Tang Ninh mất một ngày để tóm lược tất cả người thân và bạn bè của nguyên chủ ở trong đầu, đồng thời cũng tìm hiểu sơ lược về tình hình hiện tại của thế giới này.
Không khác nhiều so với thế giới trước đây của cô.
Sau khi hiểu rõ, Tang Ninh tìm một luật sư mà bố cô đã giới thiệu trước đó trong điện thoại di động của nguyên chủ.
Sau khi liên lạc với đối phương và bày tỏ ý nghĩ muốn mua lại công ty quản lý Tô Dương, trước khi đợi họ đưa ra kết quả đánh giá, Tang Ninh thu dọn hành lý chuẩn bị đi Vũ Thành với Tô Dương.
Những gì mà Tô Dương đã làm với nguyên chủ, cô sẽ trả lại cho anh ta gấp bội.
Cùng lúc đó Tô Dương đang lo lắng đi quanh phòng khách, anh ta cứ đi tới đi lui mãi khiến quản lý và trợ lý cũng cảm thấy phiền lòng.
“Anh Dương, hay là anh nghỉ ngơi một lát được không?” Trợ lý gọi anh ta: “Cô Tang đã mua vé máy bay rồi, em thấy cô ấy đã quyết tâm phải đi Vũ Thành với anh.”
Tô Dương mím chặt môi nhìn quản lý: “Anh có thể nghĩ ra cách gì để ngăn không cho cô ta đi theo không?”
Người quản lý ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi thấy dáng vẻ này của cô ấy là muốn đi chơi với cậu.”
Tô Dương nhếch môi: “Cô chủ này đúng là thích gì làm nấy, nếu như hai chúng tôi bị chụp được thì tất cả những gì mà tôi đang có sẽ bị phá hủy.”
Tô Dương biết rất rõ bản thân là idol do fans bình chọn ra, đoàn đội đã giải tán, công ty quản lý cũng không giúp đỡ. Nếu như anh ta bị chụp ảnh có quan hệ mập mờ với phụ nữ vào thời điểm này, vậy thì anh ta cũng đừng mong nổi tiếng.
Người quản lý biết tại sao anh ta tức giận nhưng không thể làm gì được.
Bây giờ họ hoàn toàn phụ thuộc vào Tang Ninh.
“Cậu bình tĩnh lại đi đã.” Anh ta đứng dậy vỗ vai Tô Dương an ủi: “Tôi cảm thấy Tang Ninh là người có chừng mực. Cô ấy thích cậu như vậy, cho dù có đi Vũ Thành cùng với chúng ta cũng sẽ không làm chuyện gì xấu.”
Người quản lý nói ra tính toán cho tình huống xấu nhất: “Nếu như thật sự bị chụp lại thì cứ nói rằng cô ấy là em họ của trợ lý là được.”
Tô Dương nhìn người quản lý, vẫn không yên tâm lắm.
Anh ta đang định lên tiếng thì đối phương lại nhắc nhở: “Cậu vẫn chưa ký hợp đồng đại ngôn.”
Tô Dương khựng lại, không cam lòng thỏa hiệp: “Tôi biết rồi.”
Bây giờ đại ngôn là thứ quan trọng nhất đối với anh ta, anh ta sẽ nhẫn nhịn Tang Ninh thêm một chút vậy.
-
Mười giờ tối, Tang Ninh đến sân bay bất ngờ nhướng mày.
Theo lý mà nói, sân bay lúc này phải vắng vẻ mới đúng, thế nhưng đêm nay còn náo nhiệt hơn dự đoán của cô rất nhiều. Cô nhìn một đám người chờ chực ở cửa sân bay, định lên tiếng thì trợ lý của Tô Dương ở bên cạnh đã mở miệng trước.
“Tại sao lại có nhiều fans như vậy? Họ biết đêm nay anh Dương sẽ bay đến Vũ Thành à?”
Nghe vậy, Tô Dương vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng cũng nhìn sang phía bên kia, sắc mặt hòa hoãn hơn: “Chúng ta đi qua đó chào hỏi một tiếng.”
Dứt lời, anh ta nhìn Tang Ninh: “Ninh Ninh, đêm nay có nhiều fans, em có thể qua kiểm tra an ninh muộn chút không?”
Dường như đang lo lắng Tang Ninh không đồng ý, anh ta vội vàng giải thích thêm: “Anh sợ họ chen lấn em.”
Tang Ninh nghe anh ta nói vậy thì khẽ cong mi mắt, đôi mắt vừa tròn vừa to càng trở nên rực rỡ trong bóng đêm.
“Được thôi.” Cô sảng khoái đồng ý: “Em đợi anh chào hỏi fans xong sẽ đi vào tìm anh.”
Thấy cô nghe lời như vậy, trên mặt Tô Dương lộ ra vẻ tự hào: “Vậy bọn anh đi qua bên kia trước, anh sợ fans chờ lâu sẽ sốt ruột.”
Tang Ninh cười dịu dàng, định nói được thì nhóm fans tụ tập cùng một chỗ cách đó không xa bỗng nhiên phát ra tiếng thét chói tai có thể làm thủng màng nhĩ người ta, ngay sau đó họ đồng loạt hét lên một cái tên.
“A a, Bùi Tây Lâm!”
