Khi Đinh Thế chạy đến ký túc xá trường, Nhậm Tinh Lưu đang ăn món gà nướng mà cậu đóng gói mang về, dưới chân còn để hai vali hành lý.

Đinh Thế sửng sốt: "A Tinh, cậu thật sự muốn ở đây sao?"

Nhậm thiếu gia cho rằng môi trường ký túc xá bốn người của trường đại học quá tệ nên sau khóa huấn luyện quân sự năm thứ nhất, cậu đã nhanh chóng thuê một căn chung cư xa hoa ở ngoài trường, dùng siêu xe sang trọng ra vào trường mỗi ngày, siêu xe của cậu luôn là chiếc xe đẹp nhất cái trường này.

Dù sao thì cậu cũng thường trốn học nên đây không phải là vấn đề lớn.

Không ngờ lúc này đã là năm cuối cấp, nhiều sinh viên bắt đầu chuyển ra để đi thực tập, Nhậm Tinh Lưu lại chuyển về ký túc xá.

Đinh Thế cũng biết chuyện cậu bị người trong nhà hạn chế tài chính, nhưng tiền thuê căn hộ đã được trả từ lâu, lẽ ra cậu không nên ở đây mới phải.

Nhậm Tinh Lưu nói: "Chìa khóa xe bị tịch thu rồi, sống ở ngoài thì đến lớp rất bất tiện."

"Đó là lý do sao?" Đinh Thế bĩu môi, "Chuyện này cũng đơn giản thôi mà, cậu cứ lái xe của tôi là được."

Vừa nói xong, Nhậm Tinh Lưu nhìn cậu ta: "Cậu muốn hãm hại tôi đúng không?"

Đinh Thế: ?

"Cậu nghĩ bây giờ tôi có thể lái xe không?" Nhậm Tinh Lưu chỉ vào tấm thạch cao treo trên ngực rồi nói: "Hơn nữa, nếu tôi ở bên ngoài, vậy thì lên lớp lại càng bất tiện. Tôi sắp tốt nghiệp rồi, nhưng vẫn chưa viết xong luận văn,vậy nên nhất định phải chăm chỉ học giỏi.”

"Đến lớp đi học? Học tập chăm chỉ?" Một loạt dấu chấm hỏi chậm rãi xuất hiện trên đầu Đinh Thế.

Nếu như cậu ta cho rằng Nhậm Tinh Lưu trước khi tới ký túc xá chỉ là bị kích thích tạm thời, thì hiện tại cậu ta cảm thấy người anh em này của mình nhất định điên rồi.

Trong những năm cấp ba, Nhậm Tinh Lưu từng bị người nhà áp lực việc học tập thì sau khi lên đại học cậu ta đã hoàn toàn buông bỏ mọi thứ. Có khi bây giờ cửa thư viện ở đâu cậu ta cũng còn không biết.

Nếu không phải đầu óc cậu ta cũng tính là có chút thông minh, mỗi lần trước kỳ thi đều ôn rất nhanh để đủ điểm qua môn thì có khi đến bây giờ không biết đã trượt bao nhiêu môn rồi.

Đinh Thế đau lòng hỏi: "Tinh Bảo, Thái hậu đã làm điều vô nhân đạo gì với cậu vậy?"

Bà ấy thực sự đã tra tấn một chàng công tử ăn thành một sinh viên tốt giản dị, cố gắng để tiến bộ thế này!

Nhậm Tinh Lưu: "..."

Cậu cũng lười giải thích với Đinh Thế, không để ý đến lời tra hỏi của cậu ta mà ra lệnh: "Đừng nói nhảm nữa, mau dọn giường cho tôi đi."

Đinh Thế càng khó tin hơn: "...Vậy là cậu vội vàng gọi tôi đến đây chỉ để dọn giường?"

Nhậm Tinh Lưu nhìn cậu ta: "Sao có thể?"

