham gia kỳ thi học sinh giỏi. Vì không quen thuộc với ngôi trường xa lạ này, cô vô tình đi nhầm vào tòa nhà ban xã hội không được bố trí nơi thi.
Cuối tuần, bên trong toà nhà dạy học vắng lặng. Cô đứng trong sảnh rộng lớn ở tầng một, tay cầm túi giấy tờ trong suốt đựng dụng cụ thi, ánh mắt dừng lại trên những tấm bảng lớp được sắp xếp ngay ngắn dọc hành lang.
“Anh Dã, nhanh lên!”
Đột nhiên, một tràng tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Trần Tịch không kịp đề phòng, bị một người chạy ngang qua va mạnh vào vai, túi giấy tờ trong tay cô rơi xuống đất với một tiếng bộp.
Cậu học sinh dừng bước, quay đầu liếc cô một cái, cau mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, chẳng có ý định xin lỗi hay giúp cô nhặt đồ. Cậu ta quay đầu, tiếp tục chạy về phía trước.
Trần Tịch cúi đầu, khom người định nhặt lại túi giấy tờ dưới đất. Đột nhiên nghe thấy một giọng nam khác vang lên từ sau lưng cô.
“Đụng trúng người ta mà không biết xin lỗi à?”
Giọng điệu của người lên tiếng rất bực bội, rõ ràng mang theo sự cáu kỉnh.
“Không sao chứ?”
Chàng trai bước đến trước mặt cô, cúi xuống giúp cô nhặt túi giấy tờ lên rồi đưa cho cô.
Trần Tịch ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn rõ đường nét khuôn mặt thanh tú, sáng sủa của chàng trai ẩn hiện dưới ánh nắng buổi chiều.
Trên mặt chàng trai lấm lem đủ màu sắc của sơn vẽ, nhưng cô vẫn có thể nhận ra làn da trắng trẻo của anh qua những kẽ hở giữa những vệt màu.
Đó là một làn da trắng đến mức khác biệt, sạch sẽ đến mức hơi mong manh.
“Tôi vừa mới diễn một tiết mục.”
Để ý thấy vẻ mặt sửng sốt của cô, Lâm Kinh Dã tưởng rằng lớp hóa trang trên mặt mình đã dọa cô sợ, lập tức đưa tay che mặt, nhưng phát hiện không che được bèn duỗi lòng tay ra, giữ một khoảng cách nhỏ che trước mắt cô.
“Em đừng sợ.”
Anh nói rồi bật cười.
Trần Tịch cũng bật cười theo, đôi mắt cong lên nhìn anh nói: “Không sao, em không sợ.”
“Cảm ơn đàn anh.”
Cô nhận lấy túi giấy tờ từ tay anh, lễ phép đáp lời.
“Không có gì.”
Anh tiếp tục nói: “Khu thi đua nằm ở tòa nhà thực nghiệm, ra cửa rẽ phải, ngay bên cạnh tòa nhà này.”
Trần Tịch lại lễ phép nói lời cảm ơn: “Vâng, cảm ơn đàn anh.”
Lâm Kinh Dã mỉm cười, không nói gì nữa, đút hai tay vào túi áo đồng phục rồi quay người rời đi.
Buổi thi chiều trôi qua nhanh chóng. Tối đó, Trần Tịch ngồi trên chuyến xe buýt trở về thị trấn, lẳng lặng say mê nhìn những dãy phố mờ nhòe lùi dần qua khung cửa sổ. Trong đầu cô bỗng hiện lên dáng vẻ của Lâm Kinh Dã khi trò chuyện với mình vào buổi trưa hôm nay.
Cô biết anh là Lâm Kinh Dã.
Lâm Kinh Dã—nam thần số một của trường Thực nghiệm thành phố, học sinh top 3 ban xã hội khối 10, cháu trai ruột của hiệu trưởng mới nhậm chức trường Thực nghiệm thành phố.
Trong lớp cô luôn truyền đi vô số lời đồn đại về các nam thần, nữ thần khoá trước của trường Thực nghiệm.
Ví dụ như tin đồn về hoa khôi khóa 10 Diệp Tiêu và nam thần Nguyễn Vũ Thanh không ưa nhau. Nam thần khóa 11 Diệp Phong dính tin đồn với hoa khôi Hạ Mạt…
Lại ví dụ nữa—nam thần khóa 12 Lâm Kinh Dã hành xử kỳ quặc, thích dùng đặc quyền trong trường, nổi tiếng nóng nảy và khó dây vào.
Nhưng Lâm Kinh Dã mà cô gặp hôm nay, dường như không giống với lời đồn cho lắm.
