Ý tưởng của Nhậm Tinh Lưu rất đơn giản, cậu và Bạch Quyện Thu hiện tại đều đang gặp rắc rối, vì vậy chi bằng bọn họ cùng tuyên bố chuyện hẹn hò rồi giả vờ yêu nhau một thời gian.

Bằng cách này, nhà họ Bạch ít nhất sẽ không dám làm gì Bạch Quyện Thu trong một thời gian, Nhậm Tinh Lưu cũng có thể tránh được đoạn thời gian này, khi chuyện của nhà họ Bùi kết thúc, cơn giận của Nhậm Chu tiêu tan, cậu và hắn sẽ bàn bạc kỹ lưỡng hơn.

Dù thế nào đi nữa, cậu cũng muốn có một cuộc sống ổn định, tuyệt đối không thể chung sống với mấy tên “đại nội tổng quản” đó được.

Bạch Quyện Thu không ngờ rằng mình lại nhận được lời đề nghị như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn lại cảm thấy đây cũng là một ý hay.

Hắn đương nhiên không sợ hai cha con nhà họ Bạch, nhưng chuyện trước mắt đã đến nước này, Bạch Quảng Hải vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, vậy nên khó tránh khỏi có chút bất đắc dĩ.

Nếu lần này hắn và Nhậm Tinh Lưu thực sự “phối hợp” thì trong khoảng thời gian tiếp theo, sự chú ý của nhà họ Bạch nhất định sẽ chuyển sang việc “kết giao” giữa hắn với Nhậm Tinh Lưu, từ đó hắn cũng có thể giành một ít không gian thoải mái mà không bị theo dõi.

Trong chốc lát, trong lòng Bạch Quyện Thu đã đưa ra quyết định, hắn cười nói: "Được, vậy tôi sẽ làm theo lời cậu nói."

"Thật tốt quá rồi." Nhậm Tinh Lưu thở phào nhẹ nhõm vừa nhìn hắn vừa nói: "Chuyện tiếp theo, anh chỉ cần cố gắng tranh thủ thời cơ lật đổ nhà chú anh. Còn tôi sẽ cố gắng tu tâm dưỡng tính, làm một người tốt, đấu tranh cho quyền tự do của hôn nhân của mình. Tin rằng cả hai chúng ta nhất định có một tương lai tươi sáng!"

Bạch Quyện Thu im lặng hồi lâu không nói nên lời: "...Không ngờ cậu… tình cảnh của cậu lại bi thảm như vậy."

Vốn tưởng rằng đây chỉ là hoạt động “tuyển phi” của Nhậm thiếu gia, nhưng hắn không ngờ cậu thậm chí còn không có quyền tự do kết hôn.

Nhậm Tinh Lưu thở dài: "Mọi người đã hiểu lầm tôi quá nhiều rồi."

Bạch Quyện Thu: "..."

Hắn cũng tự cảm thấy xấu hổ vì trước khi đến đây chính hắn cũng nghĩ về Nhậm Tinh Lưu như vậy.

Hai người vui vẻ quyết định xong mọi chuyện, đang chuẩn bị rời đi, Bạch Quyện Thu lại nghĩ tới điều gì đó, liếc nhìn Nhậm Tinh Lưu rồi nói: "Nếu buổi hẹn hò này của chúng ta đã thành công, vậy theo lễ nghi, tôi cũng nên đưa cậu về nhà mới phải." 

Nhậm Tinh Lưu cũng là lần đầu tiên đi xem mắt thành công, cậu không biết quy trình, nhưng sau khi nghe điều này, cậu không ngần ngại mà sảng khoái nói: "Cũng đúng."

Bạch Quyện Thu đang định đứng dậy, lúc này màn hình điện thoại lại sáng lên.

Bạch Diệu: [Sau khi gặp được Nhậm Tinh Lưu thì đến trường tôi, tôi có chuyện muốn hỏi.]

Người em họ này thật thiếu kiên nhẫn mà.