Đinh Thế thở dài nhẹ nhõm: "Thế thì được…"

Nhậm Tinh Lưu chỉ vào bàn học và tủ quần áo: "Nhân tiện, giúp tôi dọn dẹp một chút đi."

Đinh Thế: Nghẹt thở.jpg

Ánh mắt cậu ta đầy bối rối: "Nhậm thiếu, không phải tình bạn của chúng ta dựa trên việc ăn chơi xa hoa, nhảy nhót vui vẻ sao?"

“Cậu nói đúng.” Nhậm Tinh Lưu nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Xem ra sau này tôi phải quen một người bạn mới siêng năng chăm chỉ hơn mới được.”

"Không, không, không, không." Đinh Thế nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng nhượng bộ: "Không phải chỉ là dọn giường và dọn dẹp thôi sao, tôi làm được."

Cậu ta còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là chỉ có thể lựa chọn tha thứ cho ban mình thôi.

Nhậm Tinh Lưu gật đầu, nhìn cậu bạn với vẻ tán thành, động viên: "Đừng lo, những khó khăn cậu phải chịu đựng bây giờ sẽ trở thành kinh nghiệm quý giá cho sự trưởng thành sau này của cậu."

Đinh Thế bật khóc: "... Cậu của trước kia không phải người như vậy!” 

Hơn nữa, sau này cậu ta cũng không làm nhân viên dọn dẹp, cần loại trải nghiệm này làm gì?

Thực ra Nhậm Tinh Lưu cũng không muốn làm khó cậu ta, nhưng một tay cậu còn bọc thạch cao, làm việc gì cũng bất tiện, nếu không, lấy kinh nghiệm sống sót trong thời loạn của mình, cậu có thể làm được những việc này một cách nhanh chóng gọn gàng.

Thế là hai chàng công tử nổi tiếng của Đại học Lĩnh Nam bắt đầu dốc sức dọn dẹp ký túc xá, Đinh Thế chủ yếu chịu trách nhiệm dọn dẹp, còn Nhậm Tinh Lưu thỉnh thoảng chỉ tay, thỉnh thoảng đưa giẻ lau.

Lúc làm việc Đinh Thế còn nghi ngờ cuộc sống của mình, làm sao cậu ta - một chàng thiếu gia tốt bụng, lại có kết cục như thế này?

Điều khiến cậuta càng hoài nghi về cuộc sống là tại sao Nhậm Tinh Lưu - cậu thiếu gia 10 ngón tay không chạm nước, mà sao lại có vẻ như cái gì cũng thuần thục vậy?

Tuy nhiên, bây giờ cậu ta đã lên thuyền giặc, dù có nói gì đi nữa cũng chỉ là vô ích.

So với hiện tại, điều khiến cậu ta tò mò hơn thực ra lại là một chuyện khác.

Đinh Thế vừa lau ván giường vừa thò đầu ra khỏi mép giường, nói: "A Tinh, tôi nghe nói cậu đi xem mắt với anh họ của Bạch Diệu?"

Nhậm Tinh Lưu nhìn về phía cậu ta: "Tin tức của cậu cũng nhanh phết nhỉ?”

"Ây da, cậu thật sự đi hẹn hò với anh ta sao?” Đinh Thế trợn mắt: "Đám người Bạch gia đó đúng là mặt dày, vậy mà dám giới thiệu loại người này cho cậu. Tôi cũng từng nghe Bạch Diệu nhắc về anh họ của cậu ta vài lần, đến bản thân cậu ta còn ghét bỏ anh họ mình! Nghe nói hoàn cảnh của anh ta ở trong nhà họ Bạch cũng không tốt, nhân phẩm cũng không phải hạng tốt lành gì. Nếu như cậu chỉ tùy tiện quen anh ta thì còn được, chứ sao cậu có thể hẹn hò chính thức với một người như anh ta. Nhậm thiếu cậu nhất thời gặp nạn nhưng cũng không thể lưu lạc đến mức này chứ…”

Đinh Thế nhiệt tình phàn nàn, cảm thấy lời nói này nhất định đã chạm đến trái tim người anh em của mình, cuối cùng còn bám vào mép giường, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần hơn, "Tôi nói đúng không?"