“Anh Lâm đến rồi!!”
“A a a a a a a a!!”
Nghe thấy cái tên này, Tô Dương vừa đi về phía trước hai bước bỗng dừng chân, kinh ngạc ngẩng đầu.
Bùi Tây Lâm?
Nhóm fans ở cách đó không xa là của Bùi Tây Lâm sao? Bọn họ đang chờ Bùi Tây Lâm ư?
Đó không phải là fans của mình à? Anh ta không có người tiễn lên máy bay sao?
Tang Ninh nghe thấy ba chữ “Bùi Tây Lâm” thì nhìn sang Tô Dương đầu tiên. Thấy vẻ mặt tái mét của anh ta, cô không kìm nén được nhếch khóe môi, nói với vẻ mặt khiếp sợ: “Cái gì?”
Cô trợn to hai mắt: “Sao Bùi Tây Lâm cũng đến sân bay vào lúc này, anh ấy muốn đi đâu à?”
Tang Ninh có ấn tượng với cái tên Bùi Tây Lâm này.
Trong tiểu thuyết không có nhiều miêu tả về người này nhưng Tang Ninh biết Tô Dương rất ghét người này.
Không ai phản ứng với những lời mà Tang Ninh nói.
Cô cũng không thèm để ý mà giả vờ ngốc nghếch lẩm bẩm: “Thì ra nhóm fans đó là của anh ấy.”
“...”
Sau khi im lặng vài giây, trợ lý nhận thấy bầu không khí không ổn thì xấu hổ cười: “Hình như là vậy, xem ra công tác bảo mật của đoàn đội chúng ta không tệ lắm.”
Cậu ta nói xong cũng tự cảm thấy không được tự nhiên, chỉ có thể che miệng khẽ ho khan: “Anh Dương, chúng ta đi vào bằng cửa khác nhé?”
Tô Dương không trả lời.
Trợ lý nhìn Tang Ninh, cô nhịn cười cười hiểu ngầm trong lòng: “Tô Dương chúng ta đi vào đi.”
Cô an ủi anh ta: “Anh đừng đau lòng, chắc chắn sau này anh sẽ nổi tiếng hơn cả Bùi Tây Lâm.”
Thứ khác Tang Ninh không biết chứ vẽ một ước mơ viển vông thì cô rất thành thạo.
Nghe vậy, Tô Dương cũng nhận ra bản thân không nên để lộ hết cảm xúc ở trước mặt Tang Ninh, anh ta kìm nén lửa giận đang dâng lên ở trong lòng, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Sau khi đi vào sân bay, Tang Ninh và Tô Dương lần lượt làm thủ tục ký gửi hành lý, qua kiểm tra an ninh rồi đến phòng chờ. Vừa ngồi xuống, cô biết được tin Bùi Tây Lâm đi cùng một chuyến bay tới Vũ Thành với bọn họ từ chỗ trợ lý của Tô Dương. Tang Ninh quay đầu nhìn sang chỗ khác, trộm cười khi nhìn vẻ mặt khó chịu của Tô Dương.
Bỗng dưng, cô nghe thấy phát ra tiếng kinh hô yếu ớt phát ra từ trong phòng nghỉ không có nhiều người.
Là do Bùi Tây Lâm gây ra, anh và đoàn đội của anh đến đây. Tang Ninh vô thức nhìn về phía anh. Cả người Bùi Tây Lâm mặc đồ đen, trông vừa đơn giản lại lạnh lùng. Cô vừa ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt sắc bén của anh.
Người đàn ông này thật lạnh lùng. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tang Ninh khi nhìn thấy anh. Suy nghĩ thứ hai chính là tại sao nguyên chủ lại thích Tô Dương chứ không phải là Bùi Tây Lâm, rõ ràng Bùi Tây Lâm còn đẹp trai hơn cả Tô Dương cơ mà.
Tang Ninh nhìn Bùi Tây Lâm ngồi xuống cách đó không xa, âm thầm đặt hai người cùng một chỗ để so sánh. Cho dù là khí thế hay là khí chất và ngoại hình, Bùi Tây Lâm đều áp đảo Tô Dương, dường như anh có loại khí chất quý tộc bẩm sinh.
Nhận ra ánh mắt của cô, Bùi Tây Lâm nhướng mi liếc nhìn cô. Anh nhìn Tang Ninh với ánh mắt rất thờ ơ, dù cách xa nhưng cũng khiến người khác có thể cảm nhận được sự thờ ơ ấy.
Tang Ninh hơi khựng lại, sau đó cô nhìn sang chỗ khác với vẻ mặt không cảm xúc.
Tô Dương ở cách đó không xa bất chợt đứng dậy.
Tang Ninh ngạc nhiên, nghe Tô Dương nói với trợ lý là đi vệ sinh.
Sau khi người đi chưa được một phút thì Tang Ninh nhận được tin nhắn từ Tô Dương.
Tô Dương: [Ra ngoài.]
Tên đàn ông này đúng là không lịch sự chút nào.
Tang Ninh cất điện thoại di động, lấy mỹ phẩm ra trang điểm đơn giản rồi mới trả lời: [Anh đang ở đâu?]
Tô Dương: [Tiệm cà phê.]
Tang Ninh: [Được. Em đến ngay.]