Bạch Quyện Thu muốn bơ gã như trước, nhưng trước khi rời đi, hắn chợt nhớ đến vẻ mặt kiên quyết vừa rồi của Nhậm Tinh Lưu: Đến lúc cần phản kháng thì phải phản kháng.

Mặc dù sự thật không như Nhậm Tinh Lưu nghĩ, nhưng…

Bạch Quyện Thu: [Cút.]

Sau đó hắn trực tiếp kéo Bạch Diệu vào danh sách đen.

Sau khi thao tác xong, hắn tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn Nhậm Tinh Lưu đang nhìn mình.

Bạch Quyện Thu không hiểu hỏi: "Sao vậy?"

"Ừm..." Nhậm Tinh Lưu chớp chớp mắt, "Tay tôi không tiện lắm, anh có thể giúp tôi lấy đồ được không?"

"Đương nhiên là được." Bạch Quyện Thu gật đầu, "Cậu muốn lấy cái gì?" Ánh mắt Nhậm Tinh Lưu rơi xuống mặt bàn: "Đĩa gà quay này tôi ăn chưa được bao nhiêu, đừng lãng phí, gói lại mang về đi."

Một trong những đức tính mà cậu được rèn luyện trong thời loạn thế quanh năm không đủ ăn là quý trọng đồ ăn!

Bạch Quyện Thu: "...?"

Không phải mọi người đều nói cậu ta là một thiếu gia chuyên tiêu xài phung phí hay sao?

Hắn không biết rốt cuộc OOC bao nhiêu nữa.jpg

Bước ra khỏi nhà hàng, Bạch Quyện Thu cảm thấy kỳ lạ khó tả.

Từ giờ trở đi, đối với người bên ngoài, hắn chính là bạn trai của Nhậm thiếu gia.

Hơn nữa, hắn còn tự tay đóng gói đồ ăn thừa cho Nhậm thiếu… Nhậm thiếu còn nhiệt tình hỏi hắn có muốn cậu chia cho hắn một nửa không.

Bạch Quyện Thu không có mặt mũi nào nói có, không phải vì hắn ghét bỏ, mà vì Nhậm Tinh Lưu nói rằng cậu muốn giữ số đồ ăn này để đêm nay có thể ăn khuya. Bạch Quyện Thu sợ rằng cậu sẽ ăn không đủ no.

"Bây giờ cậu về nhà hay đi đâu không?" Bạch Quyện Thu hỏi.

"Về trường đi." Nhậm Tinh Lưu nhăn mũi, "Tôi còn chưa viết luận văn, nếu không về chỉ sợ không tốt nghiệp được."

Bạch Quyện Thu: "...Sao cơ?"

Nhậm Tinh Lưu khẽ  "Ừm" một tiếng rồi thản nhiên nói: "Tôi không nhớ rõ lắm."

Dù sao thì đó cũng đã là ký ức từ hơn mười năm trước, cậu còn nhớ được bản thân mình đang là sinh viên năm cuối thôi đã tốt lắm rồi...   

“...”

Có vẻ như ít nhất tin đồn “Nhậm Tinh Lưu không học vấn không nghề nghiệp” là sự thật.

Không hiểu sao, Bạch Quyện Thu cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Lúc này đã là buổi trưa, cái nóng bốc hơi trên mặt đường xi măng.

Bạch Quyện Thu liếc nhìn, trên trán Nhậm Tinh Lưu đổ đầy mồ hôi, vị thiếu gia này nghe nói là hư hỏng, tay cậu hiện tại lại còn bị thương, chắc chắn không thể lái xe.

Hắn muốn qua trạm xe bus ở ngã tư, nhưng lại thấy Nhậm Tinh Lưu nhìn quanh: “Trạm xe buýt đi qua Đại học Lĩnh Nam ở đâu vậy?”

Bạch Quyện Thu dừng bước: “Cậu muốn đi xe buýt sao?”

