Khi nhận thấy Tô Dương lại im lặng, Tang Ninh ỷ anh ta nhìn không thấy, đảo mắt khinh thường nhưng vẫn dịu dàng hỏi: "Như vậy cũng không được à?"
Tô Dương hít một hơi thật sâu, đè xuống tính tình của mình, cắn răng nói: "Được chứ. Chỉ cần em không thấy chán là được."
"Có anh ở đó, sao em có thể thấy chán được." Tang Ninh nhiệt tình nói: "Anh biết không, được ở chung với anh, làm chuyện gì em cũng thấy vui."
Nói xong lời này, chính cô còn thấy buồn nôn.
Sao mà cô có thể làm được chuyện này hay vậy?!
Vì sợ cô lại nói ra yêu cầu quá đáng hơn nên Tô Dương nói vài câu lấy lệ, rồi vội vàng cúp máy. Tang Ninh nhướng mày nhìn cuộc gọi vừa bị cúp, chẳng muốn so đo với anh ta chuyện tự ý cúp máy "kim chủ" là một hành động rất vô lễ.
Sau khi ở trong phòng bình tĩnh lại, Tang Ninh mới bước ra ngoài, vừa đi ra đã bị mớ poster trên hành lang dọa cho hết hồn.
Nguyên chủ thật sự rất thích Tô Dương, trong nhà dán đầy poster có mặt anh ta.
Tang Ninh ngừng lại, nhắm mắt thầm nói trong lòng, anh ta không xứng với sự yêu mến của cô đâu. Sau đó, cô vươn tay xé poster của Tô Dương xuống. Cô không hề khoa trương, nếu không xé mấy cái poster này xuống thì sợ rằng đêm nay cô sẽ gặp ác mộng trong lúc ngủ mất.
Ngoại hình của Tô Dương thuộc dạng nam nghệ sĩ trẻ đẹp trai ngọt ngào. Mới đầu nhìn sẽ thấy anh ta rất đẹp trai lại còn non nớt nhưng khi bỏ filter thần tượng ra thì mặt của anh ta cũng không đẹp đến mức có thể khiến cho Tang Ninh dán đầy khắp tường nhà như thế.
Trong khi đang xé thì đột nhiên Tang Ninh nghe thấy một tiếng hít khí lạnh từ sau lưng. Cô ngoảnh đầu lại, đối mặt với một gương mặt đang hoảng sợ tột độ.
"Cậu đang làm gì vậy Ninh Ninh?"
Người tới là Giản Hủy, một người bạn lâu năm của Tang Ninh. Cô ấy là người biết rõ nhất chuyện Tang Ninh thích Tô Dương đến mức nào và cũng là người chứng kiến tất cả những chuyện Tang Ninh làm vì Tô Dương.
Trong mắt cô ấy, Tô Dương không có chút gì gọi là xứng đáng với tình cảm của Tang Ninh. Thế nhưng Tang Ninh lại cực kỳ cố chấp trong chuyện yêu thích Tô Dương, dù có khuyên can tới cỡ nào cũng không nghe lọt tai. Nếu cô ấy nói nhiều, hai người còn có thể cãi nhau.
Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng Tang Ninh xé hết poster, miệng Giản Hủy há to đến mức có thể nhét vừa cả một quả trứng.
Là cô ấy hoa mắt hay là Tang Ninh điên rồi vậy?
Dựa vào tiểu thuyết miêu tả, Tang Ninh biết người tới là ai. Cô khẽ chớp mắt, vẻ mặt đầy vô tội: "Cậu không nhìn ra sao?"
Giản Hủy há hốc mồm: "Gì chứ?"
Tang Ninh giải thích: "Tớ đang 'hủy hoại nhan sắc' của Tô Dương."
"..."
Nói thật là Giản Hủy không nhìn ra, cô ấy trợn mắt đi tới gần, nghi ngờ hỏi: "Tại sao cậu phải 'hủy hoại nhan sắc' của Tô Dương? Cậu không thích anh ta nữa à?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, Tang Ninh còn chưa kịp trả lời thì Giản Hủy đã vội vàng bác bỏ ý nghĩ này: "Không thể nào!"
Tang Ninh cạn lời.
Rốt cuộc là nguyên chủ thích Tô Dương tới mức độ nào vậy?!
"Tại sao lại không thể?" Tang Ninh hỏi.
Nghe thế, cả gương mặt Giản Hủy tỏ vẻ 'cậu thế nào trong lòng cậu còn không rõ sao?'.
Tang Ninh nghẹn họng, quyết định thay đổi chủ đề.
Tạm thời cô không muốn nhắc tới cái tên Tô Dương này nữa.
"Sao cậu lại đột nhiên tới đây?"
Nhắc đến chuyện này, Giản Hủy mới giơ đồ vật đang cầm trong tay lên: "Đến đưa hợp đồng cho cậu đấy."
Cô ấy đưa hợp đồng cho Tang Ninh, hơi đau đầu hỏi: "Cậu thật sự muốn ký hợp đồng vào công ty này vì Tô Dương à?"
"..."
Tang Ninh sửng sốt một hồi mới nhớ tới, lúc trước cô có nhắc qua với Tô Dương là muốn ký hợp đồng với công ty của anh ta. Đối với một cô chủ có thể mang tiền đi vào công ty như cô, đương nhiên là công ty quản lý của Tô Dương sẽ nhiệt liệt hoan nghênh.
Nhưng không ngờ rằng, cô chỉ mới nói chuyện này vài ngày trước thôi mà hôm nay đã đưa hợp đồng tới rồi.
"Haiz."
