Bạch Diệu không ngờ rằng Nhậm Tinh Lưu sẽ xuất hiện ở đây, gã sửng sốt một lúc rồi mới định thần lại, vội vàng cười nói: "Nhậm thiếu gia, sao cậu lại ở đây thế này?"
Nhậm Tinh Lưu không để ý đến lời nịnh nọt của gã mà vẫn nhìn gã với vẻ mặt khó chịu: "Cậu vừa mắng ai đấy?"
Lúc này Bạch Diệu còn chưa đoán được quan hệ giữa Nhậm Tinh Lưu với Bạch Quyện Thu, từ tận đáy lòng gã tin rằng Nhậm Tinh Lưu hẳn là cảm thấy Bạch Quyện Thu rất chướng mắt. Vì vậy mà sau khi hai người xem mắt xong không có khả năng lại tiếp tục dây dưa.
Nhậm Tinh Lưu xuất hiện vào thời điểm này, gã chỉ coi là trùng hợp, dù sao Nhậm Tinh Lưu cũng là sinh viên của trường này, xuất hiện ở đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Bạch Quyện Thu lại do chính gã gọi đến.
Nhưng Nhậm Tinh Lưu tức giận khiến gã có chút bối rối, không biết phải làm sao. Chẳng lẽ cậu ta cảm thấy lời gã nói quá khó nghe sao?
Nhưng rõ ràng là cách nói chuyện của gã đúng là rất khó nghe…
Suy nghĩ của Bạch Diệu thay đổi rất nhanh, gã nhanh chóng nảy ra một ý, vội vàng nói: "Nhậm thiếu gia, cậu hiểu lầm rồi. Tôi không có mắng chửi ai cả, tôi chỉ không ngờ anh họ của tôi lại làm ra loại chuyện này, vậy nên trong phút nhất thời mới kích động như vậy..."
Gã vừa nói vừa thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ căm hận. “Vốn dĩ anh ấy có cơ hội gặp được cậu, cả nhà chúng tôi đều rất vui vẻ, tôi cũng mừng cho anh ấy. Ai biết anh ấy lại lấy đồ ăn thừa của cậu mang về? Làm như vậy chẳng phải sẽ khiến cậu mất mặt sao? Tôi cũng chỉ muốn trút giận giúp cậu.”
Vừa nói, gã vừa liếc mắt nhìn Nhậm Tinh Lưu, tất cả sinh viên trường Đại học Lĩnh Nam này đều biết Nhậm thiếu là người thích phô trương, nếu như cậu nghe thấy loại chuyện này sẽ chắc chắn sẽ nhảy dựng lên.
Quả nhiên, sắc mặt Nhậm Tinh Lưu trở nên rất khó coi, nhưng cậu lại không hề tức giận Bạch Quyện Thu mà ngược lại dùng ánh mắt như phóng đao nhìn về phía Bạch Diệu, lạnh giọng nói: "Là tôi đã đóng gói số đồ ăn đó."
Bạch Diệu vừa đang định tiếp lời: "...?"
Mấy người đứng cạnh đang chờ xem trò hay: ???
Một bầu không khí khó xử tràn ngập khắp hành lang.
Lúc này mọi người đều có chung một suy nghĩ: Chắc hẳn là họ đã nghe nhầm phải không?
Nhậm Tinh Lưu không quan tâm bọn họ đang nghĩ gì, cậu cười lạnh hai tiếng rồi nói tiếp: "Nếu mấy người ăn no rồi thì tự tìm việc mà làm đi, đừng có đứng đây chỉ chỉ trỏ trỏ người khác nữa!"
Bạch Diệu: !!!
Lần này gã đã hiểu, nhưng thà rằng không hiểu còn hơn.
Nếu không phải bộ dáng hiện tại của Nhậm Tinh Lưu vẫn giống như lúc trước thì gã sẽ nghi ngờ mình có nhận nhầm người rồi không.
Nhưng dù có ngạc nhiên đến đâu, gã cũng không dám mặt đối mặt chất vấn Nhậm Tinh Lưu, chỉ có thể cắn răng cười: “Xin lỗi, Nhậm thiếu, tôi không biết là do cậu đóng gói. Tôi còn tưởng là anh họ tôi mang số đồ ăn này về, tôi tưởng là anh ấy ..."
Nói đến đây, gã ngẩn người một chút, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề thực sự của toàn bộ sự việc - nếu đồ thừa được Nhậm Tinh Lưu đóng gói, vậy thì tại sao chúng lại ở trong tay Bạch Quyện Thu?
Nếu không phải Bạch Quyện Thu cầm túi thì gã đã không hiểu lầm như vậy.