Nhậm Tinh Lưu nhẹ nhàng liếc cậu ta, nhẹ nhàng nói: "Hiện tại tôi và Bạch Quyện Thu đang hẹn hò, anh ấy là bạn trai của tôi."

Sợ Đinh Thế hiểu lầm, cậu trầm giọng nói thêm: "Nghiêm túc."

Đinh Thế: "..."

Ôi tim tôi đau quá!.

Đinh Thế mừng vì mình vẫn còn bám vào mép giường, nếu không sẽ ngã mất, cậu ta nghĩ về cuộc đời mình một chút, sau đó lại chân thành hỏi: "Tinh Tử, kể cho tôi nghe đi.Có phải lúc tai nạn xe cộ cậu đã bị đập đầu vào đâu rồi phải không?”

Càng nói cậu ta càng lo lắng: "Cậu nghe lời tôi, nếu có bệnh thì phải chữa trị càng sớm càng tốt ..."

"Cậu có nhìn thấy cái tay giống như bao cát này không?” Nhậm Tinh Lưu giơ tay phải lên, lạnh lùng nhìn cậu bạn: "Não tôi không có vấn đề gì, nhưng lát nữa cái đầu này của cậu sẽ bị đập.”

Mặc dù ý tưởng giả vờ kết giao với Bạch Quyện Thu của cậu được lấy linh cảm từ Đinh Thế, nhưng cả Nhậm Chu và nhà họ Bạch đều không phải là người ăn chay nên cậu quyết định giữ bí mật nhất có thể cho đến khi đoạn thời gian khó khăn qua đi, tốt nhất không nên để người thứ ba biết, tất nhiên bao gồm cả Đinh Thế.

Nhìn dáng vẻ này của Đinh Thế, Nhậm Tinh Lưu cảm thấy quyết định này thực sự đúng đắn.

“!” Đinh Thế nhanh chóng làm động tác kéo miệng lại, nhặt miếng giẻ lau lên rồi tiếp tục làm việc.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nhưng chỉ yên tĩnh có một phút, cậu ta chợt nhớ tới điều gì đó, vỗ đùi: "Mẹ kiếp, nhóm ăn dưa nói không phải sự thật!"

Nhậm Tinh Lưu nghi hoặc: "Cái gì vậy?" 

“Tôi biết cậu chắc chắn không chú ý mà.” Đinh Thế lấy điện thoại từ trong túi ra, “Hôm nay có người trong nhóm ăn dưa của trường chúng ta ẩn danh tung tin cậu và anh họ của Bạch Diệu đang hẹn hò, còn nói rằng hai người rất hợp nhau. Nhưng... mọi người trong nhóm đều đang mắng người đăng vì đã tung tin đồn thất thiệt.”

Nhậm Tinh Lưu cau mày giật lấy điện thoại từ tay cậu ta: "Sao người trong trường chúng ta lại thích nhiều chuyện thế?"

Các nhóm sinh viên của Đại học Lĩnh Nam ngoại trừ phục vụ việc trao đổi thông tin bài học trên lớp, lâu dần còn trở thành nơi phát tán các loại tin đồn, người ta thường xuyên tung tin ẩn danh, bị sinh viên trường này gọi là nhóm ăn dưa, thậm chí còn có rất nhiều sinh viên trường khác vào hóng tin.

Là người nổi tiếng trong trường, Nhậm Tinh Lưu xứng đáng với danh “lưu lượng” trong nhóm, trước đây cậu thường xuyên được bàn tán, tin tức thỉnh thoảng được truyền đi nơi khác.

Ưu điểm lớn nhất của cậu chính là chơi trội, tuy ngang ngược nhưng chưa bao giờ dùng quyền lực để can thiệp vào quyền tự do ngôn luận của người khác.

