Tiệm cà phê buổi tối rất ít người, hơn nữa cũng chỉ có ba người bồi bàn. Tang Ninh đi tới bên cạnh Tô Dương quan tâm hỏi: “Tô Dương, giờ này mà anh còn uống cà phê thì buổi tối sẽ không ngủ được đâu.”

Tô Dương nhìn cô: “Em đang lo lắng cho anh à?”

“Đương nhiên rồi.” Tang Ninh nhìn chằm chằm vào anh ta: “Em không lo lắng cho anh thì lo lắng cho ai chứ?”

Tô Dương nhếch môi, khó chịu nói: “Uống hay không uống cũng không ngủ được.”

Tang Ninh mơ hồ đoán được anh ta muốn nói cái gì.

Cô giả ngu: “Sao lại không ngủ được? Anh gặp phải chuyện buồn phiền gì à?”

Tô Dương nhận cà phê nhân viên phục vụ đưa tới rồi nhấp một ngụm, sau đó nói với giọng điệu khản đặc: “Ninh Ninh.”

Tang Ninh: “Sao vậy?”

Tô Dương hỏi cô: “Em nói xem, tại sao lại có người tốt số như vậy chứ?”

Tang Ninh chớp mắt: “Hả?”

Tô Dương nói nhỏ, nghe có vẻ rất uất ức: “Lấy Bùi Tây Lâm làm ví dụ, anh ta cũng giống như anh, không xuất thân từ trường lớp nhưng anh ta lại được đạo diễn lớn lựa chọn, trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.”

Nói xong, anh ta không đợi Tang Ninh lên tiếng, đột nhiên nắm tay lấy tay cô, nói với vẻ mặt thâm tình: “Ninh Ninh, em sẽ luôn giúp đỡ anh đúng không?”

“...”

“?”

Tang Ninh sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại muốn tránh bàn tay của anh ta nhưng cảm thấy không thích hợp. Nguyên chủ thích Tô Dương như vậy, cô không thể biểu hiện ra mình chán ghét hành vi của anh ta quá rõ ràng được.

Tang Ninh khó khăn nở nụ cười, dịu dàng nói: “Dĩ nhiên rồi, sau khi anh trở về em sẽ sắp xếp cho anh gặp anh họ của em. Em chắc chắn sẽ luôn giúp anh.”

Cô nhìn Tô Dương với ánh mắt lấp lánh: “Yên tâm, chắc chắn anh sẽ nổi tiếng hơn Bùi Tây Lâm.”

Tô Dương nghe thấy lời này của Tang Ninh thì cảm thấy có chút yên tâm.

Anh ta cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, nhẹ nhàng nói: “Ninh Ninh em yên tâm, khi anh đã đứng vững trong giới thì chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Tang Ninh nghiến răng: “Được.”

Sau khi đồng ý, cô cúi đầu nhìn đồng hồ: “Sắp lên máy bay rồi, Tô Dương, em muốn đi vệ sinh.”

Tô Dương gật đầu: “Anh về phòng nghỉ trước.”

“...”

-

Tang Ninh đi đến bên cạnh bồn rửa tay, mặt mũi căng ra cầm chai nước rửa tay ở bên cạnh đổ vào trong tay sau đó chà xát.

Một lần không đủ, cô lại bắt đầu rửa lần thứ hai.

Tang Ninh nhìn bàn tay bị Tô Dương nắm chặt mà cảm thấy buồn nôn.

Sau khi rửa ba lần, ngón tay bị chà xát đến đỏ ửng, cảm thấy không còn nhiệt độ của Tô Dương lưu lại ở trên đó, Tang Ninh mới miễn cưỡng cảm thấy thoải mái hơn.

Cô tắt vòi nước và rời đi, sau khi đi về phía trước hai bước thì dừng lại, quay vào rửa lần thứ tư.

Cô rửa tay quá nghiêm túc nên hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh có người nhìn cô vài lần.

Bùi Tây Lâm bước ra khỏi nhà vệ sinh, trợ lý Triệu Mậu định đưa khẩu trang cho anh thì lại nhìn thấy vẻ mặt của anh có cảm xúc rất nhỏ.

Triệu Mậu ngạc nhiên: “Sao anh đi vệ sinh xong tâm trạng lại tốt hơn rồi?”

Bùi Tây Lâm nhận lấy khẩu trang đeo lên, liếc nhìn cậu ấy rồi nhấc chân rời đi.

Vừa mới đi về phía trước hai bước, Triệu Mậu chú ý tới Tang Ninh ở phía sau.

“Anh Lâm.”

Bùi Tây Lâm liếc mắt nhìn cậu ấy.

Triệu Mậu ra hiệu về phía sau: “Anh có biết cô ấy là ai không?”

Nếu như đổi lại là trước kia, Bùi Tây Lâm sẽ không tò mò nhưng tối nay anh lại có tâm trạng rất tốt.

Anh trả lời với giọng rất thấp: “Không biết.”

“Cô ấy chính là người có tin đồn ở trong giới gần đây, một cô fan nhỏ ngây thơ điên cuồng đập tiền cho Tô Dương.”

Khi nghe thấy Triệu Mậu miêu tả Tang Ninh như vậy, Bùi Tây Lâm nhướng mày: “Cô ấy thích Tô Dương sao?”

Triệu Mậu: “Đúng vậy.”

Bùi Tây Lâm nghiêng đầu nhìn người chà xát đôi tay đến đỏ rực đang cách họ càng lúc càng xa: “Tại sao lại nói cô ấy là một người ngây thơ?”