Trần Tịch nhẹ nhàng giơ tay lên, lòng bàn tay hướng vào trong, cách một đoạn che trước mắt mình. Khóe môi vô thức cong lên.
Một chàng trai rất dịu dàng—đó là ấn tượng đầu tiên của Trần Tịch về Lâm Kinh Dã.
Tuy rằng trong nhiều năm sau này, mỗi khi Trần Tịch dùng từ “dịu dàng” để miêu tả Lâm Kinh Dã trước mặt người khác, đối phương đều tỏ vẻ không tin, cau mày hỏi lại: “Thật sao?”
Trần Tịch chân thành gật đầu: “Anh ấy đối xử với rất nhiều người đều rất dịu dàng.”
Mà cô khi ấy chỉ là một trong số rất nhiều người may mắn được anh đối xử dịu dàng.
Khi Trần Tịch về đến nhà, đã gần chín giờ tối.
Cô lấy chìa khóa mở cửa, vừa bước vào nhà liền nghe thấy tiếng em họ cô - Trần Chỉ Đình đang nói chuyện điện thoại trong phòng ngủ.
“Con mặc kệ, con nhất định phải đến trường Thực nghiệm thành phố học dự thính!”
“Dựa vào đâu Trần Tịch được đi mà con thì không?”
“Thành tích của con không bằng chị ấy sao? Đúng, con không xuất sắc bằng chị ấy, nhưng con cũng không ích kỷ như chị ấy.”
“Mẹ đừng tưởng con không biết, bà nội đã nói hết với con rồi, Trần An bị chị ta hại chết!
Chị ta ghen tị vì chú và thím đối xử với Trần An tốt hơn chị ta, nên cố ý cho em ấy ăn thứ dễ bị nghẹn. Sau đó Trần An mới bị nghẹn chết! Đó là em trai ruột của chị ta! Sao chị ta có thể xấu xa đến vậy?
Thím mình thì đúng là khôn ngoan, sau khi xảy ra chuyện xong lập tức chạy theo người giàu, bỏ lại chị ta cho chú, để lại cho nhà mình. Để chúng ta nuôi một hung thủ giết người như thế!”
“Mẹ, mẹ đừng nhắc đến chị ta nữa được không? Vừa nghĩ đến những việc chị ta đã làm là con thấy buồn nôn rồi.”
Giọng của Trần Chỉ Đình đột nhiên im bặt, tiếng cạch dứt khoát của cuộc gọi bị ngắt.
Trần Tịch siết chặt quai cặp trong tay, đẩy cửa bước vào phòng ngủ, ngồi xuống bàn học của mình.
Vì bố mẹ của Trần Chỉ Đình đều làm việc ở Bắc Kinh nên từ nhỏ đã sống ở nhà bà nội. Sau khi bố mẹ Trần Tịch ly hôn, bố cô bị điều động công tác đến nơi khác, nên cô sống cùng Trần Chỉ Đình ở nhà bà nội.
Vì không đủ phòng, bà nội đã mua một chiếc giường tầng, để hai chị em ngủ chung trong một phòng.
Trần Chỉ Đình luôn cho rằng cô đã hại chết em trai ruột của mình. Mọi người cũng đều nghĩ như vậy.
Nhưng sự thật ngày hôm đó là—mẹ cô vì bất cẩn của mình mà khiến An An bị nghẹn. Thế nhưng sau khi bố và bà nội nghe thấy tiếng động xông vào phòng, mẹ nói với họ là Trần Tịch làm.
Sau đó, An An cấp cứu không thành, vĩnh viễn rời xa họ.
Mẹ cô nhân cơ hội kiên quyết ly hôn với bố cũng kéo vali rời khỏi hai cha con họ.
Bà nội chỉ vào mũi cô hét lên, người đáng phải rời đi không phải bọn họ, ngay từ đầu nên là mày!
Sớm muộn gì cô cũng sẽ rời đi.
Thực ra, cũng giống như mọi người trong nhà này không thích cô, cô cũng chẳng có chút tình cảm nào với người trong nhà.
Đỗ vào trường Thực nghiệm thành phố là bước đầu tiên trong kế hoạch chạy trốn của cô.
Trần Chỉ Đình liếc cô một cái, mặt lạnh tanh, đi dép lê bước đến cửa phòng, cạch một tiếng tắt đèn, sau đó leo lên giường.
Trần Tịch không để ý đến cô ta, lặng lẽ bật chiếc đèn bàn nhỏ trên bàn học, rồi lấy hộp bút cùng một xấp đề thi từ trong cặp ra.