Bạch Diệu bỗng nhận ra điều gì đó, nhưng không dám tin vào suy nghĩ của mình, gã nuốt nước bọt, thử thăm dò hỏi: "Nhậm thiếu gia, cậu và anh họ tôi ... chẳng lẽ là hai người cùng đến đây sao? ?"
Nhậm Tinh Lưu cảm thấy bộ dáng của gã thật buồn cười, nhẹ nhướng mày, cố ý hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Bạch Diệu: !!
Sao có thể?!
Nhậm Tinh Lưu mắt cao hơn đầu, vài ngày trước còn đang ráo riết theo đuổi thiếu gia nhà họ Bùi. Mà Bạch Quyện Thu ngoại trừ có khuôn mặt ưa nhìn ra thì hoàn toàn khác với Bùi Hiển Chi. Cho dù Nhậm Tinh Lưu xảy ra chuyện gì thì cậu ta cũng không bao giờ coi trong Bạch Quyện Thu mới đúng!
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, Nhậm Tinh Lưu nổi tiếng là người có tính khí thất thường, nếu không phải cậu ta nhìn trúng Bạch Quyện Thu thì làm sao cậu ta có thể để Bạch Quyện Thu đến trường cùng mình?
Việc này hoàn toàn vượt ngoài dự tính của Bạch Diệu, suy nghĩ của gã nhất thời rối loạn, nhưng trong lòng vẫn có một tia hy vọng, vẻ mặt cứng ngắc hỏi lại: " Nhậm thiếu, cậu và anh họ tôi…”
"Ồ, tôi quên nói cho mọi người biết, tôi và Quyện Thu đang hẹn hò." Nhậm Tinh Lưu không đợi gã hỏi xong, cậu đã tiến lên một bước, cánh tay không bị thương của cậu đặt lên vai Bạch Quyện Thu, giọng thâm tình nói: "Tôi đối với QuyệnThu là nhất kiến chung tình. Ngay khi nhìn thấy anh ấy, tôi đã biết anh ấy là người mà số mệnh đã sắp đặt cho tôi, vì vậy tôi đề nghị chúng tôi chính thức hẹn hò, anh ấy đã đồng ý với tôi… Ừm, chúng tôi thực sự là một cặp trời sinh!"
Cuối câu cậu còn cố tình nhấn nhá bằng một giọng điệu cảm thán.
Bạch Diệu: ???!!!
Lời thú nhận đầy tình cảm và đột ngột của Nhậm thiếu rõ ràng đã khiến tất cả những người có mặt ở đây đều sốc nặng.
Ngay cả đám đàn em của Bạch Diệu cũng không nhịn được, không khỏi thì thầm hỏi: "Nhưng mà chẳng phải mấy ngày trước Nhậm thiếu vẫn đang theo đuổi Bùi thiếu gia hay sao?"
"Im miệng. " Nhậm Tinh Lưu hung tợn, trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Đừng nhắc đến người khác trước mặt Quyện Thu. Từ giờ trở đi, trong lòng tôi chỉ có Quyện Thu, các người đừng có bày vẽ thêm chuyện nữa."
Điều quan trọng nhất là chính bản thân cậu cũng không muốn nghe về quá khứ đen tối của mình nữa!
Đám đàn em: "..."
Hu hu! Rõ ràng bọn họ chỉ đang trần thuật lại sự thật thôi mà!
Khóe miệng Bạch Quyện Thu giật giật, không khỏi liếc nhìn về phía Nhậm Tinh Lưu ... Hắn không ngờ Nhậm thiếu còn có loại năng lực nói hươu nói vượn như này.
Bạch Diệu lúc này thật sự hoảng sợ, chưa nói đến việc Nhậm Tinh Lưu để mắt tới Bạch Quyện Thu, đã vậy cậu còn bị nhan sắc của Bạch Quyện Thu mê hoặc.
Nhưng bộ dáng vì yêu cứ đâm đầu này của Nhậm Tinh Lưu là sao chứ?
Nhỡ đâu sau này Nhậm Tinh Lưu lại chống lưng cho Bạch Quyện Thu thì sao?!
Trong mắt Bạch Diệu, cả đời Bạch Quyện Thu chị xứng đáng là một con kiến bị người nhà họ Bạch sai khiến. Nhưng nếu như hắn có chỗ dựa là Nhậm Tinh Lưu thì kể cả Bạch Quyện Thu chỉ là một con kiến vẫn có thể giẫm lên đầu lên cổ gã.