Nhậm Tinh Lưu gật đầu: “Cũng khá gần Đại học Lĩnh Nam, hình như chỉ cách hai trạm dừng thôi…”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Đi được nửa đường, cậu chợt nhận ra, “Anh không muốn đi xe buýt à?”

Nhậm Chu không chỉ khóa thẻ tín dụng, tịch thu xe thể thao của cậu mà còn ngăn không cho tài xế gia đình cậu đến đón, quyết tâm khiến cho cậu phải đau khổ.

Tuy nhiên, Nhậm Tinh Lưu đã ổn định cảm xúc rồi nhanh chóng học cách đi xe buýt.

Cười chết, căn bản là chẳng có gì khổ cả.

Dù khó khăn đến đâu, cũng không thể nào so với việc hành phải hành quân đường dài ở thời loạn thế được.

Cậu đã quên, không nghĩ tới, lúc này mới nhớ ra, trước tiên nên hỏi Bạch Quyện Thu xem hắn nghĩ gì.

"Không có, tôi chỉ sợ cậu cảm thấy bất tiện mà thôi." Bạch Quyện Thu liếc nhìn thạch cao treo trước ngực cậu.

"Chỉ là gãy xương nhẹ thôi, không phải vấn đề gì lớn." Nhậm Tinh Lưu bày ra vẻ mặt thờ ơ, thậm chí còn cười "hì hì" hai tiếng: "Nói không chừng còn có thể được người ta nhường ghế nữa đó."

"... …”

Còn rất lạc quan.

Bạch Quyện Thu chỉ về phía bên phải với cảm xúc phức tạp: "Trạm buýt ở đằng kia."

Trên xe buýt đến Đại học Lĩnh Nam có rất nhiều người, hầu hết đều là sinh viên đang quay lại trường.

Nhậm Tinh Lưu lên xe buýt với cánh tay còn đang băng bó, đúng như dự đoán, một sinh viên nhiệt tình đã nhường ghế cho cậu, cậu không từ chối mà nở nụ cười lịch sự với đối phương: "Cảm ơn."

"Không có gì." Cậu sinh viên vừa nhường chỗ bị nụ cười của cậu làm cho rung động, gãi đầu cười ngốc nghếch, "Trông cậu quen quen, chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ..."

Trước khi cậu ấy kịp hỏi xong, một người bạn cùng lớp đi cùng cậu ta bất ngờ kéo tay cậu ta.

"Cậu đang làm gì vậy?" Cậu sinh viên kia cau mày.

Bạn cùng lớp thần thần bí bí kéo cậu ta đi, sau đó hạ giọng nhỏ giọng nói: "Người mà cậu vừa nhường chỗ hình như chính là Nhậm Tinh Lưu?"

Nhậm Tinh Lưu có thể nói là rất nổi tiếng ở Đại học Lĩnh Nam, nhưng vì cậu thường xuyên trốn học nên không có nhiều sinh viên được thấy cậu trực tiếp.

Trên mạng có một số bức ảnh người ta chụp lén cậu, nhưng góc chụp mờ, hầu hết mọi người chỉ nhìn lướt qua, khi nhìn thấy ngoài đời thật khó có thể so sánh được.

"Nhậm Tinh Lưu?" Cậu sinh viên trợn mắt không nói nên lời, "Cậu điên à? Ai mà không biết Nhậm Tinh Lưu không lái chiếc xe nào trị giá dưới một triệu tệ, làm sao cậu ta có thể xuất hiện trên xe buýt? "

“Hơn nữa…” Cậu liếc nhìn mỹ nam bị thương ở cánh tay đang ngồi trên ghế, quả quyết nói: “Vừa rồi cậu cũng thấy rồi đấy, cậu ấy rất lễ phép. Nếu là Nhậm Tinh Lưu thì sao có thể như thế được? "

Cậu ta nói có sách mách có chứng khiến cậu bạn cùng lớp cũng bị thuyết phục: "Ê cũng đúng ha..."