Triệu Mậu liếc nhìn anh: “Anh còn không biết tình hình của Tô Dương thế nào à? Người sáng suốt vừa nhìn đã biết anh ta đang lợi dụng cô ấy mà cô ấy còn đưa tài nguyên cho anh ta, đây không phải là ngây thơ thì là cái gì?”

Bùi Tây Lâm như biết chuyện gì, mắt thấy người phía sau lại vòng trở về thì cười khẽ: “Chưa chắc.”

Không bao lâu sau, đoàn người Tang Ninh lên máy bay. 

Vì Tô Dương không muốn để lộ quan hệ mập mờ giữa mình và Tang Ninh nên dặn cô lúc mua vé chọn chỗ ngồi xéo phía sau. Bọn họ đi trước mấy người Bùi Tây Lâm.

Tang Ninh vừa ngồi xuống chưa được hai giây thì trước mặt đã bị bóng đen che phủ. Cô ngước mắt, trước mặt là Bùi Tây Lâm đeo khẩu trang màu đen. Tang Ninh hơi ngẩn người, sau đó mới hiểu ra vị trí trống cạnh cửa sổ bên cạnh là của Bùi Tây Lâm.

Khách trong khoang từ từ lên máy bay.

Tang Ninh lấy mũ và khẩu trang trong túi ra, che chắn mình vô cùng kín đáo. Bỗng dưng điện thoại di động của cô vang lên, cô cúi đầu nhìn, là Tô Dương gửi tin nhắn đến. Lúc anh ta quay đầu lại nhìn thấy Bùi Tây Lâm ngồi cạnh Tang Ninh thì híp mắt, lạnh lùng nhắn tin cho Tang Ninh.

Tô Dương: [Bùi Tây Lâm ngồi bên cạnh em à?]

Tang Ninh: [?]

Tô Dương: [Dấu chấm hỏi là có ý gì?]

Tang Ninh thật sự bó tay với người đàn ông này rồi. 

Mắt anh ta có vấn đề hay đầu óc có vấn đề, chẳng phải anh ta nhìn thấy rõ người ngồi bên cạnh cô có phải Bùi Tây Lâm hay không sao?

Tang Ninh nhắm mắt, kiềm chế cơn giận, duy trì thái độ nguyên chủ đối xử với anh ta, nhiệt tình đáp: [Đúng vậy, sao thế anh?]

Tô Dương nhìn tin nhắn nhận được trong di động, ánh mắt lóe lên sự không kiên nhẫn, anh ta cười giễu mắng câu thô tục.

Tang Ninh lại nhìn di động nhưng không nhận được tin nhắn trả lời của Tô Dương. Cô kéo vành nón xuống, nhướng đuôi lông mày. Nếu cô không đoán sai thì Tô Dương không có ý định trả lời cô. Tang Ninh đổi góc nhìn suy nghĩ một phen.

Nếu là nguyên chủ, khi cảm thấy tâm trạng Tô Dương không tốt, lại không nhắn tin trả lời lại thì sẽ làm thế nào. Chắc cô ấy sẽ nhắn rất nhiều tin cho anh ta, trêu chọc cho anh ta vui, thậm chí nghĩ cách đưa gì đó cho anh ta để tâm trạng anh ta vui vẻ. 

Tang Ninh càng nghĩ càng thấy Tô Dương đáng chết.

Nguyên chủ thật lòng thật dạ yêu anh ta, anh ta không chỉ thao túng tâm lý, phản bội mà còn chà đạp tình cảm của cô ấy.

Lúc Bùi Tây Lâm nghe thấy người bên cạnh khẽ chửi rủa thì mở mắt nhìn lướt qua. Anh cụp mắt, nhìn ngón tay đang cầm di động của cô. Vì dùng sức nên tay cô nổi lên gân xanh, dưới ánh đèn trắng trên đỉnh đầu, da thịt cô trắng nõn như tuyết.

Cùng lúc đó, Tô Dương ra vẻ bình tĩnh chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.

Mười mấy phút sau, anh ta mới lấy điện thoại di động ra, thấy trên màn hình không có tin nhắn gì gửi đến thì tức giận quay đầu nhìn nghiêng phía sau.

Mười hai giờ là giờ Tang Ninh đi ngủ. Sau khi mắng Tô Dương mấy câu, cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô muốn nghỉ ngơi sớm một chút, nghỉ sớm mới có tinh thần giày vò tên đàn ông ngu xuẩn này.

Khi thấy cảnh tượng Tang Ninh nghiêng đầu ngủ, Tô Dương càng tức giận hơn. Trong đôi mắt của anh ta đầy vẻ giận dữ, khiến trợ lý đang xem tài liệu bên cạnh cảm thấy không đúng.

"Anh Dương." Trợ lý nhìn anh ta: "Sao thế ạ?"

Tô Dương cười lạnh: "Tang Ninh ngủ rồi à?"

Trợ lý ngồi cạnh lối đi, nghe nói như thế thì cúi đầu nhìn Tang Ninh: "Hình như là thế." 

Anh ta không nhận thấy Tô Dương tức giận: "Anh Dương cũng ngủ một lúc đi, mai còn phải quay hình sớm."

Tô Dương: "..."

Anh ta trừng mắt nhìn trợ lý, hừ một tiếng: "Khi nào máy bay đáp gọi tôi."

Trợ lý: “... Vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play