Bạch Diệu cũng vốn đã quen luồn cúi, dù trong lòng đang cảm thấy vô cùng rối loạn thì ngoài mặt vẫn nở nụ cười lấy lòng: “Như vậy thì thật sự quá tốt rồi. Nếu như cậu và anh họ tôi thành một đôi, vậy thì chúng ta cũng coi như là anh em bạn bè…”
Đúng vậy, cho dù chỉ là một con kiến để người khác tùy ý dẫm đạp thì cũng không hẳn là chuyện xấu. Huống chi, nếu con kiến nhỏ bé đó là anh họ của gã thì gã cũng được thơm lây.
Nhưng gã còn chưa nói xong đã bị Nhậm Tinh Lưu không thương tiếc cắt ngang: "Trước khi cậu nói lời này, cậu có hỏi ý kiến của Quyện Thu trước không?”
Bạch Diệu sửng sốt: "A?"
"Mặc dù tôi rất thích Quyện Thu, nhưng không có nghĩa là tôi cũng muốn có quan hệ với họ hàng của anh ấy. Nếu không thì cho dù nhà tôi có đến mười cái sổ hộ khẩu thì cũng không đủ.” Nhậm Tinh Lưu vừa nói vừa nhìn Bạch Quyện Thu, trên mặt lộ ra vẻ cưng chiều, "Cho nên nếu cậu muốn trở thành anh em của tôi, vậy thì trước hết cậu phải nhận được sự đồng ý của Quyện Thu trước đã... Quyện Thu nói cậu là em trai, thì cậu mới được coi là em trai của tôi."
Thực hiện: Clitus x T Y T
Bạch Diệu: "...!"
Gã nghi ngờ Nhậm Tinh Lưu hành động quái dị, nhưng lại không có chứng cứ!
Điều quan trọng nhất là tại sao Nhậm Tinh Lưu lại trở nên như vậy? Lúc cậu theo đuổi Bùi Hiển Chi, cậu cũng không ngốc như vậy!
Có phải Bạch Quyện Thu đã bí mật học yêu thuật gì đó sau lưng nhà họ Bạch?
Không nghĩ tới, ngay cả Bạch Quyện Thu cũng bị ánh mắt “bá đạo tổng tài” đầy trìu mến thân thương của Nhậm Tinh Lưu làm cho nổi da gà. Không biết là Nhậm Tinh Lưu có cảm thấy hành động bây giờ của cậu ta vô cùng khoa trương hay không?
Nếu còn để cậu tự biên tự diễn như vậy nữa, chỉ sợ bản thân hắn cũng không thể tiếp tục nhịn được nữa.
Bạch Quyện Thu suy nghĩ một lúc, sau đó dứt khoát làm theo, vòng tay qua eo Nhậm Tinh Lưu, vênh mặt nói: "Quên đi, anh cũng không muốn nhìn thấy cậu ta, chúng ta mau đi thôi.”
Đừng nói, vòng eo này thực sự rất thon, hắn có thể ôm gọn chỉ bằng một tay.
Mắt Bạch Diệu và những người khác sắp rơi ra ngoài luôn. Nhậm thiếu gia vậy mà để người khác ôm vào lòng sao???
Bọn họ có nên nhìn tiếp hay không đây???
Nhậm Tinh Lưu cũng cảm thấy tư thế này có gì đó quái lạ, nhưng trong lúc nhất thời không thể giải thích được, cậu đã bị Bạch Quyện Thu đưa đi.
Cậu hiển nhiên vẫn còn chút không hài lòng, vừa đi vừa nói: "Quyện Thu, nếu anh có bị đối xử tệ bạc thì đừng cố chịu đựng, anh phải nói cho em biết..."
". .. Ừm." Bạch Quyện Thu đành phải siết chặt tay một chút, ra hiệu Nhậm Tinh Lưu nói ít lại, nếu không hắn thật sự sẽ không thể nhịn được nữa.
Đáng tiếc hai người còn chưa phát triển đến mức có thể ngầm hiểu ý của đối phương, Nhậm Tinh Lưu không hiểu ý của hắn, oán giận: "Anh ôm em chặt quá, ngại chết mất."
Bạch Quyện Thu : "... …”
Bạch Diệu và những người khác: “…………………”
Hít thở không thông!
Mãi cho đến khi Nhậm Tinh Lưu và Bạch Quyện Thu đi xa mới bọn họ mới dần lấy lại bình tĩnh, mấy người nhìn nhau, vẻ mặt đầy khó hiểu, hồi lâu mới có người run rẩy nói: "Anh Diệu, cậu Nhậm hình như thực sự là….”
Thích anh họ của anh rồi thì phải?