Cậu chỉ nghĩ cùng lắm là bọn họ đang buôn chuyện mà thôi. Không ngờ sau hơn mười năm xuyên trở về, cậu còn trở thành nhân vật chính được bàn tán trong nhóm ăn dưa này. Nhậm Tinh Lưu cúi đầu nhìn điện thoại của Đinh Thế, quả nhiên cả nhóm đã thảo luận về cậu cả buổi chiều.

Nhóm ăn dưa đại học Lĩnh Nam:

[@ Phong ba bão táp: Báo!!! Tôi nghe bạn bè nói hôm nay Nhậm Tinh Lưu đi học lại, cậu ta còn đưa bạn trai mới đến, nghe nói bạn trai cậu ta là anh họ của một sinh viên năm cuối trong trường, bạn kia đã giới thiệu anh họ của mình cho Nhậm thiếu, sau khi hai người xem mắt lập tức nhìn trúng đối phương.]

Người này có vẻ rất phấn khích, nhưng đáng tiếc là các bạn học không tin.

[Có phải dạo này không có dưa gì mới nên cậu bắt đầu bịa chuyện về Nhậm thiếu rồi có đúng không?] 

[Đi xem mắt sao? Đây đúng là trò đùa hài hước nhất mà tôi được nghe trong năm nay đó!]

[Tôi biết nhân vật anh họ trong tin nóng của cậu ta là ai, trước kia tôi và cậu ta học cùng một trường cấp 3, thường xuyên nghe cậu ta mắng anh họ của cậu ta là cô nhi, còn ở nhà cậu ta ăn vạ …Tôi không có ý phân biệt đối xử với trẻ mồ côi, tôi chỉ bàn luận những chuyện đã xảy ra thôi. Mọi người đều biết Nhậm thiếu là ai mà, nên lan truyền những tin đồn như vậy cũng chẳng ích gì.]

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

[Trọng tâm của tôi là, vị Sinh viên cuối cấp đó là ai mà lại mắng anh họ của cậu ta như vậy?]

[@ Đinh Xuân Thu: Ha ha, lại tung tin đồn về A Tinh, chỉ là cậu ta lười quan tâm đến mấy người mà thôi. Nếu cậu ta thật sự muốn kết giao với anh họ của tên họ Bạch kia vậy thì tôi sẽ vừa ăn phân vừa phát sóng trực tiếp cho mấy người xem] 

Tuy ẩn danh nhưng với cách đặt tên "Đinh Xuân Thu" rất dễ nhận ra, vừa mở miệng, mọi người đều nhận ra cậu ta là Đinh Thế, anh em tốt của Nhậm Tinh Lưu. Mà khi cậu ta lên tiếng, đó là một mặt xác nhận suy nghĩ của mọi người, vì vậy không có ai tiếp tục bàn tán về tin tức này.

Nhậm Tinh Lưu: "..."

Không trách vừa rồi Đinh Thế cảm thấy áy náy như vậy.

Cậu khó hiểu nhìn Đinh Thế: "Sao cậu chỉ nhớ đến ăn thôi vậy?”

Chỉ trong một ngày, livestream ăn phân hai lần, nếu như đang ở thời loạn, đây có khi cũng là một loại kỹ năng sinh tồn.

"Thành thật mà nói, đây không phải vấn đề của riêng tôi phải không?" Đinh Thế nói: "Hãy nhìn hàng nghìn cuộc thảo luận bên dưới mà xem, suy nghĩ của mọi người đều giống tôi!"

"Nhưng bọn họ vẫn kém cậu nhiều lắm!”  Nhậm Tinh Lưu nheo mắt nhìn cậu ta: "Người khác không phải lúc nào cũng ăn phân như cậu."

Đinh Thế bật khóc: "...Đều là vì cậu mà.”