Nhậm Tinh Lưu: "..."

Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa!

Chẳng bao lâu xe đã đến ga Đại học Lĩnh Nam, xe buýt chậm rãi dừng lại, người trên xe ùa ra khỏi xe, Nhậm Tinh Lưu ở phía sau đám người, Bạch Quyện Thu đi theo sau.

Không ngờ, vừa bước ra khỏi cửa xe, phía sau đột nhiên có một người khác chen vào.

"Cẩn thận." Bạch Quyện Thu vô ý bị đụng trúng, vội vàng nghiêng người chặn lại bên cánh tay bị thương của Nhậm Tinh Lưu, đồng thời, tay phải của hắn theo bản năng vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo Nhậm Tinh Lưu, ôm cậu vào lòng.

Nhậm Tinh Lưu mặc một chiếc áo phông bình thường có viền rộng, lúc Bạch Quyện Thu ôm cậu, gấu áo tự nhiên được vén lên một chút.

Đầu ngón tay chạm vào làn da của thiếu niên, mịn màng, ôn nhuận như ngọc.

Bạch Quyện Thu không khỏi nhướng mày, xác nhận Nhậm Tinh Lưu đứng vững mới thu tay lại: "Cậu không sao đấy chứ?"

"Không sao đâu." Nhậm Tinh Lưu dựng ngón tay cái ra vẻ tán thưởng: “Anh nhanh nhẹn thật đó."

Hai người đang định rời đi thì nhận thấy có hai bóng người cố tình đi chậm lại bên cạnh, thì ra là cậu sinh viên đã nhường ghế cho Nhậm Tinh Lưu trên xe và bạn cùng lớp của cậu ta.

Bạn cùng lớp dường như vẫn không bỏ cuộc, nhìn Nhậm Tinh Lưu bằng ánh mắt tưởng như bình thường nhưng thực ra là lén lút: “Không, nhìn kĩ lại, tôi thực sự cảm thấy cậu ta rất giống Nhậm Tinh Lưu. ..." ( app truyện T Y T )

"Tôi đã nói rồi mà, chuyện này tuyệt đối không thể nào." Cậu sinh viên tức giận, như thể đang đấu tranh cho sự bất công của người bạn học khuyết tật mà mỹ mạo này, cậu ta nói một cách đầy hùng hồn và mạnh mẽ, "Nếu cậu ta thật sự là Nhậm Tinh Lưu, tôi sẽ trồng cây chuối rồi ăn phân cho cậu xem."

Dù bình tĩnh như Bạch Quyện Thu cũng không thể nhịn được mà quay đầu lại nhìn cậu nam sinh kia.

Nhậm Tinh Lưu càng không nói nên lời.

Xuyên không hơn mười năm, cậu thực sự quên mất rằng giới trẻ ở thời đại này lúc nào cũng sẵn sàng ăn phân để thể hiện rõ ràng quan điểm của mình.

Lại còn có nhiều hình thức ăn phân đa dạng khác nhau nữa chứ, một người thì phát sóng trực tiếp, một người thì chổng ngược người rồi ăn.

...May mắn thay, hoàng đế triều nhà Thịnh không biết có tồn tại loại thao tác này! Nếu không thì đám đại thần đó sẽ nguy mất!

Sau cùng, Nhậm Tinh Lưu cảm thấy mình có nghĩa vụ phải dạy một số nguyên tắc cho cậu sinh viên đã nhường chỗ cho cậu, nên đã vẫy tay chào cậu ta: "Xin chào, bạn học."

Nam sinh kia không nghĩ rằng Nhậm Tinh Lưu sẽ chào hỏi mình, trong lòng không khỏi có chút ngượng ngùng, khẩn trương nói: "Có chuyện gì vậy?"

Nhậm Tinh Lưu nhìn cậu ta một cái: "Tôi là Nhậm Tinh Lưu."

Nam sinh: "À?"