“Mấy người chúng ta vừa đối xử với anh họ của anh như vậy, liệu có bị Nhậm thiếu trả thù không?”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Mặt Bạch Diệu u ám đến mức gần như có thể vặn được ra nước, một lúc lâu sau, gã mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Sợ gì chứ? Nhậm Tinh Lưu chỉ đang cảm thấy mới mẻ thôi.”
...
Chờ đến khi đi xa khỏi tầm mắt của đám người kia Bạch Quyện Thu mới buông eo Nhậm Tinh Lưu ra: “Xin lỗi, tôi không cố ý động chạm vào cậu…”
"Tôi hiểu." Nhậm Tinh Lưu hào phóng xua tay: "Dù sao tôi cũng đang ôm vai anh, nên tôi sẽ không thiệt thòi gì đâu."
"..."
Tính logic rất mạnh mẽ.
Bạch Quyện Thu ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Cảm ơn."
Hắn không phải là kẻ ngốc, Nhậm Tinh Lưu và Bạch Diệu vốn không thù không oán gì, vừa rồi chỉ là cậu đang bênh vực kẻ yếu mà thôi.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sau này cậu không cần phải xen vào rắc rối như vậy đâu."
Dù sao thì hắn cũng không thực sự bị bắt nạt nặng nề như vậy, cảm giác có chút không thú vị khi để Nhậm thiếu thay hắn mặt xử lý phiền toái.
"Tôi làm vậy đâu phải chỉ vì anh đâu." Nhậm Tinh Lưu không để ý, xua tay nói: "Từ lâu tôi đã không vừa mắt cậu em họ kia của anh rồi!”
Đây là sự thật, trước đây Bạch Diệu luôn tìm mọi cách để có thể chen chân vào vòng bạn bè của những thiếu gia quý tộc. Gã thường nói với người khác mình là bạn bè của Nhậm thiếu gia. ( app truyện T Y T )
Chỉ là trước khi Nhậm Tinh Lưu xuyên không, cậu luôn gây rắc rối, mặc dù khinh thường Bạch Diệu nhưng cũng không thèm để ý tới gã ta.
Bây giờ thì khác, Nhậm Tinh Lưu quyết tâm cải thiện hình ảnh của mình, nên cậu tuyệt đối không thể để loại người này hủy hoại danh tiếng của mình một lần nữa.
Bạch Quyện Thu cũng không cảm thấy quá rắc rối, chỉ cười nói: “Từ giờ trở đi, cậu có cần gì thì cứ nói với tôi.”
Hắn vừa dứt lời, điện thoại của Nhậm Tinh Lưu vang lên, cậu lấy điện thoại ra, thấy đề tên người gọi là "Thái hậu." Cậu chỉ đành ra hiệu cho Bạch Quyện Thu: "Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại."
Bạch Quyện Thu gật đầu, tự giác đứng cách xa hai bước.
Nhậm Tinh Lưu bấm nút trả lời, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, Nhậm Chu đã khai hỏa bùm bùm: "Tinh Lưu, Trâu gia vừa gọi điện thoại cho mẹ, nói rằng Trâu thiếu gia rất hài lòng với kết quả của buổi xem mắt, mẹ thấy đứa nhỏ kia hiền lành, độ lượng, điều kiện mà nhà họ đưa ra cũng rất chân thành, nếu con còn chưa tìm được người phù hợp vậy thì cứ để mẹ làm chủ việc này cho…” Khi Nhậm Tinh Lưu nghe thấy lời này, lông tơ trên người lập tức dựng thẳng.
Trâu thiếu gia chính người đưa ra chủ ý tìm tình nhân cho Nhậm Tinh Lưu cậu, sự hào phóng độ lượng này của anh ta không phải bình thường đâu!
May mắn thay, cậu đã chuẩn bị từ trước!
Cậu nhanh chóng ngắt lời: "Mẹ, con đã tìm được người thích hợp rồi!"
"Cái gì?" Nhậm Chu dừng một chút rồi nghi ngờ hỏi: "Con nhìn trúng ai rồi?"
Nhậm Tinh Lưu: "Là người hôm nay, Bạch Quyện Thu."
"Người nhà họ Bạch?" Nhậm Chu rõ ràng không mong đợi câu trả lời này. Bà ấy im lặng một lúc rồi nói với giọng điệu đầy bình tĩnh: "Con lại giở trò gì nữa?"
Không phải bà không muốn tin tưởng Nhậm Tinh Lưu, thực ra ngay từ đầu Bạch Quyện Thu đã không có trong danh sách cân nhắc của bà.