Cô trải đề thi ra bàn, cúi đầu làm đề, động tác rất nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng, phát ra tiếng đầu bút lướt qua mặt giấy, gần như không nghe thấy. Nhưng đương nhiên vẫn trở thành cái cớ để tâm trạng Trần Chỉ Đình bộc phát.
Trần Chỉ Đình hất mạnh chăn, ngồi bật dậy, lớn tiếng quát:
“Chị còn để người ta ngủ không hả?!”
Tiếng hét the thé và chói tai của Trần Chỉ Đình khiến màng nhĩ Trần Tịch bị chấn động. Cô không để ý đến Trần Tịch, cúi đầu tiếp tục xem đề thi, nhẹ nhàng đặt bút xuống.
Trần Chỉ Đình trừng mắt nhìn cô, nói:
“Tôi nói với chị, chị không thể nào thi đỗ vào trường Thực nghiệm thành phố đâu, đừng mơ mộng nữa!”
Trần Tịch thản nhiên cười, lịch sự quay đầu đáp lại: “Tôi cũng tặng lại câu này cho cô.”
Trần Chỉ Đình bị chặn họng, không nói được, phẫn nộ rồi quay người nằm xuống giường. Trần Tịch tiếp tục cúi đầu làm đề trước bàn học, không lâu sau đã nghe thấy tiếng ngáy của Trần Chỉ Đình ngủ say vang lên từ phía sau lưng mình.
Cô từ từ đặt bút xuống, bên tai vang vọng câu nói tức giận mà Trần Chỉ Đình vừa nói xong.
Thi vào trường Thực nghiệm thành phố là mơ mộng sao?
Giống như hôm nay, cô thật sự bước vào trường Thực nghiệm thành phố, cũng giống như mơ một giấc mộng.
Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, cúi xuống nhấn nút mở máy tính trên thùng CPU, bật máy tính để bàn lên. Sau đó cô mở trình duyệt, gõ mấy chữ "Trường Thực nghiệm thành phố Y" vào thanh tìm kiếm trên Baidu Tieba, sau đó nhấn nút tìm kiếm.
Chẳng bao lâu, trang web Baidu Tieba của trường Thực nghiệm thành phố hiện ra, bài viết nóng nhất với số lượng phản hồi nhiều nhất được ghim lên đầu tiên, tiêu đề là "Bảng xếp hạng độ yêu thích của các nam thần khoá trước trong năm năm qua".
Trần Tịch nhấp vào bài viết này, thấy bức ảnh đứng đầu trong phần bình luận là một chàng trai mặc áo bóng rổ màu xanh nhạt đang ném bóng vào rổ trên sân bóng rổ.
Bức ảnh thứ hai là một cậu học sinh mặc áo thun đen tựa vào cửa sổ hành lang một cách thờ ơ chờ đợi người khác, biển lớp cửa sổ đối diện là "Lớp 10 - 16".
Trần Tịch ung dung lướt chuột xuống dưới, khi thấy bức ảnh thứ ba, cô không giữ được nụ cười, vô tình bật cười thành tiếng. Khác với hai bức ảnh trước, khuôn mặt chủ nhân của bức ảnh này phủ đầy sơn, quay đầu nhìn về phía máy ảnh với vẻ mặt chán chường như mất hết hy vọng, biểu cảm và hành động đều rất bất cần.
Phần bình luận dưới bức ảnh này sôi động hẳn lên.
“Người dùng ẩn danh đăng bức ảnh này là ai vậy? Cười chết mất.”
“Anh Dã đang trên đường cầm dao đuổi đến...”
Một người bạn trực tuyến với nickname là L trả lời: “...”
"Lâm Kinh Dã tôi rất đẹp trai, cảm ơn."
Ngay sau đó, anh đăng một loạt các bức ảnh.
“Hình ảnh.”
“Hình ảnh.”
“Hình ảnh.”
Trần Tịch bị chọc cười, đôi mắt dán gần vào máy tính, còn nghiêm túc quan sát kĩ dáng vẻ từng bức ảnh của chàng trai. Thân hình chàng trai rất cao, thích mặc những màu sáng, rạng rỡ như đỏ và vàng, các đường nét trên gương mặt tinh tế lanh lợi, màu mắt rất sẫm, làn da cực kỳ trắng.
Cô nhấp vào trang cá nhân của L, hàng loạt các bài đăng hiện ra trước mắt cô.
“Tất cả những con mèo trong trường là tôi nuôi, mỗi con đều có tên. Ai dám bắt nạt mèo của tôi xin mọi người báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào, có phần thưởng hậu hĩnh.”