Cậu ta còn chưa kịp phản ứng, Nhậm Tinh Lưu nghiêm túc nói tiếp: "Người trẻ tuổi cũng nên chú ý đến chế độ ăn uống và sức khỏe của mình. Nếu có thể, hãy cố gắng ăn càng nhiều càng tốt."

Nam sinh: "…… …………!”

Sau khi Nhậm Tinh Lưu nói xong, liền thong thả ung dung cùng Bạch Quyện Thu rời đi, để lại cậu sinh viên đứng chôn chân trong gió.

Nghĩ tới vẻ mặt ngơ ngác của cậu thiếu niên kia, Bạch Quyện Thu vẫn cảm thấy buồn cười, không nhịn được nói: "Mọi người hình như có rất nhiều hiểu lầm về cậu thì phải?"

Nhậm Tinh Lưu nhìn về phía xa với vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Cũng không thể cái gì cũng trách bọn họ."

Bạch Quyện Thu: "Hả?"

Nhậm Tinh Lưu không giải thích thêm.

 ……

Trở về từ thời đại mà hầu hết người dân đều không có cơ hội đọc sách, Nhậm Tinh Lưu cực kỳ kích động khi lại được nhìn thấy khuôn viên trường.

Sau đó cậu bị bảo vệ chặn lại.

"Hai người, thẻ sinh viên đâu?" Bảo vệ gõ vào sổ đăng ký thăm quan trên bàn.

Nhậm Tinh Lưu im lặng một lát: "Chết tiệt, tôi quên mất còn có loại đồ vật như này."

Cậu đành phải đi tới đăng ký, vừa điền thông tin vừa hỏi: "Xin lỗi, cháu bị mất thẻ sinh viên, à vầng, cháu có thể lấy thẻ thay thế ở đâu ạ?”

"Haizz, đám người trẻ tuổi các cậu đúng là bất cẩn, ngày nào cũng phải dùng thẻ sinh viên mà..." Chú bảo vệ đột nhiên im lặng giữa câu.

Nếu chú không nhận nhầm người, người trước mặt hình như là Nhậm Tinh Lưu?

Nhậm thiếu gia thường lái chiếc xe sang trọng của cậu ta trực tiếp phi thẳng vào cổng trường, bảo vệ ở đây nhìn xe của cậu còn quen thuộc hơn mặt cậu nhiều.

Nếu không phải chú ta từng nhìn thấy cậu qua cửa sổ xe, chỉ sợ thiếu chút nữa đã không thể nhận ra vì thiếu gia này.

Bảo vệ đổ mồ hôi ròng ròng, Nhậm Tinh Lưu chỉ giả vờ như không nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt chú ta, sau khi đăng ký xong, cậu cùng Bạch Quyện Thu vào trường.

"Tôi phải đi lấy thẻ sinh viên mới." Nhậm Tinh Lưu liếc nhìn Bạch Quyện Thu: "Còn anh… nếu không thì...."

"Không sao, tôi đi với cậu." Bạch Quyện Thu mỉm cười, nói: "Dù sao cũng đã tới đây rồi."

Nhậm Tinh Lưu không bận tâm đến chuyện nhỏ này: "Vậy được rồi."

Nơi làm thẻ là ở Văn phòng Giáo vụ. Bạch Quyện Thu chỉ có thể đợi cậu ở bên ngoài hành lang.

Mặt trời bắt đầu lặn, Bạch Quyện Thu đứng dựa vào tường, hắn đang định tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để đọc các báo cáo mới gửi từ công ty, không ngờ vừa lấy điện thoại ra thì đã có tiếng bước chân vang lên bên cạnh, theo sau là một giọng nói quen thuộc.

"Anh họ, sao đến đây mà không nói cho tôi biết thế?"

Bạch Quyện Thu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một vài nam sinh đang đi về phía mình, dẫn đầu là Bạch Diệu.

Suýt chút nữa hắn đã quên mất em họ của hắn và Nhậm Tinh Lưu là bạn học cùng trường.