Nhậm Tinh Lưu chỉ giả vờ như không nghe thấy, cậu chợt nhận ra rằng chuyện giữa cậu và Bạch Quyện Thu có thể không dễ dàng như vậy.

Bài đăng này cuối cùng được xếp vào loại tin đồn và không gây ra nhiều rắc rối, nhưng một lần nữa nhắc nhở cậu rằng danh tiếng của cậu trước khi xuyên không đã tệ đến mức nào.

Thực ra, ngay cả bạn cùng trường của cậu cũng không tin rằng cậu sẽ hẹn hò với Bạch Quyện Thu.

Bạch Diệu đang ở trong trường và cũng xem được nội dung trong nhóm, liệu gã sẽ nghĩ gì về điều này?

Nhậm Chu gần như không có lòng tin với cậu, hiện tại bà chỉ nhất thời bị cậu lừa gạt dẫn đến đầu óc mơ hồ, khi bà bình tĩnh lại liệu rằng bà có nghi ngờ hay không?

Để giải quyết những rắc rối này, phải làm cho mối quan hệ trở nên nghiêm túc hơn trước khi mọi người nghi ngờ.

Nhậm Tinh Lưu suy nghĩ một chút, nhanh chóng nảy ra chủ ý.

 ......

“Công việc của bên Phong Hàn đã được hoàn tất. Nhóm của họ sẽ đến Lăng Thành và thăm công ty của chúng ta trong hai tuần nữa. Vui lòng thông báo trước cho tất cả các bộ phận." Ngụy Độc Chu xử lý xong tất cả công việc, y vỗ tay nói: "Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc. Nếu không có gì khác thì mọi người tan họp." Theo lệnh của y, mọi người trong phòng họp đều đứng dậy, đi về phía cửa.

Bạch Quyện Thu cũng đứng dậy định rời đi thì bị Ngụy Độc Chu ngăn lại: "Chờ một chút."

Bạch Quyện Thu dừng lại, nhìn y dò hỏi.

Ngụy Độc Chu nhìn ra ngoài cửa, thấy mọi người đều đã ra ngoài hết rồi, y mới chau mày nói: “Cậu, cậu thật sự đang hẹn hò với Nhậm thiếu gia đó à?”

Người bên ngoài đều biết Ngụy Độc Chu là giám đốc của Khoa học kỹ thuật Thịnh Cảnh, y cũng là bạn học cấp ba của Bạch Quyện Thu, mấy năm nay y đi theo Bạch Quyện Thu, biết không ít chuyện về nhà họ Bạch, nhưng mấy hôm trước, nghe được tin này, y đã cảm thấy không thể tin được, y phải ra nước ngoài công tác mấy ngày nên không thể quan tâm, vừa trở về liền lập tức tìm Bạch Quyện Thu để tìm hiểu tình hình.

Bạch Quyện Thu gật đầu: "Ừ."

"Thật buồn cười." Ngụy Độc Chu tức giận đến mức đập bàn: "Bạch Quảng Hải đúng là khinh người quá đáng, ông ta rốt cuộc coi cậu là cái gì cơ chứ?”

Trong lòng Ngụy Độc Chu tràn đầy phẫn nộ, nhưng Bạch Quyện Thu vẫn bình tĩnh như thường, trong mắt thậm chí còn lộ ý cười khó hiểu: “Không sao đâu.”

"Chuyện đã đến nước này, sao có thể không có vấn đề gì được?” Ngụy Độc Chu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biết cậu nhất định sẽ không để Bạch Quảng Hải thành công, nhưng việc này thật sự là quá đáng lắm rồi, ông ta dám bắt cậu đi xem mắt với một người đàn ông, như vậy có khác nào đang bán cậu cho người ta?” 

Y càng nói càng khó chịu: “Hơn nữa tôi còn điều tra được Nhậm Tinh Lưu kia căn bản chẳng phải hạng tốt lành gì, bình thường mắt đều để trên đỉnh đầu, cho dù cậu có thể xử lý được thì chuyện này cũng đủ khiến cậu tức giận rồi... Nhắc mới nhớ, cậu đã gặp Nhậm thiếu đó rồi đúng không? Cậu ta không làm khó cậu chứ?”