Giản Hủy nhìn vẻ mặt mất hết tinh thần của Tang Ninh, giơ tay quơ quơ trước mặt cô: "Đang nghĩ gì thế, cậu muốn đi làm nghệ sĩ thật à?"
Tang Ninh ngẩng đầu: "Không."
Giản Hủy giật mình.
Tang Ninh nói: "Tớ muốn đi làm ông chủ lớn cơ."
Ngay lúc Giản Hủy chưa kịp lấy lại tinh thần, Tang Ninh lại hỏi một ra một vấn đề mà cô ấy không trả lời được: "Cậu nói xem, tớ có thể đổi cái hợp đồng quản lý này thành hợp đồng thu mua được không?"
"?"
Giản Hủy bối rối: "Ý cậu là gì?"
Tang Ninh nháy mắt với Giản Hủy, dí dỏm nói: "Ý của tớ là, nếu như tớ mua cái công ty quản lý này của Tô Dương luôn thì sao?"
"..."
“Chẳng sao cả.” Giản Hủy nói với cô.
Cô ấy nhìn Tang Ninh: “Cậu thật sự thích Tô Dương đến vậy à?”
Cô ấy thật sự không hiểu rốt cuộc Tô Dương tốt ở chỗ nào. Tuy dáng dấp anh ta không tệ nhưng trong giới giải trí vẫn có không ít người đẹp trai hơn Tô Dương.
Nghe vậy, Tang Ninh biết ngay Giản Hủy hoàn toàn không tin chuyện cô vừa nói sẽ không thích Tô Dương nữa nhưng cô cũng không giải thích gì nhiều. Bây giờ có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cô muốn dùng hành động thực tế để chứng minh cô thật sự không có ý gì với tên Tô Dương này.
“Sau này cậu sẽ có câu trả lời về vấn đề này.” Tang Ninh chỉ vào hợp đồng trong tay cô ấy: “Tớ sẽ không ký hợp đồng này.”
Giản Hủy hỏi với ánh mắt lấp lánh: “Thật sao?”
Tang Ninh: “Ừ.”
Giản Hủy gật đầu thở phào nhẹ nhõm: “Tớ đã nói chắc chắn cậu chỉ hứng thú nhất thời thôi mà, chứ làm ngôi sao có gì tốt. Mặc dù thu nhập không tệ nhưng mệt muốn chết, còn bị cư dân mạng mắng, dù sao tớ cũng không hy vọng cậu trở thành ngôi sao.”
Thu nhập của một nghệ sĩ nổi tiếng đúng là một con số xa xỉ đối với hầu hết mọi người nhưng đối với Tang Ninh mà nói chỉ như hạt cát trong sa mạc. Nhà họ Tang không thiếu thứ này, Tang Ninh lại càng chướng mắt.
Tang Ninh nghe Giản Hủy nói như vậy thì ngẩn người nói: “Vậy nếu như tớ thích thì sao?”
“Hả?” Giản Hủy ngạc nhiên: “Cậu thích trở thành người nổi tiếng?”
Tại sao cô ấy lại không biết chuyện này nhỉ?
Tang Ninh im lặng một lúc, sau đó thành thật nói: “Tớ muốn đi đóng phim.”
Cô nhớ Tang Ninh ở trong tiểu thuyết vì muốn ở gần Tô Dương mà đã vào giới giải trí làm một ngôi sao nhỏ, còn diễn một vài vai không quan trọng cho lắm. Những vai diễn này nhìn có vẻ như nhỏ nhưng lại rất quan trọng ở trong lòng Tang Ninh.
Khi diễn, cô ấy chưa từng nghĩ tới sẽ có người thích.
Bởi vì diễn với tính cách thật nên khi phát sóng, cô ấy bất ngờ thu hoạch được một lượng fan nhỏ. Họ khen ngợi cô ấy, gửi tin nhắn riêng nói thích cô ấy, muốn xem cô ấy đóng nhiều vai hơn. Những người hâm mộ này làm cho cô ấy lần đầu tiên cảm thấy mình rất có giá trị, rất tài giỏi.
Mặc dù sau này lộ ra mấy chuyện bụng dạ khó lường, mang theo tiền vốn tiến vào đoàn phim khiến nguyên chủ bị tất cả cư dân mạng chửi bới nhưng vẫn có một hai fan nhỏ đứng ra nói chuyện giúp cô ấy. Họ tin Tang Ninh mà mình biết và từng tiếp xúc sẽ không làm những chuyện đó, dù nhanh chóng bị mắng đến nỗi phải xóa bài nhưng nguyên chủ đã nhìn thấy và cũng từng cảm thấy ấm áp bởi những lời này.
Nếu như không phải bị Tô Dương phản bội, Tang Ninh đoán chắc nguyên chủ vẫn tiếp tục theo nghề diễn.
Nếu cô đã tiếp nhận tất cả mọi thứ từ nguyên chủ, vậy cô phải đòi lại công lý cho nguyên chủ và làm những chuyện mà cô ấy muốn làm. Tất nhiên bản thân cô cũng có hứng thú với diễn xuất, chẳng qua là không biết cô có năng khiếu này hay không.
Giản Hủy ngạc nhiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tang Ninh, rút bốn chữ ‘đừng nghĩ quẩn chứ’ đã đến miệng về.
“Nếu như cậu muốn vậy thì thử xem, dù sao thì bác Tang và tớ đều sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện.”
Có những lời này của Giản Hủy, Tang Ninh yên tâm, cô cong môi nở nụ cười: “Ừ, nhưng trước khi đi đóng phim tớ phải làm chuyện khác đã.”
Giản Hủy: “Chuyện gì vậy?”
Tang Ninh liếc cô ấy tỏ vẻ bí ẩn nói: “Hai ngày nữa cậu sẽ biết.”