Mặc dù Bạch Diệu chẳng là gì trước mặt con cái của những gia đình quý tộc đó, nhưng ở phe khác, nó có thể được coi là một tên công tử có chút tài sản, không ít kẻ muốn nịnh nọt nó.

Vài người trước mặt hắn lúc này cũng là những người thường vây quanh Bạch Diệu.

Trong mắt Bạch Diệu có chút không vui, ra vẻ âm dương quái khí nói: "Anh cũng có bản lĩnh lắm đó, vậy mà dám block tôi.”

Bạch Diệu còn coi trọng chuyện xem mắt giữa Bạch Quyện Thu và Nhậm Tinh Lưu hơn chính bản thân Bạch Quyện Thu nhiều.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Ngoại trừ việc làm ăn giữa nhà họ Bạch và nhà họ Nhậm, gã cũng rất mong đợi xem Nhậm Tinh Lưu sẽ đối phó với Bạch Quyện Thu như thế nào.

Nếu không phải vì sợ làm Nhậm Tinh Lưu khó chịu, Bạch Diệu đã muốn đến nơi xem mắt cùng Bạch Quyện Thu rồi.

Mặc dù không thể xem trực tiếp nhưng Bạch Diệu sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn vàng này.

Gã đã đặc biệt dành thời gian gửi tin nhắn cho Bạch Quyện Thu, yêu cầu Bạch Quyện Thu đến Đại học Lĩnh Nam tìm gã, chỉ để tìm hiểu về buổi hẹn hò này, đồng thời thưởng thức bộ dáng xấu hổ của Bạch Quyện Thu.

Gã đã quen với việc hất hàm sai bảo Bạch Quyện Thu, nên gã cũng có thể làm loại chuyện này rất tự nhiên, cho dù Bạch Quyện Thu có bất mãn đến đâu, điều duy nhất mà Bạch Quyện Thu có thể làm chỉ là làm lơ gã mà thôi.

Nhưng gã không ngờ được rằng Bạch Quyện Thu lại dám mắng gã, thậm chí còn block số của gã.

Sự tức giận của Bạch Diệu có thể tưởng tượng được, gã chỉ đang nghĩ cách phải làm sao để khoe khoang với anh họ, nhưng không ngờ lại đụng phải Bạch Quyện Thu trong trường.

Bạch Diệu vốn rất tức giận, nhưng sau khi nói xong lời mỉa mai kia, trên mặt gã tức khắc hiện lên một nụ cười.

Gã chợt hiểu tại sao Bạch Quyện Thu đột nhiên trở nên to gan như vậy.

Nhìn tình huống này, Bạch Quyện Thu đã thật sự tức giận khi ở trước mặt Nhậm Tinh Lưu, hắn có thể đã bị Nhậm Tinh Lưu khinh nhục, cho nên cũng to gan hơn ngày thường.

Tuy nhiên, dù Bạch Quyện Thu đã dám làm ra vẻ lại còn chặn WeChat của gã ta thì người anh họ này vẫn phải ngoan ngoãn đến trường gặp gã đấy thôi. 

Về phần tại sao Bạch Quyện Thu lại xuất hiện ở phòng học vụ, rất đơn giản, Bạch Quyện Thu không phải sinh viên của trường này, cho nên hắn đi lạc đường là chuyện rất bình thường.

Nghĩ đến đây, Bạch Diệu mới thở phào nhẹ nhõm: "Quên đi, anh tới là được rồi, tôi cũng không muốn tranh cãi với anh làm gì."

Thiếu niên đứng bên phải gã kịp thời hỏi: "Anh Diệu, đây là anh họ của anh sao?”

Những người khác lập tức hiểu ra, đây chính là vở kịch Bạch Diệu nói sẽ dẫn bọn họ đi xem trước đó.

Bạch Diệu gật đầu: "Không sai."

Cậu ta giả vờ ngạc nhiên: "Có phải là người đi xem mắt với Nhậm đại thiếu không nhỉ?"