"Không." Bạch Quyện Thu liếc nhìn bạn mình rồi nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi đã nói chuyện rất vui vẻ, và..."

Hắn đã có một thỏa thuận với Nhậm Tinh Lưu rằng ngay cả bạn bè thân thiết của hắn cũng không được tiết lộ sự thật.

Về việc nói cụ thể như thế nào, Bạch Quyện Thu đã suy nghĩ trước, copy paste lại những gì mà Nhậm thiếu đã nói: "Hai người bọn tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên nên quyết định chính thức hẹn hò. Bây giờ cậu ấy là bạn trai của tôi.” 

Ngụy Độc Chu: ???

Y bị sốc nặng, đứng đó một lúc mới không xác định được hỏi: "Đợi đã, người anh em, tôi đang nói về Nhậm Tinh Lưu, cậu đang nói về ai vậy?"

Bạch Quyện Thu: "...Nhậm Tinh Lưu "

Lần này Ngụy Độc Chu im lặng hồi lâu, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc sau, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt thay đổi, còn có chút buồn bã: “Bạn tôi ơi, tôi biết người bên Bạch Quảng Hải đang dồn ép cậu, nhưng công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Cảnh đã đi đúng hướng rồi, chỉ cần chúng ta chiếm lấy Phong Hàn, từ từ mưu tính, nhất định sẽ có ngày rẽ mây thấy ánh mặt trời… cậu tuyệt đối không thể hi sinh như vậy!”

Bạch Quyện Thu thấy lời y nghe có vẻ kỳ lạ, hắn cau mày: "Cậu đang nói gì vậy?"

" Tôi biết nếu có thể nhận được sự giúp đỡ từ Nhậm gia thì có thể dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng…” Lời nói của Ngụy Độc Chu tràn ngập sự không đành lòng: “Cậu đã đợi nhiều năm như vậy rồi, sao lại nhất thời nóng lòng mà giao phó bản thân cho loại người như Nhậm Tinh Lưu kia chứ!"

Bạch Quyện Thu cũng sốc, một lúc sau, trán anh hơi giật: "Có phải cậu suy nghĩ nhiều quá rồi không?"

"Tôi biết, nếu chúng ta có sự hỗ trợ của nhà họ Nhậm thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng mà….” Ngụy Độc Chu đau lòng, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Bạch Quyện Thu, trong mắt tràn đầy cảm giác bi thảm thay cho một người hy sinh mạng sống vì chính nghĩa: "Anh bạn à, tôi suy nghĩ kỹ rồi, tương lai của cậu còn nhiều việc cần phải làm, nhân sinh còn có tương lai xán lạn, cậu không được để lại vết nhơ này, việc này cứ để tôi làm!"

Y thậm chí còn cân nhắc cách thực hiện cụ thể, “Nhưng tôi không hợp với đàn ông, có lẽ phải uống chút thuốc…” Lời còn chưa dứt, y đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh khó hiểu từ bên cạnh truyền đến.

Ngụy Độc Chu quay người lại thì thấy Bạch Quyện Thu đang nhìn mình chằm chằm.

Ngụy Độc Chu nhìn thấy bộ dáng của hắn, lông trên người lập tức dựng thẳng lên, giọng nói có chút yếu ớt: "Sao vậy?"

Bạch Quyện Thu chế nhạo: "Ý kiến này của cậu cũng không tệ."

Ngụy Độc Chu: ???

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh Thế: Anh em của tôi phải trả giá quá nhiều!

Ngụy Độc Chu: Tôi vì anh em mà trả giá quá nhiều!

Quét dọn xong, Đinh Thế chợt bừng tỉnh: Sao mình không thuê người đến dọn nhể???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play