Không phải bà coi thường Bạch Quyện Thu, trái lại, nếu có thể, bà thực sự hy vọng Nhậm Tinh Lưu có thể lựa chọn người này.
Chỉ là bà quá hiểu rõ tính cách con trai mình, Bạch Quyện Thu này xuất thân đơn giản, thoạt nhìn là một người biết tuân thủ phép tắc, căn bản không thể nào là loại người mà Nhậm Tinh Lưu thích.
Chỉ là Nhậm Tinh Lưu mấy ngày nay luôn tỏ vẻ kén chọn, liên tục nói muốn tìm người ở cùng, cho nên bà cố ý sắp xếp người như vậy đến chọc giận cậu.
Chưa cần nói đến loại chuyện này, người ở Lăng Thành có ai không biết xu hướng tính dục của Nhậm Tinh Lưu đâu.
Cho nên khi Nhậm Tinh Lưu nói mình để mắt tới Bạch Quyện Thu, phản ứng đầu tiên của Nhậm Chu chính là cậu lại kiếm cớ trì hoãn.
Nhưng lần này bà sẽ không để cậu dễ dàng lừa gạt mình như vậy nữa, bà cười lạnh: "Đừng nghĩ đến việc lừa mẹ, nếu muốn chứng minh vậy thì con cứ đưa Bạch Quyện Thu đến đây gặp mẹ đi…”
Không đợi bà nói xong, Nhậm Tinh Lưu đã nhanh nhảu đáp lời: “Được ạ, mẹ đợi một chút."
Nhậm Chu: ?
Một giây sau, bà nghe thấy Nhậm Tinh Lưu quay người về phía sau, gọi lớn: "Quyện Thu, anh lại đây."
Bạch Quyện Thu vừa đi được hai bước, Nhậm Tinh Lưu đã gọi hắn lại.
Nhậm Tinh Lưu chớp mắt nhìn hắn, sau đó đưa điện thoại cho hắn, điên cuồng ám chỉ: "Mẹ tôi nói muốn gặp anh."
Bạch Quyện Thu hiểu ý, hắng giọng trước khi trả lời. Sau khi nhận điện thoại, hắn lễ phép nói: “Chào dì, cháu là Bạch Quyện Thu ạ.”
Hiển nhiên Nhậm Chu sửng sốt một lát, phải một lúc sau mới phản ứng lại, vội vàng chào hỏi rồi hỏi lại: “Hai đứa…đang hẹn hò à ?"
Lúc bà gọi điện cho Nhậm Tinh Lưu, đúng lúc cậu kết thúc buổi xem mắt. Bà vốn định sau khi Nhậm Tinh Lưu xem mắt xong sẽ đàm phán với cậu. Nhưng bây giờ cậu vẫn ở bên Bạch Quyện Thu, chẳng lẽ…
Tim Nhậm Chu đập thình thịch, bà không thể tin được lại có chuyện tốt như vậy xảy ra.
Bạch Quyện Thu khẽ cười một tiếng, xấu hổ nói: "Vâng, dì, cháu và Tinh Lưu vừa mới ăn xong, thấy tay cậu ấy không tiện nên cháu đưa cậu ấy về trường."
Nhậm Chu: !
Nếu tên nhóc Nhậm Tinh Lưu đó thật sự không thích người ta thì sẽ không bao giờ để người đó đi cùng mình.
Nhậm Chu vẫn cảm thấy không tin, nói năng hơi lộn xộn: "Vậy thôi, vậydìcũng không làm phiền hai đứa nữa..."
Thực ra bà cũng muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng vất vả lắm Nhậm Tinh Lưu mới chịu quen một người đàn ông đứng đắn, sợ làm phiền đến thời gian bồi dưỡng tình cảm của hai người, suy đi xét lại bà vẫn ra vẻ lưu luyến không rời mà nói: “Thế dì cúp máy đây, khi nào cháu có thời gian rảnh thì cùng Tinh Lưu đến nhà ngồi uống nước nhé!”
"Vâng ạ." Bạch Quyện Thu bình tĩnh nói: "Cháu sẽ nói chuyện này với Tinh Lưu.”
Hắn lễ phép chào tạm biệt, sau đó đưa điện thoại lại cho Nhậm Tinh Lưu.
"Mẹ, vậy con cúp máy đây..." Nhậm Tinh Lưu còn chưa nói xong đã bị Nhậm Chu cắt ngang.
Giọng Nhậm Chu nghiêm túc, có chút thiếu kiên nhẫn: “Nói đi, hai đứa định đặt bao nhiêu bàn tiệc cưới đây?”
Nhậm Tinh Lưu: ???