Trên khoé môi Bạch Diệu xuất hiện nụ cười hả hê: "Chính là anh ta."

Một vài người khác nghe thấy vậy cũng tỏ ra ngạc nhiên, có người còn nhìn Bạch Quyện Thu từ trên xuống dưới mà không hề giấu diếm.

"Không phải chứ, sao anh ta lại dám đi xem mắt với cậu Nhậm kia chứ?"

"Anh ta không soi gương trước khi ra ngoài sao? Chắc chắn cậu Nhậm phải tức điên khi thấy anh ta mất?"

"Anh Diệu, cậu Nhậm sẽ không tức giận phải không?"

"Chú em đang nói cái gì vậy? Chuyện này là do nhà họ Nhậm sắp xếp, anh đây chỉ muốn giúp chút sức mà thôi." Bạch Diệu ngắt lời họ, giả vờ tức giận, "Hơn nữa, anh họ à, anh bị sao vậy? Biết đâu Nhậm Tinh Lưu lại thích anh thì sao?"

Có người cười lớn: "Chỉ khi nào Nhậm thiếu mất trí nhớ thì loại chuyện này mới xảy ra được thôi. Người mà cậu ta thích chính là Bùi Hiển Chi.”

Bạch Diệu giả vờ như không nghe thấy rồi nhìn Bạch Quyện Thu, trên khóe môi vẫn nở nụ cười: "Anh họ, anh đến vừa kịp lúc, có thể kể cho em nghe về buổi hẹn hò của anh và Nhậm thiếu không?”

Bạch Quyện Thu liếc nhìn về phía Bạch Diệu, không ngại mà nói thật: "Khá tốt."

"Khá tốt à?" Bạch Diệu đương nhiên không tin, gã chỉ cảm thấy Bạch Quyện Thu đang cố tỏ ra mọi chuyện đều ổn. Bạch Diệu nhìn Bạch Quyện Thu bằng ánh mắt đầy thương cảm nhưng trong lòng lại đang nghĩ cách vạch trần hắn.

Lúc này, người bên cạnh chợt chú ý tới điều gì, kinh ngạc nói: "Cũng khá tốt, ngay cả đồ ăn thừa cũng mang về kìa."

Bạch Diệu:?

Lúc này Bạch Diệu mới chú ý tới trên tay Bạch Quyện Thu còn đang cầm một hộp đóng gói, trên túi đựng có in tên nhà hàng và tên Nhậm Tinh Lưu.

Bạch Diệu ra vẻ bất ngờ: "Không thể nào, anh đi xem mắt với Nhậm Tinh Lưu lại còn mang cả đồ thừa về?"

Thế này thì sẽ khiến đối phương khó chịu đến mức nào kia chứ?

"Anh họ, nếu anh không có tiền ăn thì cứ nói với tôi, tôi còn có thể giúp anh một chút, không cần phải mang đồ ăn thừa của Nhậm Tinh Lưu về như này, xấu hổ quá..."

Bạch Quyện Thu lười chú ý đến gã, nhưng thấy Bạch Diệu nói chuyện càng ngày càng khó chịu, hắn cũng không thể chịu nổi nữa.

Chủ yếu những đồ ăn này đều do Nhậm Tinh Lưu đóng gói, đây không phải là đang mắng Nhậm Tinh Lưu sao?

Hắn đang định ngăn Bạch Diệu lại thì đột nhiên một bóng người đi đến bên cạnh: "Nói lại đi!"

Bạch Diệu đang dùng giọng điệu mạnh mẽ, nghe thấy giọng nói đó thì sững sờ, gã quay lại nhìn thấy một người vừa bước ra khỏi cửa Phòng Giáo vụ.

Nhậm Tinh Lưu tức giận mắng: "Cũng không phải đồ ăn thừa của cậu, cần cậu xía vào chuyện này à?” 

Bạch Diệu:? ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play